- Gia Cát Nguyệt, điều mà anh nói chắc không phải là thật chứ?
Nghe xong lời của Gia Cát Nguyệt, hai mày của Dương Tử Mi hơi nhíu lại.
- Lừa em thì anh là con cún!
Gia Cát Nguyệt nói một cách nghiêm túc:
- Lúc đó, mọi người đều cho rằng cậu ấy là yêu nghiệt, vì thế mới không có bố, làm cho mẹ bỏ nhà ra đi, khiến cho cả nhà ông ngoại chết thảm.
- Đừng nói nữa.
Dương Tử Mi vừa nghĩ đến sự cô độc và đau khổ mà hồi nhỏ Long Trục Thiên phải chịu khi bạn bè bài xích thì tim cô lại thấy đau đớn.
- Ừ.
Gia Cát Nguyệt thấy cô có vẻ hơi tức giận liền không nói tiếp nữa:
- Vậy tự em đi chụp xem thử đi.
Dương Tử Mi không để ý tới anh ấy, đi thẳng vào trong phòng.
Ai ngờ, cô vừa bước vào phòng thì liền nhìn thấy Long Trục Thiên ngồi dậy, dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt đen như mực của anh lặng lẽ nhìn cô, trên mặt anh còn lưu lại nét buồn bã mất mát.
- Sao anh lại tỉnh rồi? -Dương Tử Mi đi lên trước, dịu dàng hỏi.
Long Trục Thiên duỗi tay ra, ôm cô vào lòng, để cho cô ngồi trên đầu gối mình, quấn chặt lấy eo của cô, cằm của anh gác trên bả vai của cô, anh hỏi cô với giọng hơi khàn:
- Em đã đi đâu thế?
Nghe ra giọng nói của anh dường như có chút bất an, cô hỏi lại với vẻ khó hiểu:
- Anh sao vậy? Trước giờ anh đều không tỉnh giấc giữa chừng mà, anh gặp ác mộng à?
Bàn tay lớn đặt trên chiếc eo nhỏ nhắn của Long Trục Thiên co lại chặt hơn:
- Mở mắt ra không nhìn thấy em, anh đột nhiên cảm thấy mờ mịt, về sau lúc anh ngủ, em đừng rời khỏi anh nhé.
Dương Tử Mi động lòng, gật đầu đồng ý.
Hóa ra, anh ấy phải ỷ lại mình như thế thì mới ngủ được.
Ý nghĩ này làm cô vừa thấy ngọt ngào vừa thấy đau lòng.
Thời gian mình có thể ở bên anh ấy rất ít, lúc không có cô, chắc hẳn anh ấy không thể ngủ sâu được, thế nên đôi mắt của anh mới giăng đầy tơ máu và sự thê lương như thế.
Cô đưa tay sờ lên chiếc cằm râu ria xồm xoàm đâm đau tay kia, một làn sương mỏng xông lên đôi mắt.
Trong mắt người ngoài, chắc hẳn anh kiên cường như sắt thép, chỉ có cô biết, thực ra anh cũng giống như cô, bên dưới biểu hiện mạnh mẽ là một trái tim cô độc bất an yếu ớt.
Bởi vậy, hai người có tính cách giống nhau mới thu hút nhau như thế, mới có thể là chốn trở về bình yên của đối phương.
Nhìn thấy máy ảnh trong tay cô, Long Trục Thiên cảm thấy khó hiểu, anh hỏi:
- Hơn nửa đêm rồi, em cầm máy ảnh làm gì? Chẳng lẽ em đã biến thành người đam mê chụp ảnh rồi sao?
- Không phải, em mượn của La Anh Hào đấy.
Dương Tử Mi lắc đầu:
- Chúng ta vẫn luôn gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, đến cả một bức ảnh của người kia cũng không có, cũng không có bức ảnh chung nào, vì thế em muốn chụp ảnh cho chúng ta.
Con ngươi của Long Trục Thiên trầm xuống, trong đôi mắt anh xẹt qua sự thống khổ.
- Có lẽ anh không thể để lại cho em bức ảnh nào rồi.
Anh nói với vẻ áy náy:
-Nhiều năm chụp ảnh như thế nhưng chẳng có một bức nào thành công cả.
- Những điều Gia Cát Nguyệt nói là sự thật sao?
Dương Tử Mi khó hiểu hỏi.
- Ừm.
- Vậy chúng ta thử chụp một bức xem sao, có lẽ, em cũng không chụp ra ảnh.
- Dương Tử Mi điều chỉnh máy ảnh thành chế độ tự sướng, cô ôm lấy Long Trục Thiên, mỉm cười với ống kính.
Tách!
Đèn flash lóe lên, một bức ảnh chui từ trong máy ra.
Dương Tử Mi vội vàng lấy bức ảnh chụp có ngay ra, không nén được chờ đợi lấy ra xem, sau đó cười lên vui vẻ:
- Chúng ta có hình rồi này, Trục Thiên, hai chúng ta đều có thể chụp ảnh, ảnh của cả anh và em thì đều rõ cả.
Long Trục Thiên cầm lấy bức ảnh.
Tuy rằng vì ánh sáng trong phòng không đủ nên ảnh anh và cô có chút tối nhưng mặt mũi của hai người thì đều rõ ràng, không giống với những bức ảnh anh chụp trước kia.