Dị Năng Vương Phi

“Tỷ, đừng trách ta vô tình. Người không nghe theo ta, đáng chết.”

Nạp Lan Như Nguyệt kinh hãi nhìn chủy thủ đang đâm sâu vào ngực mình. Sao muội muội lại trở nên như vậy? Là do nàng sao? Nàng dung túng nó quá nhiều, không chỉ không giúp nó tốt lên mà còn không biết phân biệt phải trái đúng sai, tâm hồn thiếu nữ trở nên vặn vẹo nhường này… Nàng quả thực đã sai rồi.

“Tỷ tỷ, tỷ an tâm mà yên nghỉ đi, ngày mai thiên hạ sẽ biết được tin có thích khách lẻn vào tể tướng phủ, đại tiểu thư vì xả thân cứu bào muội nên vong mạng, đảm bảo thiên hạ sẽ vô cùng ngưỡng vọng tỷ.”

Nạp Lan Như Thủy vỗ nhẹ lên gương mặt mất dần huyết sắc của Nạp Lan Như Nguyệt, gương mặt vốn đang dữ tợn chuyển sang biểu cảm sợ hãi tột độ, hét lớn:

“Người đâu, có thích khách! Tỷ tỷ, tỷ đừng có xảy ra chuyện gì. Tỷ chết rồi, Thủy nhi biết phải làm sao đây”

Một đám thị vệ và nha hoàn hớt hải chạy vào, kinh hãi nhìn đại tiểu thư toàn thân đầy máu nằm trong lòng nhị tiểu thư, mà nhị tiểu thư thì khóc lên khóc xuống như sắp ngất đến nơi. Lúc này A Tam – trưởng thị vệ đi ra cau mày hỏi:

“Nhị tiểu thư, thích khách ở nơi nào? Người không việc gì chứ? Đại tiểu thư…”

“A Tam, mau cứu tỷ tỷ, thích khách đâm tỷ tỷ rồi chạy mất. Ô ô..ô… ngươi mau cứu tỷ tỷ đi…” Nạp Lan Như Thủy chộp lấy góc áo A Tam như vớ được cọng cỏ cứu mạng, nước mắt không ngừng chảy xuống cực kì thương tâm.

Mọi người chung quanh thấy vậy thì vô cùng thương xót. Ai mà không biết tình nghĩa tỷ muội Nạp Lan gia sâu đến nhường nào. Hiện tại đại tiểu thư không còn, nhị tiểu thư thương tâm cũng không có gì là lạ. Họ liền cùng nhau căm hận tên thích khách đâm chết đại tiểu thư, nếu họ mà bắt được hắn sẽ khiến hắn sống không được, chết không xong. (Y: Ờ, đến lúc thật sự bắt được thì…)

A Tam kiểm tra mạch đập của Nạp Lan Như Nguyệt, mày cau càng thêm chặt. Đại tiểu thư mất quá nhiều máu, hiện tại cho dù Hoa Đà tái thế cũng không thể cứu được nàng. Hắn đem Nạp Lan Như Nguyệt từ trong tay Nạp Lan Như Thủy ôm đi, mặc kệ nhị tiểu thư gào khóc đòi tỷ tỷ đến ngất đi, sử dụng khinh công phi thân ra ngoài.

~~~~~~~~

Tin tức về cái chết của Nạp Lan đại tiểu thư nhanh chóng được truyền rộng khắp thiên hạ, không ít vị công tử trước đây ái mộ nàng sau khi nghe tin này mà đau lòng không thiết sống. Nạp Lan tể tướng biết tin thì vô cùng đau thương, xém chút ngất xỉu giữa hoàng điện, nổi giận lệnh người truy lùng cho bằng được tên thích khách táng tận lương tâm sát hại nhi nữ của mình, còn bản thân chỉ có thể trở lại phủ an ủi tiểu nhi nữ của mình.

Tin tức cũng sớm đến tai Vu Ly thái hậu. Bà mất đi tâm phúc yêu thương nhất cũng rất buồn phiền, may mà có Lăng Vân Trúc biết chuyện chạy tới thăm hỏi cùng an ủi.

“Thái hậu, người cũng đừng quá thương tâm. Nạp Lan Như Nguyệt nàng là một nữ tử tốt, kiếp này thu được không ít đức hạnh, Trúc nhi nghĩ nàng kiếp sau đầu thai sẽ được sống tốt và hạnh phúc hơn”

“Cũng may là còn có con bên cạnh ai gia” Vu Ly thái hậu cười buồn “A Nguyệt nha đầu này từ mười tuổi đã đi theo ai gia, ai gia rất thích tính tình dịu dàng và chu toàn của nó, luôn coi nó là nhi nữ ruột thịt của mình, rất nhiều lần muốn tìm một tấm chồng cho nó mà nó không chịu, một mực chỉ muốn bên cạnh bồi ai gia. Trúc nhi con xem, đứa nhỏ đó thật đáng thương.”

“Thái hậu thương tâm nhiều quá sẽ hại tới ngọc thể, Nạp Lan tiểu thư nơi chín suối biết được cũng sẽ không yên tâm. Phong đã cho người sang hỗ trợ Nạp Lan tể tướng truy tung thích khách, rất nhanh là có kết quả. Đến lúc đó nhất định phải trừng trị hắn thật thích đáng, Nạp Lan tiểu thư cũng được an tường vui vẻ.”

“Con nói đúng” Vu Ly thái hậu thở dài, trong lòng như vẫn còn điều vướng bận “Phải rồi, A Nguyệt khi còn sống luôn lo lắng nhất là bào muội nàng Nạp Lan Như Thủy. Ai gia nghe A Nguyệt cũng vì che cho nàng ta nên mới chết. Có lẽ ai gia cũng lên làm gì đó cho nó” Vẻ mặt của bà trở nên nghiêm túc “Trương Lâm”

“Có nô tài” Trương tổng quản chạy tới quỳ xuống nhận mệnh.

“Truyền chỉ đến Nạp Lan tướng phủ, nói rằng ai gia chiếu theo nguyện vọng khi còn sống của Nạp Lan Như Nguyệt, tuyên bào muội của nàng là Nạp Lan Như Thủy tiến cung bồi ai gia. Đi nhanh về nhanh”

“Nô tài tuân chỉ” Trương Lâm vội vàng dập đầu rồi chạy ra ngoài thực mệnh.

“Thái hậu làm vậy rất đúng. Hiện tại thích khách chưa bắt được, Như Thủy cô nương ở lại tể tướng phủ cũng không thật an toàn, nếu để nàng bên thái hậu liền sẽ bảo đảm hơn” Lăng Vân Trúc tiện đây cũng cúi người cáo từ “Hiện tại không còn sớm, Trúc nhi không làm phiền thái hậu nghỉ ngơi nữa”.

“Vậy con về nghỉ ngơi đi. Chân con không tiện động, đi đường nhớ cẩn thận. Hôm khác lại tới bồi ai gia” Vu Ly thái hậu khẽ gật, mỉm cười xoa đầu nàng.

“Dạ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui