Dị Nhãn Phòng Đông - Anh chủ nhà có cặp mắt kỳ lạTập 1: Bạn cùng phòng giá đáoTác giả: Hương ThảoAn Nhiên – chàng nhân viên kế toán sống một cuộc đời bình thường suốt 20 năm cuộc đời.
Nhưng chỉ sau tai nạn của người cha đã mất, vào một ngày không đẹp trời lắm cậu bất ngờ có “siêu năng lực”.
Nhưng thật buồn vì đây là điều anh ta không mong muốn.
Chẳng ai lại tự nhiên muốn nhìn thấy một đám ma quỷ cả.
An Nhiên vội vàng tìm người ở cùng căn nhà của cậu, để bớt sợ hãi.
Thật không ngờ khách thuê nhà của cậu lại chẳng phải hạng xoàng – một người đô con có tướng “đại ca xã hội đen”, cùng em trai anh ta – một tên thiếu gia nhà giàu phách lối.
Ba người ở cùng nhau, cùng đối mặt với thử thách ly kỳ của tâm linh.
Cuộc sống cùng nhà lạ lùng và thú vị… Muốn biết thú vị ở đâu thì cùng mở nhau mở trang sách ra đọc nào…Mở đầuĐã hơn ba tháng kể từ khi cha qua đời vì tai nạn giao thông, An Nhiên cũng dần hồi phục sau nỗi đau mất đi người thân.
Khi còn nhỏ An Nhiên đã mất mẹ, từ đó chỉ có hai cha con sống dựa vào nhau.
Theo lời cha nói, ông và mẹ của An Nhiên đều là con một trong gia đình, những người thân thế hệ trước đều đã qua đời, nên An Nhiên từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với thân thích nào khác.
Ngày nhỏ cứ đến dịp năm mới, nghe bạn bè kể chuyện người lớn đi chúc Tết, còn bản thân chỉ có vài chiếc lì xì đáng thương, An Nhiên lại cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.Nhưng khi lớn lên hiểu chuyện hơn, cậu biết rằng có nhiều người thân không hẳn là chuyện tốt, nếu gặp phải những “người thân cực phẩm” thì còn phiền phức hơn.
Đặc biệt đối với gia đình có bố đơn thân như nhà An Nhiên, càng không tránh khỏi lời ra tiếng vào, người thân càng nhiều thì thị phi càng nhiều.
An Nhiên cảm thấy may mắn vì chỉ có hai cha con, cuộc sống lặng lẽ và yên tĩnh cũng không đến nỗi.
Nhưng cha qua đời quá đột ngột, An Nhiên nhận ra rằng mình chẳng có đến một bậc trưởng bối nào để có thể thảo luận về mọi thứ.
Dù ở cái đất Hồng Kông này, 18 tuổi đã coi như trưởng thành, nhưng với một chàng trai vừa tròn 20 như An Nhiên, thực sự vẫn cần một trưởng bối ở bên để nhờ cậy.Từ sau cái chết của cha, An Nhiên chỉ còn đơn độc một mình.
Cũng may sau khi tốt nghiệp cấp ba, An Nhiên đã bắt đầu đi làm.
Giờ đây khi cậu 20 tuổi đã có thu nhập ổn định, cộng thêm căn nhà là tài sản của cha, nên cuộc sống cũng không quá bấp bênh.
Đồ đạc mà cha An Nhiên để lại trong hộp ký gửi tại ngân hàng không nhiều, chỉ có giấy tờ nhà và một vài bức ảnh đã ố vàng, mấy thứ có giá trị như trang sức hay vàng bạc đều không có.
Vì đồ không nhiều nên An Nhiên không tốn bao nhiêu thời gian kiểm kê.
Cậu quyết định tiếp tục gửi giấy tờ nhà tại ngân hàng, chỉ có mang về những bức ảnh.
Dù sao cũng đã xin nghỉ phép một ngày, bèn tranh thủ dành thời mắt buổi chiều để xem kỹ một lượt.Về đến nhà, An Nhiên pha một tách cà phê, vừa uống vừa nhàn nhã lật những bức ảnh mang về từ hộp ký gửi ngân hàng.
Những bức ảnh này được chụp cách đây nhiều năm, toàn bộ đều là ảnh chụp chung của cha mẹ An Nhiên, trong đó còn có vài tấm chụp hai người đang mặc váy cưới và âu phục.
Có lẽ vì cha không muốn nhìn thấy ảnh mà đau lòng, nên trong nhà trước giờ đều không để ảnh của mẹ.
Cha An Nhiên gặp tai nạn quá bất ngờ, chưa kịp dặn dò con trai điều gì đã ra đi.
Nếu không phải vì cần thu xếp di vật của cha, An Nhiên vẫn không biết lâu nay ông cất giữ những tấm ảnh của mẹ tại ngân hàng.Ngoại hình của An Nhiên được di truyền từ mẹ, giống người phụ nữ trong ảnh đến tám, chín phần.
Trong ảnh, cha An Nhiên hồi còn trẻ đang bế cậu khi ấy mới chỉ là đứa trẻ sơ sinh, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ.
An Nhiên xem thật kỹ từng bức ảnh, rồi chọn một bức chụp cả gia đình để trưng trong phòng khách.“Ơ? Bức ảnh này…” Bàn tay đang lật giở những bức ảnh của An Nhiên bỗng dừng lại, vì thấy một tấm ảnh bị xé mất một nửa.
Trong bức ảnh là một cậu bé khoảng hơn 10 tuổi, tuy nửa bên phải ảnh đã bị xé mất, nhưng từ góc quần áo còn sót lại trong bức ảnh có thể nhận ra đây là ảnh chụp chung của hai người nào đó.
Điều bất ngờ là cậu bé này gần như giống hệt An Nhiên! Nếu không phải vì dấu vết thời gian lưu lại rất rõ trên bức ảnh đã ố vàng, An Nhiên còn tưởng rằng người trong bức ảnh ấy chính là cậu.
Cậu bé này rốt cuộc là ai? An Nhiên không giống cha nhiều lắm, nên cậu bé này nhìn thế nào cũng không thể là cha cậu hồi còn trẻ.
Không lẽ là một người thân nào đó bên họ đằng ngoại? Còn nữa, rốt cuộc người đứng bên cạnh cậu bé đó là ai?Chính vào lúc An Nhiên đang ôm đầy hoài nghi xem xét bức ảnh, đột nhiên cậu thấy toàn thân lạnh toát, cảm giác bị ai đó nhìn lén truyền đến từ sau lưng.
Cái cảm giác khó lòng diễn tả, không thể giải thích bằng khoa học ấy càng lúc càng trở nên mãnh liệt, dù biết rằng trong nhà chỉ có một mình mình An Nhiên vẫn không thể không quay đầu lại nhìn.Quá sức kinh ngạc, đứng phía sau An Nhiên là một cậu bé giống hệt cậu! An Nhiên sợ hãi đến nỗi tim đập loạn xạ, không kịp nghĩ ngợi đã vội chạy ra cửa với gương mặt hoảng loạn tột độ! An Nhiên dùng sức đóng cửa lại, vẫn không dừng bước mà chạy một mạch xuống cầu thang, ra đến đường mới dám ngẩng đầu nhìn căn hộ nhà mình ở tầng 3, vẫn chưa hoàn hồn.
“Ban nãy rốt cuộc là gì vậy?” Sau khi lấy lại bình tĩnh, An Nhiên nhớ lại hình ảnh mình vừa thấy.
Dù đứng dưới ánh mặt trời giữa trưa, cậu vẫn cảm thấy toàn thân lạnh buốt.An Nhiên có thể khẳng định vừa rồi tuyệt đối không phải do mình hoa mắt, cũng loại trừ khả năng có ai đó chơi khăm.
Dù từ nhỏ đến lớn An Nhiên hay gặp nhiều tai nạn lớn nhỏ khác nhau, nhưng cậu lại có vận may khiến người khác phải ngưỡng mộ, có thể gặp dữ hóa lành một cách đặc biệt, thậm chí nhờ vậy mà trở thành người nổi tiếng trong công việc của mình.
Nhưng hai mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cậu gặp một người đến từ thế giới tâm linh! “Ban ngày ban mặt mà cũng gặp ma sao? Mà người đó còn giống hệt mình… Đó chắc chắn không phải là mình.
Lẽ nào… lẽ nào chính là người trong tấm ảnh ban nãy?”.