Dị Nhãn Phòng Đông - Anh Chủ Nhà Có Cặp Mắt Kỳ Lạ


Chương 5 Lâm Phong chuyển đến được vài ngày, An Nhiên nhận ra việc cho thuê tầng thượng và căn phòng thừa là một quyết định sáng suốt.

Cậu khách thuê nhà còn lại phải tuần sau mới chuyển vào, tạm thời chưa biết thế nào nhưng Lâm Phong dễ gần một cách bất ngờ, tuy sát khí đầy mình khá đáng sợ, nhưng không phải người không biết đạo lý.

Vì Lâm Phong không đi làm, nên việc nhà hầu như đều do anh ta đảm nhận, điều này khiến An Nhiên thấy hơi ngại.

Nhưng không thể phủ nhận rằng Lâm Phong làm việc gì cũng rất sạch sẽ, gọn gàng, sạch hơn cả khi An Nhiên tự dọn dẹp.

Từ ngày Lâm Phong chuyển đến, ngôi nhà không đến nỗi sạch không tì vết, nhưng cũng gần đến mức đó.

Có lần, An Nhiên hỏi Lâm Phong có phải đang tìm việc hay không, nhưng anh ta trả lời đang trong thời gian nghỉ phép.

An Nhiên không hiểu công việc gì lại được nghỉ phép lâu như vậy, nhưng thấy Lâm Phong không muốn nói nhiều, cậu đành không hỏi gì thêm.

Điều khiến An Nhiên không ngờ là lần trước gặp Lâm Dũng, người bạn mà anh ta đến thăm hóa ra lại chính là Lưu Thiên Hoa sống ở tầng dưới.

Tuy vậy, từ khi Lâm Phong chuyển vào đến giờ, Lưu Thiên Hoa chỉ đến chào hỏi có một lần vào ngày thứ hai.

Hỏi ra mới biết, chỉ có cậu ba nhà họ Lâm có quan hệ tốt với Lưu Thiên Hoa, hai người còn học chung trường đại học.

Còn Lâm Phong không vừa mắt với cậu ta, thậm chí khi nhắc đến Lưu Thiên Hoa, Lâm Phong còn nhăn trán, nói: “Cậu ta là cái đồ thích giả thần giả quỷ.” Tuy An Nhiên thường lấy chuyện Lưu Thiên Hoa làm thần côn ra để đùa vui, nhưng từ khi nhìn thấy hồn ma, cậu cũng bắt đầu khẳng định trên đời thực sự tồn tại ma quỷ.

Nghe Lâm Phong nói, An Nhiên muốn mở miệng phản đối, nhưng hai người không thân thiết gì, nói những chuyện nghiêm túc như vậy lại thành ra “giao thiển ngôn thâm[7]”, cuối cùng đành nuốt lại những lời định nói.

*** Sau vài ngày, An Nhiên thỉnh thoảng lại tiếp tục nhìn thấy những thứ kỳ dị, hình dạng không nhất định giống con người, mà muôn hình vạn trạng loại nào cũng có.

Cũng may mỗi lần gặp phải chuyện này, An Nhiên nhiều nhất cũng chỉ bị dọa một phen, tạm thời không xảy ra vấn đề gì.

Mặc dù gây rắc rối cho cuộc sống của An Nhiên, nhưng vì không phải thường xuyên nhìn thấy, nên những hồn ma ấy không đến nỗi ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày của cậu.

Nhưng bất kể thế nào, chuyện này cũng không phải trải nghiệm gì vui vẻ.

An Nhiên không hiểu vì sao cậu sống bình thường suốt hai mươi năm, bỗng nhiên lại có năng lực phi thường ấy.

Sau khi gặp hồn ma bốc cháy trong thang máy, An Nhiên không dám dùng chiếc thang máy đó khi đi làm nữa.

Nhưng mỗi ngày đi qua khu vực quản lý, cậu đều nhìn thấy hồn ma kia trên màn hình camera giám sát, vẫn là cơ thể bị phanh thây đứng quay lưng về phía camera.

Người đàn ông vẫn đứng ở cùng vị trí đó và quay mặt vào tường một cách kỳ quái.

An Nhiên nhìn cảnh tượng đó mỗi ngày thành quen, dù gì cậu đã kiên quyết không đi thang máy ấy nữa, nên sẽ không chạm mặt với hồn ma.

Thậm chí cậu còn ngấm ngầm đặt cho hồn ma đó cái tên nghe có vẻ tà ác: người than.


Người đi qua đi lại và cả nhân viên quản lý đều không nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng trên màn hình, người duy nhất nhìn thấy chỉ có An Nhiên.

An Nhiên đôi khi còn nghe thấy cô nhân viên vệ sinh phàn nàn với bảo vệ rằng góc thang máy đó không hiểu vì lý do gì mà luôn xuất hiện vết cháy đen.

Dù đã lau chùi sạch sẽ nhưng ngày hôm sau dấu vết kỳ lạ đó lại hiện lên.

Cô quyết định mặc kệ nó, nào ngờ vết cháy đen lại càng lan rộng hơn, tạo thành hình dáng như một con người! Vết cháy đen hình người vừa u ám vừa đáng sợ khiến phía tòa nhà lo rằng sẽ tạo nên tin đồn kỳ quái, đến khi chủ đầu tư phải tăng chi phí vệ sinh để nhân viên vệ sinh lau chùi mỗi ngày hai lần, chuyện này mới coi như kết thúc.

Vì vẫn còn ám ảnh tâm lý, nên mọi người đều chọn đi hai chiếc thang máy còn lại.

An Nhiên vẫn nhìn thấy hồn ma cháy đen đứng chờ trong thang máy, nên cậu lựa chọn thang bộ, tuyệt đối không bước vào thang máy đó nửa bước! Việc làm quen với Lâm Phong cũng khá vừa ý An Nhiên.

Lâm Phong thực chất là một người sống đơn giản, không đưa người khác về nhà bừa bãi, An Nhiên rất hài lòng về người khách trọ này.

“Tôi về nhà rồi.” Trong khi An Nhiên vừa nấu cơm vừa suy nghĩ, giọng nói của Lâm Phong từ ngoài vọng vào.

“Bữa tối sắp xong rồi, anh Phong xếp bát đũa ra trước đi!” An Nhiên ló đầu ra khỏi bếp nhìn, giật mình suýt đánh rơi xẻng lật thức ăn xuống sàn.

“A! Đừng đừng đừng! Anh đừng vội bước vào!” An Nhiên kêu lên thất thanh, hốt hoảng ngăn Lâm Phong mở cửa.

“Sao thế?” Tuy Lâm Phong không lùi ra ngoài theo lời An Nhiên, nhưng cũng dừng bước, đứng ở cửa chờ An Nhiên trả lời.

An Nhiên đứng đực ra không biết nên trả lời ra sao.

Lẽ nào lại nói cho Lâm Phong biết anh ta đã mang từ đâu về một vật thể màu đen không rõ là gì!? Vật thể màu đen như khói ấy luẩn quẩn xung quanh Lâm Phong, nhìn kỹ lại, An Nhiên không thấy có sự thanh thoát của khói, mà tạo cảm giác nhớp nháp kinh tởm.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Thấy An Nhiên lí nhí nói chẳng nên câu, Lâm Phong nhíu mày khó chịu.

Bắt gặp ánh mắt sắc của Lâm Phong, An Nhiên thầm than khổ.

Lúc An Nhiên còn đang đắn đo có nên nói thật cho Lâm Phong biết hay không, thì thấy Lâm Phong vừa tỏ ra tức giận, vật thể màu đen bỗng hét lên một tiếng thảm thiết như thể vừa nhận một đòn tấn công chí mạng rồi biến mất trong chớp mắt! An Nhiên nhìn cảnh tượng ấy mà mắt như muốn rớt ra ngoài, lập tức chồm lên muốn nắm lấy cánh tay của Lâm Phong, nhưng Lâm Phong nhẹ nhàng tránh được.

Động tác tránh né rất nhẹ, tốc độ lại rất nhanh, khiến An Nhiên tưởng rằng anh ta chưa hề nhúc nhích.

Thấy ánh mắt như có sát ý của Lâm Phong, An Nhiên bất giác sợ hãi vì hành động thiếu bình tĩnh vừa rồi.

May thay Lâm Phong chỉ né đi, chứ không theo phản xạ tự nhiên đá An Nhiên ra xa.

Nếu không, với thân thủ của vị cao thủ này, cơ thể nhỏ bé yếu ớt của An Nhiên chỉ có nước về chầu ông bà vải.

Không biết bao lâu rồi chưa có ai dám động tay động chân với mình, Lâm Phong trừng mắt nhìn An Nhiên nãy giờ nói năng hành động rất kỳ lạ, nghĩ bụng, cái cậu này mọi ngày trông cũng bình thường mà! Không phải do bếp nóng quá mà đầu óc có vấn đề chứ? Bị Lâm Phong nhìn đến nổi da gà, An Nhiên lùi bước.

Nhưng nghĩ đến những chuyện phiền phức gặp phải gần đây, An Nhiên lấy hết dũng khí, nói: “Xin lỗi anh.


Ban nãy tôi hơi kích động… Tôi chỉ muốn biết làm sao anh làm được như vậy?” “Nghĩa là sao? Cậu nói rõ hơn xem!” “Tôi muốn biết làm thế nào anh có thể đuổi được ma!” An Nhiên lí nhí một hồi, nghĩ đến Lâm Phong hồi nãy có thể đuổi được vật thể kỳ dị kia đi, chứng tỏ anh ta có khả năng, không chừng đã biết An Nhiên nhìn thấy ma, thì có gì phải giấu giếm nữa? An Nhiên vừa nói dứt lời, Lâm Phong nhìn cậu như thể nhìn thấy người điên, nói: “Tôi không biết cậu đang nói đến chuyện gì.” An Nhiên không bỏ cuộc, hỏi dồn: “Vật thể ban nãy trên người anh đột nhiên hét lên và biến mất, lẽ nào không phải do anh Phong đã làm gì!? Tôi chỉ muốn biết cách đuổi ma, chứ không có ý gì khác…” Nghe vậy, Lâm Phong càng nhíu mày, nói: “Vật thể trên người tôi? Cậu đừng nói mấy thứ quỷ thần quái dị đó nữa.

Trên đời này vốn làm gì có ma quỷ, chỉ là con người tưởng tượng ra mà thôi.” Biểu cảm của Lâm Phong không có vẻ gì giả dối, lại thêm thái độ coi thường chuyện ma quỷ của anh ta, An Nhiên chỉ biết cười gượng, không nói tiếp nữa.

*** Chuyện đó cuối cùng cũng coi như xong, nhưng An Nhiên vẫn giữ trong lòng, đợi khi nào gặp Lưu Thiên Hoa sẽ nói để cùng cậu ta thảo luận.

Nói ra chuyện này cũng có nghĩa là nói ra chuyện bản thân gần đây thường xuyên gặp ma quỷ.

Trong mắt An Nhiên, đánh giá của cậu về anh chàng thần côn Lưu Thiên Hoa chưa bao giờ thay đổi, nói với Lưu Thiên Hoa chuyện này, thực chất không hy vọng có được lời khuyên hữu ích từ đối phương, An Nhiên chỉ đơn thuần muốn tìm ai đó để giãi bày.

Ít nhất cậu ta sẽ không phủ định hoàn toàn mọi thứ như Lâm Phong! “Chuyện này không có gì lạ cả! Nhiều người dù không có năng lực đặc biệt, nhưng khi bị hồn ma vây quanh, chỉ cần không quá nghiêm trọng sẽ không xảy ra chuyện gì.” Nghe câu hỏi của An Nhiên, Lưu Thiên Hoa cười, nói như thể chuyện đương nhiên.

“Tôi không hiểu, ví dụ như thế nào?” Thấy Lưu Thiên Hoa tỏ vẻ hiểu biết rõ ràng, An Nhiên càng được đà hỏi.

“Ví dụ một cao nhân như tôi đây!” Lưu Thiên Hoa vỗ ngực bùm bụp.

An Nhiên nghe vậy, sắc mặt lạnh lùng quay lưng định bỏ đi… “Đương nhiên không chỉ có vậy, cậu đừng đi, nghe tôi nói hết đã! Thanh niên bây giờ thật thiếu kiên nhẫn…” Lưu Thiên Hoa kéo tay An Nhiên, miệng vẫn không ngơi nói: “Tôi sẽ kể vài ví dụ dễ hiểu khác, giả dụ như mấy người làm quan, họ có khí vận quốc gia phù trợ, ma quỷ bình thường không thể lại gần.

Ngoài ra còn có cảnh sát, quân nhân, hoặc bọn hung đồ toàn thân đầy sát khí, tay đã vấy máu người.

Với người học võ có vận khí mạnh, lại hoàn toàn không tin vào sự tồn tại của ma quỷ, chính là kiểu người rất khó có liên hệ với thế giới tâm linh.” Nói đến đây, Lưu Thiên Hoa cười khả ố: “Phải nói thêm, người có thể nhìn thấy ma quỷ nhưng hoàn toàn không có năng lực như cậu chính là loại mà chúng thích nhất.

Chẳng trách lúc trước tôi thấy vận khí của cậu kém như vậy, lá bùa hộ mệnh đó cậu vẫn đeo đó chứ?” “Có… Gần đây tôi đã xui xẻo lắm rồi! Bùa hộ mệnh đó dường như chẳng có tác dụng gì.

Còn nữa, cậu mà tiếp tục cười trên nỗi đau của tôi như thế, cẩn thận tôi đánh cậu đó!” An Nhiên bĩu môi, trong đầu nghĩ đến Lâm Phong có vẻ giống với kiểu người cuối cùng mà Lưu Thiên Hoa vừa nói? Nhớ kỹ lại, lúc ấy Lâm Phong bị An Nhiên chọc giận, sau đó vật thể kia biến mất trong chớp mắt.

Điều này có thể là do khi Lâm Phong tức giận, huyết khí trong người càng mạnh khiến vật thể quanh anh ta không chịu nổi? Nghĩ đến đây, An Nhiên hỏi tiếp: “Đối với những tên hùng đồ đầy sát khí, nếu ma quỷ thực sự không thể lại gần, thì những chuyện linh hồn ác trả thù thường thấy trên phim cũng chỉ là lừa người thôi à?” “Cũng không thể nói là lừa người, nhưng rõ ràng là đã phóng đại mọi chuyện lên.

Ma quỷ vốn dĩ không phải là thứ có thể thường xuyên nhìn thấy, chỉ có những vong linh còn lưu luyến mãnh liệt nơi trần thế mới lưu lại trên thế giới người dương.

Họ nhất định phải có sự lưu luyến rất mạnh mẽ, có thể là những hồn ma trước khi chết oán khí quá mạnh, hoặc ẩn chứa sự oan uổng nào đó, hoặc sinh ra hay chết đi vào đúng giờ âm, tháng âm, năm âm[8].

Những điều kiện này đều vô cùng nghiêm ngặt, nếu ma quỷ thực sự có thể giết người tùy ý, thì thế giới này còn cần cảnh sát để làm gì? Hung thủ giết người đều giao cho linh hồn của người bị hại trừng phạt là xong.” An Nhiên gật đầu: “Ừ đúng! Hiếm khi thấy cậu nói những lời đáng tin như lần này.” Lưu Thiên Hoa sửng sốt suýt ngã, nói: “Cậu nói gì vậy! Tôi trước giờ đều rất đáng tin đó được không hả!?” Nói rồi, cậu ta chỉ vào chiếc vòng đá diopside sao đen An Nhiên đang đeo trên cổ.

Thấy hành động của Lưu Thiên Hoa, An Nhiên nói một cách không bằng lòng: “Đeo cái thứ này chẳng phải vẫn y như trước sao? Tôi chẳng thấy những thứ xuất hiện xung quanh ít đi chút nào.” Lưu Thiên Hoa bĩu môi: “Cậu tưởng bùa hộ mệnh là vạn năng chắc? Đeo nó là để giúp cậu phòng thân, không phải để đuổi tà ma.

Người ta đã không động vào cậu, cậu còn muốn chủ động gây chuyện sao?” An Nhiên nói: “Tôi không có ý đó.

Nhưng không có cách nào để họ không lại gần tôi à? Tôi không muốn tấn công họ, chỉ là không muốn nhìn thấy họ mà thôi.” “Không phải không có cách, nhưng tôi không khuyến khích cậu dùng.

Trên người cậu đeo cái vật đầy khiêu khích kia, lỡ gặp phải ai có công phu tu luyện, lúc đó chẳng phải chuốc thù hận vào người sao? Cậu phải biết là ‘đạo cao một thước, ma cao một trượng’ đấy! Dù là pháp khí mạnh đến mấy cũng có thể nguy hiểm.” An Nhiên gật gật đầu ra chiều đã học được một bài học, nghĩ ngợi một lúc bèn hỏi: “Không phải cậu nói có những người có thể bịt đôi mắt âm dương lại hay sao? Cậu có quen thầy nào có thể làm được vậy không?” Tuy qua quan sát của An Nhiên, Lưu Thiên Hoa chắc chắn là một thần côn không thể nhìn thấy ma quỷ, nhưng không thể phủ nhận ý kiến của cậu ta về lĩnh vực này đều rất xác thực, vì thế An Nhiên muốn nghe thử.


Nếu không phải vì An Nhiên đã từng thấy Lưu Thiên Hoa đi qua một hồn ma nữ mà không hề hay biết gì, thì dựa vào kiến thức phong phú của cậu ta về lĩnh vực này, An Nhiên sẽ thực sự tin cậu ta là một đại sư có đạo hạnh cao thâm.

Lưu Thiên Hoa nhún vai nói: “Người quen biết có thể làm được chuyện đó không phải không có, nhưng thầy có năng lực thực sự thì sẽ không giúp cậu đâu, cậu hãy bỏ suy nghĩ đó đi thì hơn!” “Hả! Tại sao!?” “Bởi vì đôi mắt âm dương của cậu không phải tự nhiên sinh ra đã có, cũng không phải từng cận kề cái chết hay tu hành mà đạt được.

Đôi mắt âm dương đột nhiên xuất hiện kiểu này rõ ràng có ẩn chứa nhân quả rất nặng, sẽ không có ai đồng ý thay người khác nhận lấy nhân quả này chỉ vì tiền đâu.

Kể cả khi có người đồng ý, chuyện đó cũng không tốt đẹp gì đối với cậu.” Lời giải thích của Lưu Thiên Hoa có phần bí ẩn, An Nhiên nghe không hiểu, nhưng cũng ngộ ra được rằng bịt đôi mắt âm dương không phải là phương pháp chắc chắn đối với cậu.

Nhìn dáng vẻ thất vọng của An Nhiên, Lưu Thiên Hoa cảm thấy mình không thèm chớp mắt mà đã dập tắt hy vọng của người khác như vậy không tốt lắm, vì vậy nghĩ một lúc, cậu ta nói: “Thực ra nếu muốn không nhìn thấy ma, ngoài việc tìm thầy bịt mắt, cũng không phải không còn cách nào khác.” Đôi mắt An Nhiên lập tức sáng lên.

“Cậu có thể thử dựa vào sức mạnh của đức tin.” “Đức tin?” Lưu Thiên Hoa gật đầu: “Đúng thế, cầu nguyện sự giúp đỡ từ vị thần linh trong tín ngưỡng của cậu.

Tất nhiên ý tôi không phải là rảnh rỗi vào chùa khấn bái, mà là toàn tâm toàn ý tôn thờ và sùng bái thần linh.

Nếu ý chí của cậu đủ kiên định, thần linh sẽ đáp lại yêu cầu của tín đồ, cắt bỏ năng lực bỗng dưng có được này.” An Nhiên buông thõng vai bất lực, nói: “Nhưng tôi không có tín ngưỡng tôn giáo…” Lưu Thiên Hoa xòe hai tay, tỏ ý muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm.

Thấy dáng vẻ rối bời của An Nhiên, Lưu Thiên Hoa cười nhẹ, nói: “Nhưng cậu cứ chú ý một chút đi! Vật thể đó có thể bám vào cơ thể của anh Phong, nhưng không bị huyết khí của anh ta làm tiêu tan ngay lập tức, có vẻ không đơn giản như bọn ma quỷ tay sai bình thường đâu.

Câu nên hỏi anh ta trước đó đã đi đến đâu thì tốt hơn.

Sắp tới tôi sẽ có một khoảng thời gian không ở Hồng Kông, cậu tự chú ý an toàn nhé!” An Nhiên ngẩn người, nói: “Cậu đi đâu?” Lưu Thiên Hoa cười: “Có mối làm ăn, tiền tiêu vặt tháng này có chỗ kiếm rồi!” “Còn trường học thì sao?” Lưu Thiên Hoa nhún vai, nói: “Không còn cách nào khác, phải trốn học thôi.” An Nhiên ra vẻ hiểu, nói: “Cũng đúng, tìm được ông chủ bao nuôi, chuyện học hành gì cũng là phù du hết.” Lưu Thiên Hoa gầm lên: “Cậu cút ngay!” *** Vốn dĩ An Nhiên không có ý định hỏi Lâm Phong lúc trước đã đi đâu, vô duyên vô cớ hỏi chuyện riêng của người ta cũng không hay, dù sao hồn ma đó cũng không làm hại gì anh ta.

Dù Lâm Phong không bị An Nhiên chọc giận nữa, nhưng khi anh ta tập luyện mỗi ngày, sát khí ngút trời của anh ta cũng có thể giết được hồn ma xung quanh không sót một chút tro tàn nào! Chính thế, chính là sát khí! Mỗi lần Lâm Phong tập luyện, đều toát ra sát ý khiến người khác run rẩy, An Nhiên còn không dám bước lên tầng thượng mỗi khi anh ta tập.

Điều này khiến An Nhiên cảm khái, cao thủ đúng là cao thủ, đến khí chất toát ra lúc tập luyện thường ngày cũng khác người.

Nhưng qua hai ngày, mỗi lần Lâm Phong về nhà, An Nhiên đều thấy anh ta mang theo một hồn ma màu đen, cậu không thể tiếp tục bỏ qua chuyện lạ thường này thêm nữa.

Vì vậy một hôm, An Nhiên không nhịn được đành hỏi: “Anh Phong, mấy buổi chiều vừa rồi anh đi đâu thế?” Lâm Phong khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào An Nhiên.

Tuy Lâm Phong không có ý gì, nhưng ánh mắt của anh ta vốn sắc lẹm, trước cái nhìn của anh ta, An Nhiên cảm thấy bất an, thầm hối hận đã không biết giữ miệng mà nhiều chuyện.

“Nhà em trai tôi.” An Nhiên bị Lâm Phong nhìn đến sởn gai ốc, cao thủ cuối cùng cũng đáp lời.

“Ồ! Là Lâm Tuấn sao? Chính là cái cậu sẽ chuyển đến đây vào ngày mai?” Lâm Phong khẽ gật đầu, nói: “Hành lý của cậu ấy nhiều quá, tôi giúp cậu ấy sắp xếp.” An Nhiên nhếch mép, nghĩ bụng hai anh kỳ em nhà này đúng là kỳ lạ, một người chuyển nhà chẳng mang đồ đạc gì, một người thì nhiều đồ đến nỗi phải nhờ anh trai thu dọn giúp… Nói vậy thì họ đã thu dọn những mấy ngày liền? Một cậu trai độc thân sống một mình, rốt cuộc có bao nhiêu tư trang cần sắp xếp đây!? An Nhiên càng lúc càng muốn xem xem em út nhà họ Lâm là người như thế nào.

Sự hiếu kỳ khiến An Nhiên quên đi chủ đề đang nói trước đó, cuối cùng chuyện đó cũng đi vào quên lãng.

Khi Lâm Tuấn chuyển đến theo lịch hẹn, đừng nói An Nhiên, mà tất cả mọi người trong tòa nhà đều chấn động.

Đồ đạc cậu ta mang theo không phải quá nhiều - cơ bản đã có cao thủ giúp thu dọn, An Nhiên cảm thấy Lâm Tuấn không bị anh hai dọn sạch đến nỗi chỉ còn cái quần xì trên người đã là may lắm rồi.

Điều khiến mọi người bị chấn động, là vì chiếc xe thể thao mà cậu ta dùng để chuyển đồ! Tuy An Nhiên không tìm hiểu về xe thể thao, nhưng chiếc xe mui trần màu đỏ ấy nhìn là biết giá trị không hề tầm thường.

Ngồi trên chiếc xe lộng lẫy là hai chàng thanh niên đẹp trai ngời ngời.

Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là đống hành lý được đóng thùng carton lớn nhỏ xếp đầy ở ghế sau xe… Thật đúng là… một tình huống lạ kỳ… Khi An Nhiên xuống mở cổng, chiếc xe đã từ từ dừng lại bên ngoài.

Về lý thuyết mà nói, lúc này người chuyển đến trước là Lâm Phong sẽ giới thiệu hai người còn lại với nhau mới phải.


Nhưng cao thủ không phải là sinh vật suy nghĩ theo lẽ thường, cậu ta chỉ bước xuống xe một cách lạnh lùng, sau khi bê hết hơn mười thùng hành lý ở ghế sau mà không nói một lời, bèn mệnh ai nấy lo đi thẳng vào trong nhà.

Dù sớm biết thể lực của Lâm Phong không thể đánh giá theo tiêu chuẩn của người bình thường, nhưng vác hơn mười thùng các tông một cách nhẹ nhàng như vậy, cảnh tượng ấy khiến An Nhiên kinh ngạc đến nỗi muốn rớt quai hàm.

Chưa kể đến những người hàng xóm ló đầu ra hóng chuyện, con mắt họ đã rớt bể đầy đất rồi.

Có cần phải phô diễn thế không? Chẳng lẽ mấy chiếc thùng đó đều rỗng không? Kể cả trong thùng chỉ toàn quần áo thì cũng siêu nặng chứ chẳng đùa!? Lẽ nào siêu nhân bây giờ không còn mặc quần xì ra bên ngoài để người phàm nhận biết nữa!? An Nhiên bối rối một lúc mới nở nụ cười cứng nhắc, quay sang Lâm Tuấn đang đứng bên cạnh.

Lâm Tuấn đeo một chiếc kính râm, nhìn đường nét cũng biết là một chàng trai đẹp mã không kém gì Lâm Phong.

Cậu chủ nhà An Nhiên đã xem qua thông tin về Lâm Tuấn, biết chàng trai đứng trước mặt kém mình một tuổi.

Nhưng Lâm Tuấn có thân hình đẹp như người mẫu, đứng cạnh dáng người không cao của An Nhiên, cứ cảm thấy An Nhiên còn kém tuổi cậu ta.

Nếu Lâm Dũng điềm tĩnh và thanh lịch, nhưng vẫn toát lên sự thông minh sáng trí của một người thành đạt, thì Lâm Phong giống như một lưỡi dao rút ra khỏi vỏ, nhuệ khí sắc bén đến kinh ngạc, lại có dáng vẻ giang hồ như đại ca xã hội đen.

Còn cậu Lâm Tuấn này, toàn thân đều là trang phục thời thượng, bắt mắt, thể hiện sự sắc sảo và kiêu ngạo của tuổi trẻ.

Lâm Tuấn không thèm nhìn An Nhiên, dường như còn không nhận thấy sự tồn tại của cậu.

Cậu ta ngẩng đầu ngắm nghía cảnh vật xung quanh, thần thái như thể một con công kiêu kỳ.

An Nhiên thấy vậy nhíu mày, lập tức thấy sự kiêu căng của Lâm Tuấn đã trở thành ngạo mạn.

Lại là một đứa con được chiều chuộng sinh hư đây… Tuy An Nhiên không lớn hơn Lâm Tuấn là mấy, nhưng có lẽ vì đi làm sớm, nên đã được mài giũa những góc cạnh thường có ở người trẻ tuổi, không như Lâm Tuấn chưa bao giờ kinh qua sự tôi luyện của cuộc sống hiện thực.

Có thể nói, riêng về tố chất tâm lý thôi, An Nhiên cũng trưởng thành hơn nhiều so với cậu Lâm Tuấn như bông hoa trong lồng kính kia.

An Nhiên không ghét cái khí thế của tuổi trẻ, nhưng thái độ cao ngạo không coi người khác ra gì của Lâm Tuấn rất phản cảm.

Thường ngày tính tình An Nhiên rất tốt, nhưng không có nghĩa là cậu không nóng nảy.

Thấy thái độ ngạo mạn của đối phương, An Nhiên liền không nói không rằng quay lưng bước vào nhà.

Lâm Tuấn đang chờ An Nhiên chủ động chào hỏi, trong đầu đã tính trước sẽ đáp lại với thái độ lễ phép nhưng xa cách và lạnh lùng.

Không ngờ cậu ta ra vẻ ngầu chưa được bao lâu, cậu chủ nhà đã vội quay đi! Lâm Tuấn ngẩn ra, gương mặt đẹp trai nhanh chóng đỏ bừng.

Mặc kệ chiếc xe thể thao đắt tiền đang đỗ ở ngoài cùng đống hành lý, Lâm Tuấn bước nhanh qua An Nhiên, đứng chặn trước mặt cậu.

An Nhiên nhướng mày, ngẩng đầu nhìn Lâm Tuấn, trong lòng thầm than sao đám trẻ thời nay cao đến vậy, khiến cậu chẳng còn chút khí phách nào! Thấy thái độ của An Nhiên như vậy, Lâm Tuấn cũng nhìn chòng chọc vào cậu, thành ra hai người cứ đừng nhìn nhau bằng ánh mắt dữ tợn không ai chịu nhường ai.

An Nhiên bướng bỉnh đối đầu với Lâm Tuấn, khi hai người còn đang mải nhìn nhau không chớp mắt, một thân hình vạm vỡ chen vào, chặn đứng tầm nhìn của cả hai.

Lâm Phong đứng giữa hai người, nhíu mày tỏ ý không vui, khắp người đầy sát khí, dáng vẻ cho thấy tâm trạng cậu ta không tốt chút nào.

Lâm Phong nói: “Em còn đứng đó làm gì? Sao không mang hành lý vào?” Không giống như An Nhiên sợ khí chất cao thủ của Lâm Phong, cậu em út được chiều chuộng không đổi sắc mặt trước câu hỏi của Lâm Phong, cười nói: “Anh hai khỏe hơn em, anh không phiền giúp em mang mấy cái thùng đó vào luôn chứ!” Nghe Lâm Tuấn nói, Lâm Phong càng nhíu mày dữ hơn, An Nhiên cảm giác như khoảnh khắc trước khi anh ta ra tay giết người vậy.

Nhưng Lâm Phong chỉ tiến lên phía trước, dùng tay xoa xoa đầu Lâm Tuấn rồi ra xe bê hành lý vào… An Nhiên nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt hoàn toàn thay đổi, thể hiện rõ ràng sự sùng bái với cậu ta! Lý luận của An Nhiên rất đơn giản: Con hổ vốn rất đáng sợ, nhưng người có thể sai khiến con hổ nhảy qua vòng lửa chỉ với một câu nói mới là người đáng sợ hơn gấp trăm lần!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận