Dị Nhãn Phòng Đông - Anh Chủ Nhà Có Cặp Mắt Kỳ Lạ


Kỳ thực, An Nhiên không cảm thấy việc bản thân có đôi mắt âm dương là chuyện phải giữ bí mật, cậu không nói cho ai biết chủ yếu vì sợ phiền phức, không muốn người khác hỏi tới hỏi lui.

Huống hồ khả năng này lại xuất hiện đột ngột, không chừng một ngày nào đó lại bất ngờ biến mất cũng nên! Người khác có tin chuyện ấy hay không cũng là một vấn đề.

Biết đâu anh em Lâm Phong vẫn nghĩ An Nhiên nói bậy bạ, thậm chí còn tưởng cậu bị thần kinh.

Lúc ấy An Nhiên bị chuyện xảy ra với Lâm Tuấn làm cho hoảng sợ, chỉ còn cách giải thích cho anh em nhà họ cảnh tượng kỳ lạ mà cậu đã nhìn thấy.

Phải nói là An Nhiên tự đánh bom liều chết rồi…*** Cũng may An Nhiên không rơi vào tình cảnh bị người khác coi là động vật quý hiếm, cuộc sống của cậu vẫn diễn ra như cũ, không bị ảnh hưởng gì quá lớn.

Thêm nữa, cuối tháng là ngày kết toán, khoảng thời gian bận rộn nhất đối với một kế toán như An Nhiên.

Trải qua một ngày làm việc miệt mài, An Nhiên vô thức nhìn màn hình camera giám sát, điều này đã trở thành thói quen với cậu mỗi khi đi làm và tan làm.

Hồn ma đứng trong thang máy vẫn còn, An Nhiên đã có lần dò hỏi nhân viên quản lý xem chiếc thang máy đó còn xảy ra chuyện kỳ quái gì hay không, nhưng chỉ nhận được câu trả lời phủ định.

Tuy An Nhiên vẫn chưa hiểu rõ vị người than này rốt cuộc muốn gì, nhưng nước sông không phạm nước giếng, An Nhiên không dám động đến đối phương chỉ vì tính hiếu kỳ.

Đối với quỷ thần, An Nhiên luôn giữ thái độ “kính nhi viễn chi[10]”.Trên thực tế, An Nhiên cảm thấy con người hiện đại luôn lấy khoa học làm đầu, những chuyện liên quan đến tâm linh đều cho là mê tín phong kiến mà từ chối tiếp nhận.

Nhưng An Nhiên nghĩ việc có tín ngưỡng hoặc niềm tin vào nhân quả báo ứng cũng không phải chuyện xấu.

Ít nhất khi trong lòng có sự kính sợ, con người ta sẽ bị ràng buộc bản thân hơn, tránh làm mọi việc một cách bất chấp, không kiêng sợ gì.

Dù chưa quen với Lâm Tuấn, An Nhiên vẫn biết cậu sinh viên này sẽ không để tâm đến chuyện quỷ thần.

Nhưng vì sống chung với nhau, An Nhiên vẫn phải nói cho Lâm Tuấn biết sự tình, có tin hay không là chuyện của cậu ta.

Vật thể giống như đám khói đen ấy dường như đã theo Lâm Tuấn vào nhà.

Nghĩ lại, An Nhiên vẫn cảm thấy nổi da gà, chỉ cầu cho chuyện xảy ra với cậu ta không vạ sang mình.

Vừa hay hôm nay Lâm Tuấn không có tiết học, hy vọng cậu ta nhanh chóng tìm thầy nào đó xem để sớm giải quyết chuyện này.An Nhiên đi làm về, nhân lúc ăn tối cùng nhau để quan sát khí sắc của Lâm Tuấn.

Tiếc thay khả năng nhìn thấy ma của An Nhiên chỉ là bị động, không phải muốn nhìn là có thể nhìn thấy.


Đám khói đen đó dường như có thể trốn trong cơ thể của Lâm Tuấn, nên An Nhiên không thể nhìn ra được điều gì.

An Nhiên không biết hiện tượng ấy có phải ma quỷ nhập vào người như trong tiểu thuyết hay không, nhưng rõ ràng có thứ gì đó đang ám trên người Lâm Tuấn, không còn nghi ngờ gì nữa.

An Nhiên định tìm cơ hội hỏi chuyện Lâm Tuấn, nhưng chưa kịp mở miệng, Lâm Phong đã hỏi trước: “Tuấn, hôm nay em đã tìm thầy xem chưa?” Lâm Tuấn gật đầu, nói: “Rồi, em xem rồi.

Ông ấy nói không có vấn đề gì, rồi làm mấy nghi thức và đưa cho em mấy thứ kêu em mang đi đốt” “Đã giải quyết xong chưa?” “Chắc coi như giải quyết xong rồi nhỉ?” Nói rồi, Lâm Tuấn liếc nhìn An Nhiên ngồi bên cạnh không nói nửa lời, chăm chú nghe câu chuyện của hai người.

Lâm Tuấn nói: “Nói thật, em không cảm thấy người mình có vấn đề gì hết, biết đâu chỉ là ai đó suy diễn quá nhiêu mà thôi.” An Nhiên ngó lơ câu nói đầy châm chọc của Lâm Tuấn, biểu cảm như muốn nói “tầm nhận thức của tôi không như đồ trẻ con”, khiến Lâm Tuấn muốn tức điên.

Không biết có phải do hai người bát tự không hợp nhau hay không, nhưng cả hai nhìn nhau đều thấy rất ngứa mắt.Tuy Lâm Tuấn nói có sách mách có chứng, nhưng An Nhiên bán tín bán nghi lời của cậu ta.

Từ lúc nghe chuyện An Nhiên có đôi mắt âm dương, Lâm Tuấn đã lộ rõ vẻ mặt không quan tâm, An Nhiên chỉ tiếc không thể mắng cậu ta vì tội nói dối.

Nếu Lâm Tuấn đã không muốn, An Nhiên cũng chẳng còn cách nào khác, không thể dùng bạo lực lôi cậu ta đi đền chùa cúng bái được.*** Đến nửa đêm, hiện thực đã chứng minh phỏng đoán của An Nhiên là đúng.

Tờ mờ sáng, An Nhiên nửa tỉnh nửa mơ bước vào nhà vệ sinh, cậu chợt phát hiện cửa phòng vốn khóa chặt của Lâm Tuấn và cả cửa ra vào đều mở toang! Thấy vậy, An Nhiên sợ hãi tỉnh cả ngủ, vội vàng xông vào phòng Lâm Tuấn.

Lâm Tuấn lúc này lẽ ra phải đang ngủ say trong phòng, nhưng An Nhiên không hề thấy cậu ta! An Nhiên có cảm giác không lành, liền vội vàng chạy lên tầng thượng! Khi An Nhiên chạy lên đến nơi, Lâm Phong nghe tiếng động đã thức dậy bước ra khiến An Nhiên ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Tuy An Nhiên không cố gắng nhẹ bước chân khi chạy lên tầng thượng, nhưng giờ này mọi người vẫn còn đang ngủ say, Lâm Phong lại có thể nghe động tĩnh nhanh như vậy, khiến An Nhiên không khỏi bất ngờ.

Rốt cuộc anh chàng này cảnh giác và thiếu cảm giác an toàn đến mức nào vậy!? “Sao thế?” Ánh mắt Lâm Phong vẫn sắc bén như thường ngày, không có một chút ngái ngủ nào của người vừa thức dậy.

“Xảy ra chuyện rồi! Lâm Tuấn biến mất rồi!” Nghe An Nhiên nói, đồng tử của Lâm Phong đột nhiên co lại, cậu lập tức chạy xuống lầu với tốc độ như một trận cuồng phong.

Bị tốc độ phi thường của Lâm Phong dọa một phen, An Nhiên vội vã theo sau.

Khi cậu quay trở lại căn phòng ở tầng 3, đúng lúc nhìn thấy gương mặt u ám của Lâm Phong bước ra từ phòng Lâm Tuấn.

Thần sắc như muốn giết người của Lâm Phong quả thực rất đáng sợ, An Nhiên căng thẳng nuốt nước bọt, lấy hết can đảm hỏi: “Liệu có phải bị ai đó bắt cóc không?” Tuy không hiểu kỹ về anh em nhà họ Lâm, nhưng từ trang phục, xe hơi đến đồ đạc dùng hàng ngày của Lâm Tuấn, An Nhiên không khó nhận ra hai người họ đều giàu có.

Lâm Tuấn mất tích, điều đầu tiên An Nhiên nghĩ tới là cậu ta bị bắt cóc.

Lâm Phong nghe An Nhiên hỏi liên lắc đầu: “Không.


Ở đây không có dấu vết giằng co hay dùng thuốc mê, là Tuấn đã tự ra khỏi nhà.” An Nhiên há hốc mồm, có chút nghi ngờ lời nói của Lâm Phong.Anh ta chi nhìn quanh phòng, quan sát qua loa như vậy, phán đoán ấy có chính xác không? Nhưng nghĩ tới sức mạnh của Lâm Phong thể hiện ra gần đây, anh ta lại là anh trai của Lâm Tuấn, đối với chuyện liên quan đến Lâm Tuấn, anh ta vẫn có quyền phát ngôn hơn An Nhiên.

Vậy nên An Nhiên không nói ra nghi ngờ của mình, coi như đồng ý với phán đoán của Lâm Phong.

“Vậy chúng ta ra ngoài xem sao!” Lâm Phong gật đầu, sau khi chắc chắn Lâm Tuấn tự ra khỏi nhà, sắc mặt cậu đã giãn ra đôi chút, cũng không vội vàng như lúc đầu bỏ mặc An Nhiên phía sau, mà điều chỉnh bước chân để đi bên cạnh cậu.

Xuống dưới lầu, cơn gió lạnh của ban đêm khiến An Nhiên rùng mình.

An Nhiên và Lâm Phong không tìm tứ phía như mò kim đáy bể, mà trước tiên đến phòng quản lý của tòa nhà hỏi thử.Từ phòng quản lý có thể nhìn thấy cổng nhà An Nhiên, nhân viên quản lý trực 24/24, chắc sẽ biết Lâm Tuấn đi hướng nào.

Gõ cửa kính phòng quản lý, An Nhiên hỏi: “Xin hỏi một chút, ban nãy chú có nhìn thấy một thanh niên đi ra từ tòa nhà 26 không?” Nhân viên quản lý đặt tờ báo trên tay xuống, nói: “Người các cậu tìm có phải đẹp trai, cao cao, gầy gầy không? Khoảng nửa giờ trước, tôi thấy cậu ta đi về hướng công viên, nhưng có điều…” Thấy nhân viên quản lý chần chừ, An Nhiên cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Sao vậy chú? Chú còn nhìn thấy gì khác nữa à?” Người quản lý nói đầy bí ẩn: “Tôi nói câu này các cậu nghe vậy thôi nhé… Tôi có cảm giác cậu ta có chút kỳ lạ…!” An Nhiên mím môi, thầm nghĩ nói vậy chẳng khác gì vô nghĩa sao? Lâm Tuấn nửa đêm không ngủ lại chạy ra ngoài để người khác phải đi tìm, không kỳ lạ sao được! Thấy An Nhiên có vẻ coi thường, nhân viên quản lý nhấn mạnh thêm ngữ khí, nói: “Tôi nói thật đấy.

Cậu ta rõ ràng chỉ đi một mình, nhưng biểu hiện như thể có người đi cùng vậy, vừa đi vừa cười nói với khoảng không bên cạnh.

Tôi thấy lạ nên gọi cậu ta một câu, nhưng cậu ta vẫn đi tiếp như không nghe thấy gì.

Tóm lại… hai cậu nên mau chóng đi tìm cậu ta đi!” Nghe nhân viên quản lý thuật lại, An Nhiên nhất thời cảm thấy sợ hãi.

Tổng hợp những gì cậu nhìn thấy gần đây, cộng thêm lời kế của người quản lý, Lâm Tuấn nhất định đã bị ma nhập.Tuy An Nhiên không hiểu về lĩnh vực này cho lắm, nhưng vật thể đó đã mê hoặc được la tâm trí của Lâm Tuấn, chứng tỏ chuyện này đã đến mức nghiêm trọng.

Trái với sự sợ hãi của An Nhiên, Lâm Phong vốn bán tín bán nghi chuyện ma quỷ nên vẫn giữ thái độ bình tĩnh.

Sau khi cảm ơn người quản lý, hai người đi về phía công viên.

An Nhiên cảm thấy không khí nặng nề, đi được một lúc bèn tìm chuyện để nói: “Em trai anh thường ngày có thói quen mộng du không?” “Trước giờ thì không.” “Anh nói xem, cậu ta chạy ra ngoài giữa đêm làm gì vậy?” “Tìm được nó sẽ biết thôi.” “Anh Phong không lo à?” “Hoảng loạn cũng không giúp ích gì đâu.” “Vâng…” An Nhiên cảm thấy nói chuyện với Lâm Phong quả thực siêu nhạt nhẽo.

Về cơ bản Lâm Phong không phải người khó tiếp xúc, nhưng cái kiểu hỏi một câu đáp một câu, nói năng không thể ngắn gọn hơn của anh ta thực sự không phù hợp để trò chuyện.

Từ nhà đến công viên mất không đến năm phút, hai người rất nhanh đã nhìn thấy Lâm Tuấn đang ngồi trên một chiếc ghế dài.

Cả hai không hẹn mà cùng thở phào, rảo bước nhanh hơn về phía Lâm Tuấn.


Nhưng An Nhiên chỉ bước vài bước rồi đột nhiên dừng lại.Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, An Nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đang lặng lẽ ngồi bên cạnh Lâm Tuấn.

Vừa nhìn thấy cô ta, An Nhiên biết ngay đây không phải là một người còn sống.

Khắp người cô ta là những vết thương vô cùng thê thảm, gương mặt sưng phù lên, hoàn toàn không nhìn ra diện mạo ban đầu, còn khóe miệng ộc máu không ngừng.

Trên cổ cô ta có một vết thắt màu tím đen, bụng và ngực có những vết thương như vết dao, toàn thân chủ nổi đầy mụn rộp do bị bỏng.

Người đầy vết thương nghiêm trọng như vậy, dù là ai cũng không thể ngồi ở đây một cách thản nhiên như thế! Một bầu không khí kỳ quái bao quanh người phụ nữ, cô ta như thể chìm vào trong đêm tối, dù người đang ngồi ở đây, nhưng khi không chú ý nhìn sẽ cảm thấy mông lung không nhìn rõ nữa.

Đó cũng là lý do khi vừa bước vào công viên, An Nhiên không nhận ra ngay sự có mặt của cô ta.

Nếu người phụ nữ này là một hồn ma, những vết thương trên người cô ta thể hiện chính tình trạng của cô ta sau khi chết, vậy thì, thi thể của người phụ nữ này chắc chắn đã bị đối xử vô cùng tàn khốc! Dường như cảm nhận được ánh mắt của An Nhiên, người phụ nữ từ từ ngẩng mái đầu đang cúi gằm, hai con mắt đầy máu nhìn về phía cậu.

Đôi mắt của cô ta chất chứa tất cả những cảm xúc tiêu cực trên đời này, căm hận, phẫn nộ, tuyệt vọng, đau khổ… toàn thân An Nhiên cứng đờ như con ếch đang bị một con rắn nhìn chằm chằm, không dám động đậy một li.

Người phụ nữ chỉ nhìn vài giây ngắn ngủi, nhưng An Nhiên có cảm giác thời gian trôi qua rất lâu.

Khi Lâm Phong đến gần, hồn ma ấy lại biến thành làn khói đen, nhưng không nhập vào ấn đường của Lâm Tuấn nữa, lúc này An Nhiên mới thả lỏng nhẹ nhõm, nhận ra quần áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, gió đêm thổi tới khiến cậu nổi da gà.An Nhiên sợ hãi lau mồ hôi trên trán.

Sức mạnh của hồn ma đó rõ ràng đã mạnh hơn, ảnh hưởng của Lâm Phong đối với cô ta cũng không mạnh như trước nữa.

Hồn ma vừa tiêu tan đi, Lâm Tuấn đang ngồi lặng người tiên chiếc ghế dài lập tức tỉnh táo trở lại, nói: “Anh hai? Sao nhìn anh sợ hãi thế… Ơ! Đây là đâu!?” Thấy em trai hoàn toàn không hay biết gì, Lâm Phong nhíu mày, một tay kéo xốc người cậu ta, nói: “Đi! về nhà rồi nói tiếp.”*** Lâm Tuấn có cảm giác hôm nay là ngày đại hung của mình, đang ngủ thì chạy ra công viên ngồi một cách lạ lùng, giờ còn bị anh hai cấm không được ngủ, cậu ta tỏ thái độ như thể bị quan tòa xét xử vậy.

Đã thế, cái cậu An Nhiên kia lại còn mặt dày lại, cậu ta là ai chứ? Dựa vào cái gì mà ở lại hóng hớt!? “Tuấn, sao em lại chạy đến công viên?” Lâm Phong nói rất bình tĩnh, nhưng toàn thân toát ra một bầu không khí nặng nề, khiến người khác có cảm tưởng đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão.

Lâm Tuấn biết lần này anh hai giận thật sự, cậu ta vốn dĩ định tỏ ra cứng đầu, ít nhất cũng đòi An Nhiên đi ra ngoài, nhưng giờ cậu ta không dám liều lĩnh, bèn ngồi thẳng người nói: “Em thề em không cố ý chạy lung tung thực ra em cũng không biết vì sao mình lại như thế… Lúc tỉnh dậy em đã thấy mình ở công viên rồi!” Lúc này, An Nhiên không nén được liền hỏi: “Lúc trước cậu nói đã đi xem thầy rồi, cũng làm nghi thức trừ tà rồi, rốt cuộc có đúng như vậy không?” Trước sự nghi ngờ của An Nhiên, Lâm Tuấn không trả lời ngoan ngoãn như khi đáp lời Lâm Phong, cậu ta hỏi lại với thái độ khó chịu: “Liên quan gì đến anh? Anh rảnh lắm sao?” Vì Lâm Tuấn mà nửa đêm canh ba phải ra ngoài tìm cậu ta, giờ còn bị cậu ta cạnh khóe, An Nhiên cũng tức giận nói: “Được thôi! Là tôi lo chuyện bao đồng, sớm biết thế này tôi đã không đi tìm cậu, lần sau cậu có biến mất, tôi cũng sẽ coi như không nhìn thấy! Đúng là không biết lòng tốt của người khác!” Nói rồi, An Nhiên giận dữ quay về phòng.

“Đợi đã!” Lâm Phong ngăn An Nhiên bằng giọng nói đầy uy nghiêm, lúc này An Nhiên mới nhận ra mình đã mắng em trai của cao thủ ngay trước mặt anh ta.Tuy thấp thỏm lo lắng, nhưng An Nhiên có tính tình ngang bướng, không những không cặp cụp mắt trước cái nhìn sắc lẹm của Lâm Phong, mà còn trừng mắt nhìn lại đầy khí thế.

Lâm Tuấn thấy vậy không nhịn được cười thầm trong bụng, An Nhiên muốn đối đầu với Lâm Phong, không nói đến khoảng cách về xuất thân của hai người, mà chỉ riêng về thể lực thôi, một tay Lâm Phong cũng đánh bại được An Nhiên! Nhưng nụ cười của Lâm Tuấn không giữ được lâu, vì một giây sau Lâm Phong quay sang cậu ta, điềm nhiên nói: “Em xin lỗi An Nhiên đi, đừng quên cảm ơn nữa.” Nghe Lâm Phong nói, Lâm Tuấn sững sờ: “Anh hai nói đùa đấy à?” Lâm Phong nhíu mày, nói: “Ai nói đùa? Ban nãy là An Nhiên phát hiện ra em biến mất.

Người ta không có trách nhiệm mà nửa đêm vẫn ra đường tìm em, em cảm ơn một tiếng không có gì sai cả.

Hơn nữa, câu hỏi của An Nhiên chỉ xuất phát từ sự quan tâm, câu nói vừa rồi của em hơi quá đáng đấy.” Câu nói của Lâm Phong khiến Lâm Tuấn ỉu xìu, đồng thời cũng làm An Nhiên bất ngờ.Cậu không vội về phòng nữa, mà tò mò nhìn Lâm Tuấn mặt lúc xanh lúc chuyển sang trắng, thầm đoán xem cậu ta có làm theo lời Lâm Phong không.

Biểu cảm trên mặt Lâm Tuấn thay đổi một hồi, đến lúc An Nhiên bắt đầu cảm thấy hết kiên nhẫn, cậu ta nói một mạch: “Thật xin lỗi anh! Cảm ơn anh đã giúp đi tìm tôi!” Lâm Tuấn nói rất nhanh, nhưng ánh mắt cậu ta rất thành khẩn, khiến An Nhiên hạ hỏa.

Tính An Nhiên vốn ưa nhẹ không ưa nặng, Lâm Tuấn đã xin lỗi, cậu cũng cảm thấy thái độ của mình vừa rồi không đúng, liền nói: “Ừ… không cân đâu… thực ra cũng vì tôi lo chuyện bao đồng quá…” Lâm Tuấn đang chuẩn bị sẵn tâm lý bị An Nhiên cười châm chọc, không ngờ An Nhiên lại cư xử hiền hậu mà nhượng bộ mình, sự tức giận trong Lâm Tuấn cũng dần bớt đi, nhìn An Nhiên cũng thấy vừa mắt hơn.

Thấy sự thay đổi thần sắc của Lâm Tuấn, An Nhiên thầm cảm thán đám trẻ bây giờ thật biết giữ mặt mũi, không nhớ ra rằng cậu chỉ hơn Lâm Tuấn một tuổi.


Ai bảo An Nhiên còn trẻ nhưng đã bước chân ra xã hội sớm như vậy làm gì? Với một sinh viên đại học chưa từng có trải nghiệm xã hội như Lâm Tuấn, trong mắt An Nhiên cũng chỉ như một đứa trẻ chưa trưởng thành mà thôi.Lâm Phong thấy hai người đã hòa giải được mâu thuẫn liền gật đầu hài lòng, hỏi: “Tuấn, câu hỏi của An Nhiên lúc nãy cũng là nghi vấn của anh, em nói thật đi, em đã tìm thầy xem hay chưa?” Lâm Tuấn biết khả năng của anh trai, Lâm Phong đã được đào tạo chuyên môn về thẩm vấn, Lâm Tuấn không thể nói dối trước mặt anh.

Lúc ăn tối, đến An Nhiên còn nhận ra thái độ chiếu lệ của Lâm Tuấn, Lâm Phong không thể không nhìn ra.

Vì Lâm Phong không tin vào ma quỷ nên mới bỏ qua cho Lâm Tuấn.

Thấy anh trai coi trọng vấn đề này, Lâm Tuấn không dám nói dối trước câu hỏi của Lâm Phong, cậu ta đành thành thật thừa nhận: “Lúc đó em nói dối hai người đấy, em chưa tìm thầy nào xem cả.” An Nhiên lo lắng nói: “Tôi thực sự không hề lừa cậu, cậu quả thật bị thứ gì đó không tốt nhập vào người.

Hãy tin tôi, tôi đã nhìn thấy có thứ gì ám lấy cậu, hồi nãy ở công viên tôi cũng thấy, nó còn mạnh hơn cả lức trước.

Cậu nên nhanh chóng tìm thầy xem thì hơn.” Lâm Tuấn cũng cảm thấy chuyện xảy ra với mình ban nãy rất kỳ lạ.

Nhưng cứ nghĩ đến việc tìm thầy bà, miếu chúc gì đó làm lễ trừ tà, Lâm Tuấn lại không muốn chút nào, vừa quê mùa vừa mất mặt! “Có lẽ chỉ là mộng du thôi thì sao? Nếu thực sự có thứ gì ám lên người tôi, tại sao tôi không cảm thấy gì? Anh nói trên đời có ma quỷ, vậy anh chứng minh cho tôi xem đi!” Câu nói của Lâm Tuấn khiến An Nhiên lúng túng, cậu còn chẳng hiểu vì sao bản thân bỗng nhiên có đôi mắt âm dương nữa kia! Ngoài việc thỉnh thoảng nhìn thấy hồn ma, An Nhiên không có năng lực gì đặc biệt, cậu không biết làm thế nào để chứng minh cho Lâm Tuấn thấy.Thấy An Nhiên á khẩu, Lâm Tuấn càng khẳng định An Nhiên đang lừa mình.

Mấy kẻ lừa đảo giang hồ rõ ràng không có thực lực, nhưng lại thích thổi phồng mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, khiến người bị hại hoảng sợ mà đi vái tứ phương.

Chuyện chẳng có gì mới, dự Lâm Tuấn chưa từng gặp qua nhưng vẫn thường nghe trên TV.

Ví như chưa bao giờ ăn thịt lợn cũng phải nhìn thấy lợn chạy rồi chứ? Lâm Tuấn còn đang hí hửng vui mừng về sự anh minh của bản thân, câu nói của Lâm Phong khiến cậu ta từ thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục: “Ngày mai em xin nghỉ học đi, anh đi cùng em.” “Anh hai!” Phớt lờ sự phản kháng giận dữ của Lâm Tuấn, Lâm Phong khoanh tay lạnh lùng nói: “Em không phải nói gì nữa, ý anh đã quyết.” Lâm Tuấn cúi đầu thất vọng, không nói gì nữa, Lâm Phong bèn quay sang An Nhiên nói: “Hôm nay thực sự phải cảm ơn cậu, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này, cậu đừng lo.” An Nhiên gật đầu, do dự một hồi, cậu hỏi: “Tuy tôi chỉ nhìn thấy ma quỷ chứ không có năng lực gì khác, nhưng nếu có chuyện gì cần giúp, hai người có thể tìm tôi để thảo luận.” Lâm Phong hơi ngạc nhiên vì một người khiêm nhường, thận trọng như An Nhiên lại chủ động đề nghị giúp đỡ.

Tuy Lâm Phong không hoàn toàn tin việc Lâm Tuấn bị ma ám, nhưng câu nói của An Nhiên khiến anh cảm thấy ấm lòng, liền gật đầu đồng ý.

Nếu An Nhiên biết sự mềm lòng nhất thời sẽ đẩy bản thân vào tình thế nguy hiểm, cậu đã không đưa ra lời hứa ấy…Sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, An Nhiên đã bị Lâm Phong đánh thức.

“An Nhiên, Tuấn lại biến mất rồi!” An Nhiên còn đang mơ màng, nghe Lâm Phong nói liền tình hẳn, sắc mặt đầy lo âu, cậu hỏi: “Anh đến công viên tìm chưa?” “Không chỉ công viên, tôi tìm khắp tòa nhà rồi.

Có người nói nhìn thấy cậu ấy lên xe bus, đi về phía khu đô thị.” Trái ngược với vẻ mặt lo lắng của An Nhiên, Lâm Phong lại rất bình tĩnh.

Người không hiểu chuyện nhìn vào lại tưởng An Nhiên mới là anh trai của Lâm Tuấn.

“An Nhiên, tôi cần cậu giúp.

Không phải cậu từng nói tôi đã mang theo thứ gì đó kỳ quái từ phòng trọ trước đây của Lâm Tuấn về sao? Tôi muốn đến đó xem thử.” Nghe đến đó, An Nhiên tỏ thái độ tháo lui, nói: “Nhưng tôi chỉ nhìn thấy ma thôi, có lẽ nên tìm thầy nào có khả năng trừ tà…” “Không còn thời gian nữa đâu!” “Vậy… Không phải hai người có tiền sao? Có thể xin sự giúp đỡ từ gia đình, kể cả chưa tìm ngay được thầy nào có khả năng thực sự, thì gọi một đội vệ sĩ đi kèm là được!” Ít nhất tâm lý họ còn vững vàng - An Nhiên thầm thêm một câu.

“Xin sự giúp đỡ từ gia đình, điều đó càng không thể.” “Hả!? Tại sao?” “Các trưởng bối nhà tôi không hiểu vì lý do gì nhưng vô cùng ghét mấy chuyện mê tín.

Nếu họ biết chuyện của Tuấn, sau khi chỉ trích chúng tôi, chắc chắn sẽ kêu người bắt chúng tôi đi gặp bác sĩ tâm lý.

Đội vệ sĩ cậu nói thì không cần, dựa vào sức của tôi, đù để đảm bảo sự an toàn cho hai chúng ta.” Nghe câu nói đầy khí phách ngang ngược của cao thủ, An Nhiên thì thầm: “Anh nghĩ chúng ta đối mặt với thành phần khủng bố sao? Đó là ma quỷ đấy! Đông người ít nhất còn làm tăng dũng khí…” “Cậu nói gì?” “Ý tôi là, tôi còn chưa biết phòng trọ cũ của Lâm Tuấn ở đâu.” “Sau khi bỏ nhà đi, cậu ấy ở tạm tại Plover Cove Garden, quận Đại Bộ, từ đây đi xe đến đó mất khoảng mười phút.” An Nhiên nghĩ ngợi, Plover Cove Garden có nhiều căn hộ như vậy, lỡ may có chuyện gì mà hét lên kêu cứu, chắc không đến nỗi không ai quan tâm? Vì vậy, An Nhiên gật đầu, nói: “Được! Đợi tôi thay đồ đã.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận