Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài


Tượng sống bên trong mộ cổ (5)
 
Dương Tử Mi theo cô ta đi vào trong.
 
Tuy nhiên, mục đích của cô không phải theo dõi cô gái áo đen kia.

Cô nhận thấy trong tám con đường vào động thì cái cửa này có khả năng tìm được tượng binh mã cao nhất.
Đường hầm này không phải thềm đá xanh mà là một con đường đá bóng loáng, bề mặt đã được mài trơn bóng.

Hơn nữa đường hầm còn nghiêng dốc, nếu người nình thường muốn đi trong đường hầm này, chỉ có thể trượt xuống như ngồi cầu trượt.
 
     Nhưng cô gái áo đen kia không làm như vậy.
 
     Cô ta loay hoay đi xuống một cách thận trọng, hai chân duỗi ra bám vào hai bên vách tường, hai tay đeo một loại găng tay đặc biệt.

Chống tay lên phía trên, cô ta từng bước từng bước trượt xuống.


Nhìn từ phía sau, bộ dạng đó của cô ta thật buồn cười.
 
     Có điều, Dương Tử Mi không không nổi.
 
     Cô gái áo đen này có thể đi bằng cách này thì bản lĩnh cũng không phải dạng bình thường.
 
     Dương Tử Mi cũng bắt chước bộ dáng cô ta tiến vào trong, hai chân duỗi ra bám vào hai bên vách tường, không phải trượt xuống mà là bước từng bước xuống.
 
     Không gian trong đường hầm rất chật hẹp, chỉ cần có một tiếng động dù vô cùng nhỏ cũng có thể nghe thấy.
 
     Dương Tử Mi quên mất là phải hít thở thật nhẹ nhàng.

Nhưng di chuyển như thế này hơi khó khăn, cho nên không tránh được phát ra tiếng thở mạnh.
 
     Liên Y cũng cảm thấy hơi lo lắng, hơi thở cũng gấp gáp hơn.
 
     Đang chăm chú tiến về phía trước, cô gái áo đen kia như phát hiện ra tiếng động đằng sau, kinh hãi quay đầu lại xem nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.
 
     Chẳng lẽ lại là tiếng động của chính mình do cái hang đá này vọng lại?
 
     Lắng nghe kỹ một chút thì lại không phải.
 
     Dương Tử Mi và Liên Y không hề biết cô ta quay lại vì nghi ngờ chính tiếng thở của mình, mà tưởng rằng cô ta đã phát hiện ra tiếng bước chân của họ, nên hai người tạm thời dừng lại.
 
 
 
     Ngay lúc này, trong đầu Dương Tử Mi nảy ra một ý xấu.

Cô muốn hù cô ta một trận để xem gan cô ta to đến cỡ nào.
 
     Cô gái áo đen đó không phát hiện ra được điều gì bèn quay lại, cẩn thận tiếp tục tiến về phía trước.

 
     Đột nhiên, cô ta như phát hiện ra phía sau có tiếng bước chân trên vách tường.
 
     Xoạt xoạt xoạt!
 
     Đồng thời theo đó là những tiếng thở lúc mạnh lúc nhẹ.
 
     Cái thứ âm thanh này khiến cô ta sởn gai ốc.
 
     Từ trước đến nay, cô ta tìm đến không biết bao nhiêu ngôi mộ, nhưng chưa bao giờ tin vào quỷ thần.
 
     Lần này cô cảm thấy có điều gì đó dị thường.
 
     Cô ta liên tục quay lại đằng sau, hoang mang khi không phát hiện ra điều đang lạ thường ở đằng sau mình.
 
     Tinh thần đang lúc bấn loạn, vách tường phía trên đột nhiên biến mất, hai tay cô bất ngờ chộp lấy không khí, hoàn toàn mất đi điểm tựa.
Toàn thân trở nên mất thăng bằng, cô ta hét lên lên một tiếng, rồi ngã một cái “bịch” xuống nền đá và lăn xuống phía dưới.
 
     Dương Tử Mi chỉ nghe thấy một tiếng nặng nề, rồi sau đó không hề nghe thấy một âm thanh nào nữa.
 
     Cô lập tức tăng tốc độ tiến về phía trước...
 
     Phía trước là một cửa động thẳng đứng, thảo nào cô gái áo đen kia dột nhiên lại bị rơi xuống như vậy.

 
     Dương Tử Mi cẩn thận thăm dò phía dưới, phát hiện đường hầm phía dưới rất sâu, cũng không xác định được bên dưới đó có cái gì.

Cô gái áo đen vừa bị ngã xuống đó cũng không biết hiện tại sống chết ra sao.
 
     Tất nhiên nơi này chắc chắn đã được khám phá rồi, các cơ quan trong đây chắc hẳn cũng đã bị vô hiệu hóa.
 
     Dương Tử Mi lấy trong vòng tay trữ vật ra một cuộn dây thép, cố định lại một đầu rồi cẩn thận trượt xuống phía dưới.
 
     Trượt được khoảng mười mét, bỗng nhiên cô cảm thấy dưới chân ươn ướt như đang đứng trên mặt nước, liền vội vàng co chân lên.
 
     Cúi đầu xuống xem, quả nhiên phía dưới lấp lánh gợn sóng.
 
     Tại sao lại có hồ nước ở một nơi như thế này?
 
     Dương Tử Mi tự hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận