Dì Nhỏ Của Tôi


- Điên hả?
-… - Ko câu trả lời. Huy Vũ ngồi xuống ghế, cái vẻ mặt lạnh, “bơ” ko thèm nhìn nó. Cái tên này chắc vẫn còn giận vụ sáng nay.
- Này, có nghe tôi nói ko đấy hả?
- … - Vẫn cái sự tỉnh bơ đáng ghét, Huy Vũ nằm xuống bàn, nhẩm nhẩm lời bài hát.
- Tên tai điếc!
Huy Vũ bật dậy, nghé sát vào mặt nó, cái bộ mặt nụ cười đểu đáng ghét:
- You lảm nhảm thế đủ chưa? Gìơ sao? Muốn nói gì? Muốn nói đến vụ hôm qua?
Mặt nó nóng đỏ, hơi thở nóng bỏng của Huy Vũ cứ phả vào mặt nó, rát kinh khủng. Nó đẩy người Huy Vũ ra, lùi lại đằng sau, miệng gắt lên:
- Tránh xa khỏi người tôi! Nói linh tinh gì đấy hả?
- You quên? Có cần tôi nhắc lại!
- Ông… - Đôi mắt nó gần như sắp khóc. Huy Vũ sao ác thế? Cậu ta ko hề biết là xung quanh bây giờ có bao nhiêu người sao? Sao cậu ta lại có thể nhắc chuyện đó ở đây chứ? Tất cả chỉ là tai nạn, và nó đâu có cố tình. Sao lúc nào, cậu ta cũng gây cho nó một cảm giác khó chiụ đến thế?
Huy Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt nóng đỏ và ngân ngấn nước, chỉ cần một cái chạm nhẹ nưa thôi là hai hàng nước mắt nóng bỏng sẽ chẳng ngại ngần lăn dài.
- Sao vậy? Chuyện đi cùng hot boy khối 10 mà nóng đến thế à? – Huy Vũ tảng lờ. Đôi mắt nó tròn xoe, đầu của tên này có vấn đề ko nhỉ? Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu nó. Ko, chính xác là hắn đang tảng lờ chuyện khác. Hai nhỏ bạn vẫn đang ngẩn tò te xem diễn biễn chiến tranh của chúng nó mà. Và chắc chắn rất muốn biết vụ hôm qua là gì!
- Ôí giờ ơi! Tưởng gì làm tụi tôi hết hồn! - Nhỏ Chins buông thõng. Nhỏ Gấu cái mặt lại phụng phịu. Ai bảo lại nhắc đến vụ em Cún yêu của nó đèo Cỏ mà ko phải là nó. Ôi ước gì mình là cô ấy. Chắc nhỏ Gấu đang nghĩ vậy!
Nó nằm phịch xuống bàn. Xấu hổ quá, xít nữa thì nó khóc nhè ngay trước lớp. Hoá ra tên Huy Vũ kũng ko quá đáng ghét, hắn biết dừng lại đúng lúc. Nó nghĩ vậy và ngủ luôn lúc nào ko hay.
****
- Này, này. Thầy vào lớp rồi kìa! - Nhỏ Chins lay người nó. Nó vội mở chừng mắt, bật dậy như cái lo so, đứng nghiêm trang cùng lũ bạn chào thầy. Hôm nay thầy lại trở về vị trí của một ông thầy giáo, nhưng sao lúc nào nó cũng thầy đẹp trai đến thế! Nó thề rằng, càng ngày càng thấy thầy đẹp trai hơn. Hì…. Hình như nó lại ko bình thường nữa rồi!
….
Nó. Một cái bút. Một tập vở. Nó đang chăm chú nghe giảng và ghi chép thật tỉ mỉ. Đó ko phải là điều gì to tác nhưng… nó làm khá nhiều người phải kinh hoàng há hốc miệng. Ko phải là lần đầu tiên, nhưng cũng ko vượt quá 10 đầu ngón tay chuyện nó đang ngồi học hành chăm chỉ thể.
Nó chăm chú nghe từng lời thầy giảng, nó ghi chép tất cả những gì trên bảng, những gì thầy nói và mở rộng thêm. Ừ thì phải công nhận, nó ghi thế chứ cũng chả hiểu chúng có nghĩa gì, vì nói thật, nó rỗng kiến thức quá nhiều! Nhưng những lí thuyết mới thì nó hiểu, những lí thuyết mà thầy vừa mới giảng kia. Nó thầy những con số giờ ko còn rời rạc, khó hiểu mà có sự liên kết đến kì diệu. Nó ko bận tâm, ko thèm quan tâm đến xung quanh nó, với nó lúc này chỉ có thầy và bài giảng. Nó cứ có cảm giác, thầy đang hướng đến nó, thầy chỉ giảng ình nó nghe. Đúng rồi, chỉ một mình nó mà thôi. Nó thấy đôi mắt thầy đầy cương nghị nhưng cũng có lúc thật dịu dàng, nó thích cái miệng lúc nói của thầy, mất máy cuốn hút đến lạ thường.
….
- Huy Vũ… - Nhỏ Chins khều khều vai cậu bạn ngồi trên. – Tí nữa về đi Ko Tên Quán ná, mời tụi tôi sinh tố sữa chua ná! Hìhì.
- Ok.
- Hì…. Biết mà. Ông trong mắt tôi là hơi bị được đấy!
- Bà cứ quá khen! – Huy Vũ giả vờ tự sướng!
- Ko thật mà! Hơn khối thằng mà tôi biết!... Lại còn đẹp trai nữa! - Nhỏ Chins mơ mộng.

- Trật tự giùm cái! – Nó quay xuống, lấy cái bút gõ nhẹ đầu con bạn, gọi nó về với thế giới thực tại!
- Gìơi ạ! Đang ấy thì…. - Nhỏ Chins nhăn nhó! - Bữa nay sao thế hả? Tự dưng học hành chăm chỉ đột xuất!
- Tôi học kệ tôi. Bà trật tự ko làm ảnh hưởng là đc! Lúc nào đầu óc cũng để trên mây! Trời xinh ra cái mặt xinh mà cái đầu sao tệ thế ko biết! Thôi học tiếp đây!
- Cái gì…? Đầu mình mà tệ à! Xì… Mộng mơ cũng ko cho người ta mộng mơ… - Nhỏ Chins phụng phịu, hai cái má lại phồng lên, cái môi lại kéo dài… Nhưng phải nói thật, nhìn những lúc nó phụng phịu sao mà iu thế. Khổ, cái đầu nó lại mơ mộng quá! Thành ra chẳng biết gì về cái thế giới thật phụ phàng này. Nó chẹp miệng nghĩ thế rồi học tiếp. Thôi chết thầy giảng đến đâu rồi. Nó cuống cuồng chép, chả để ý có ai đó đang nhìn nó.
****
- Về ko? Tôi đèo. – Huy Vũ dừng xe trc mặt nó.
- Ko! Cám ơn!
- Bố mẹ you đang ở nhà tôi. Họ đến thăm you. Tôi tưởng you muốn về sớm gặp họ. Thôi you ko cần thì tôi về trc đây! – Huy Vũ đang định phóng xe thì bị nó kéo giật lại.
- Sao ko nói sớm hả? Mau đưa tôi về nhanh lên. – Nó nhảy phắt lên xe Huy Vũ và cũng ko biết có một cậu bé đang dắt xe nhìn nó ngẩn ngơ, thoáng một cái buồn. Hình như vì bị “hụt” đc đèo ai đó!
****
Vừa về đến nhà, nó đã la toáng.
- Bố mẹ ơi, con về rồi nè. Bố mẹ ở đâu rồi!
Những người làm nhìn nó ko khỏi tròn mắt. Chả ai có thể tin nổi là một đại tiểu thư từ trong trứng sinh ra. Đã bảo rồi mà! Nó là một đại tiểu thư nhưng tính cách ko hề tiểu thư!
Vào đến đại sảnh, nó thấy mẹ nó đang vội bước ra đón nó. Nó chạy lại, ôm lấy người mẹ nó, áp cái đầu vào bờ ngực nóng ấm của mẹ. Nó nhớ mùi vị này biết bao, nhớ mùi nước hoa nhè nhẹ của mẹ, nhớ cái ấm nóng của cơ thể mẹ, nhớ cái dáng người mảnh mai quý phái của mẹ. Nó nhớ quá! Nhớ quá đi mất thôi.
- Bố mẹ đến sao ko báo trc với con?.... Bố mẹ làm con vui quá! Con nhớ bố mẹ lắm!
- Mẹ biết, mẹ biết mà! Mẹ cũng nhớ con lắm, bố con cũng vậy, cả cô Năm nữa, ngày nào cũng nhắc đến con. Con Kin cũng thế, từ ngày con đi ko còn chạy đi chơi lung tung nữa, hình như nó muốn ở nhà trực đợi con về!
- Hix… Thật hả mẹ! Con nhớ mọi người lắm. Con Kin ngoan thật, khi nào bố mẹ về nhớ nhắc con gửi cho nó khúc xương ná! Hì… - Nó khẽ cười, hai dòng nước mắt làm nhem nhuốc khuôn mặt bầu bĩnh xinh xinh của nó. Huy Vũ nhìn mà cũng thấy lòng nghèn nghẹn, khoé mắt cay cay. Trc kia cậu cũng từng như thế, từng đc sà vào vòng tay âu yếm của mẹ, từng đc nũng nịu, vòi vĩnh mẹ, từng đc mẹ hôn lên đôi má bé bỏng và khẽ mỉm cười trìu mến,… Nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ mà thôi!
Bố nó cùng ông quản gia Tâm từ trong bước ra. Nó chạy đến trc mặt bố nó, chống hai cái tay lên hông, cái mặt nhăn nhó:
- Bố! Con hỏi tội bố nè! Bố chăm sóc mẹ kiểu gì mà để chỉ có mấy ngày thôi mà mẹ gầy đi nhiều qúa vậy?
Bố nó tròn mắt nhìn nó, rồi ông khẽ cười:
- Cái này còn có cả tội của đại công chúa nữa đó!... Gặp mẹ thì vui thế mà gặp bố lại nhăn nhó thế hả?
Nó phì cười, nhảy cẩng lên ôm lấy cổ bố nó. Nó thơm lên hai bên má 4 cái “chụt”, “chụt”, “chụt” và “chụt”. Những cái râu cứng của bố nó đâm đâm vào miệng nó, nó nhớ mấy cái râu này quá, lâu lắm rồi nó mới lại đc ôm cổ bố mà hôn lên chúng. Nó thích bộ râu ngắn choằn này của bố, vì nom bố rất phong độ và đúng là “Người đàn ông đẹp trai nhất nhà”!
****
Tất cả mọi người quây quần bên bàn ăn. Bữa nay ông quản gia thay mặt gia chủ tiếp đãi bên bố mẹ vợ của ông chủ nên có phần trịnh trọng lắm. Thức ăn bày la liệt trên bàn, toàn những món đc chọn lựa kĩ lưỡng. Phong cách bài trí theo kiểu người Việt nhưng sang mà ấm cúng lắm. Những chiếc đĩa đựng đồ bằng sứ đc khéo léo đặt cạnh những chiếc đĩa trang trí bằng trúc. Một bình hoa với những loài hoa dại nhưng đẹp kì lạ bên cành trúc nhỏ dáng vươn cao. Món ăn cũng hết sức bình dị nhưng đc chế biến và trình bày bởi đầu bếp nổi tiếng của 1 trong những khách sạn mà nhà Huy Vũ đã xây dựng và đầu tư.
Món cá sốt ăn thật lạ, những miếng thịt cứ ngọt lịm, săn chắc, thơm mùi dầu, cà chua và những gia vị đi kèm. Đĩa gà nướng đất bùn trắng bóc, thơm nức mũi, xé dễ dàng, tách thịt đến tận xương, thơm mùi thơm của đất bùn, mùi rơm khô cháy và cái ngọt, cái thơm của thịt gà nướng. Đĩa mứơp đắng (hay miền Nam vẫn gọi là khổ qua đó!) nhồi thịt xanh nguyên vỏ, đc buộc khéo léo bắng sợi rơm khô, từng miếng, từng miếng nhỏ đc cắt rời mà vẫn giữ nguyên đc hình dáng quả mướp đắng ban đầu. Bỏ vào miệng, cái vị đắng hoà tan với nhân thịt, trứng bên trong sao mà ngon đến lạ. Đĩa tôm chiên vàng ươm, béo ngậy, từng miếng thịt ngọt và chắc cứ tan chảy trong miệng. Bát canh mọc nóng nghi ngút khói, cái vị chua của me, của xoài làm nó thích hơn cả. Nó ko nhớ là mình đã múc bao lần canh nữa. Và một vài món nữa mà nó ko biết phải gọi và tả như thế nào. Chỉ biết duy nhất một điều là tất cả chúng đều ngon lắm. Ko biết có phải là vì đã lâu rồi nó mới đc ăn bữa cơm gia đình cùng bố mẹ nó ko nữa!
****

Đứng ngoài ban công, nó ôm chặt con gấu bông trắng, hướng đôi mắt ra ngoài màn đêm đen xì. Những cơn gió lạnh thổi, nó mặc mỗi bộ quần áo ngủ nên nó thấy hơi gai mình, nhưng mặc kệ nó đang buồn. Được gặp bố mẹ ít quá, nó giờ lại thấy nhớ họ thật nhiều. Nó ước gì, ngay bây giờ đc vượt ra khỏi những bức tường vây cao kia, ngoài kia thôi nó sẽ có thể chạy về ngôi nhà yêu quý của nó, đc ở bên bố mẹ thật lâu, đc nghe cô Năm tíu tít kể chuyện những ngày nó vắng nhà, rồi con Kin thể nào chẳng nhảy cẫng lên, nghoe ngoẩy cái đuôi đầy một mớ lông của nó, cái mũi sẽ ngửi quanh người cô chủ,… Chỉ thế thôi, nó chỉ cần thế thôi. Nước mặt chợt lăn dài. Tại sao khi người ta đi xa người ta mới thấy nhớ nhà nhỉ? Nó đã bao lần chốn nhà đi chơi, những lần đó chưa bao giờ nó thấy nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ cô Năm và con Kin lông xù yêu của nó. Nước mặt lại ồ ạt tuôn ra, ượt cả con gấu ôm…
Một chiếc áo ấm áp bợt chợt đc đặt lên bờ vai mềm đang run run vì lạnh của nó. Nó ngước đôi mắt ướt nhẹp lên nhìn. Tên con trai đang cười toe toét:
- Ngày xửa ngày xưa có một cô công chúa chuyên gia khóc nhè…
Nó lấy con gấu đập mạnh vào ngực Huy Vũ.
- Mún chết ko?
- Eò sao you ác thế hả? Tôi mang áo khoác cho you, ko cám ơn thì chớ, trêu có một tí mà đã cáu kỉnh.
- Ai biểu ông thích rây vào tôi! Xí! – Nó hếch cái mặt toàn nước lên nhìn Huy Vũ. Cậu lấy đầu ngón tay dí mạnh vào chán nó:
- Cái mặt đáng ghét này. Sao lúc nào cũng thích thách thức tôi thế hả?
- Xì, tại ông cũng đáng ghét ko kém ná!
- Rồi, tôi đáng ghét còn you thì ko, đc chưa?
- Hì, rồi! – Nó cười rạng rỡ, khuôn mặt bầu bĩnh với hai đôi má ứng hồng căng lên, cái môi xinh mở rộng để lộ hàm răng trắng và đều tắp, đôi mắt ướt giờ long lanh thật đẹp!
- You nhớ nhà đúng ko? – Huy Vũ chợt trầm giọng hỏi nó. Một cái khẽ gật đầu, đôi mặt đứa con gái lại ươn ướt.
****
Giữa màn đêm tĩnh mịch, có hai cái bóng đen chạy chốn ra sau vườn. Chiếc chìa khoá đc tra vào ổ, cùng tiếng thì thầm nhỏ: “Bí mật nhé, chìa khóa cửa sau này là tôi đánh trộm, ko ai biết đâu đấy, để lộ là lần sau nghỉ khoẻ ở nhà luôn!”. Những cái gật đầu lia lịa tỏ vẻ “ừ, hiểu rồi!”.
….
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA – Nó đưa hai tay lên cao, miệng la lên thật to! - Thế là thoát đc rồi! Ôi! Tự do muôn năm! Ta sắp đc về nhà rôi! Happy, happy anh happy……
Huy Vũ đi đằng sau, cậu nhìn nó chỉ biết lắc đầu cười. Đúng là chưa bao giờ cậu gặp phải một đứa con gái nào giống như nó. Cậu nhớ mới lúc trc, đôi mắt nó ượt nhẹp, nặng trịu và buồn bã, ấy thế mà giờ lại cười toe toét và la hét ầm ĩ đc ngay! Nó đúng là trẻ con, trẻ con hơn cái bản tính thường ngày của nó rất nhiều. “Cô ấy thật đặc biệt!”
Nó sau một hồi chạy nhảy tung tăng, lòng đầy phấn khởi, cuối cùng, ngay trước mắt nó giờ cũng đã là căn nhà to yêu quý của mình. Nó mỉm cười sung sướng, hít hà cái vị quen thuộc của hương hoa trong vườn nhà lan toả ra tận ngoài.
Chợt nó nghe tiếng con Kin sủa inh ỏi, nó nhăn mặt: “Bộ nó ko nhận ra cô chủ xinh đẹp và đáng yêu này của nó sao?”. Như đoán đc ý nghĩ của cô chủ nhỏ, con Kin thôi ngừng sủa, nó bổ ra cánh cổng sắt, nhưng vì cái cổng bị đóng nên nó cứ nhảy bổ lên cửa, vẫy cái đuôi mừng quýnh, rúc cái mõm toàn lông ra ngoài khe cửa, nó hít hà cái mùi vị quen thuộc của cô chủ nhỏ. Hình như nó nhớ lắm cái mùi vị thân thương này. Cô chủ nhỏ, khẽ cúi xuống, một tay giơ ra cho con chó yêu quý của mình liếm láp, tay kia luồn vào khe cửa, vuốt ve bộ lông xù êm ái.
- Kin ngoan lắm! Tao nhớ mày lắm biết ko? Tao cứ tưởng mày ko nhận ra tao cơ. Xém làm tao buồn đó biết chưa! Hì… Thôi… Mày làm tao buồn tay quá! Thôi mà….
Huy Vũ đứng đằng sau, chăm chú nhìn phút giây mừng mừng tủi tủi của nó với con chó lông xù khá là khôn. Lại một lần nữa nó khiến cậu phải nở một nụ cười.
- Ai ở ngoài đó thế? - Giọng cô Năm quen thuộc cất lên từ thềm cửa nhà, mớ tóc vẫn còn hơi rối, hình như cô ấy vừa tỉnh ngủ. Con Kin vội vã quay đuổi chạy thằng vào nhà, chạy quanh cô Năm một vòng, sủa một hồi rồi hếch mõm chỉ ra cổng, cong đuôi chạy trc. Cô Năm vẻ mặt bỗng sáng hẳn, thôi luôn cái cảm giác buồn ngủ vừa nãy.
Vừa ra đến cổng, nhìn qua khe cửa thấy đúng là cô chủ, cô Năm ko giấu khỏi nỗi sung sướng:
- Chúa ơi, đúng là cô chủ của tôi rồi!... Ông bà chủ ơi…. Ông bà chủ ơi, cô chủ về rồi!...
Vừa nói, tay cô Năm vừa tra khoá vào ổ, nỗi niềm sung sướng quá mức khiến cô không thể nào tra nổi chìa vào ổ. Khổ thế đấy, cô Năm làm việc gì cũng đâu ra đấy, chỉ riêng mỗi cái tội, hễ cứ gặp điều gì xúc động là y như rằng mất tự chủ, làm việc gì cũng hỏng. Hì, nhưng nó quý nhất cô Năm ở điểm này, vì khi đó nó thầy cô Năm thật trẻ con và đáng yêu! Cô Năm đã hơn 30 tuổi rồi đó, mặc dù vậy vẫn chưa có người thương. Hừ, nó đã tự hứa rồi tự tay sẽ tìm cho cô một tấm chồng thật xứng đáng!

****
Bố mẹ nó vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy ra phòng khách chào đón cô công chúa nhỏ trở về nhà. Ko giấu nổi sự ngạc nhiên và niềm vui sướng, mẹ nó chạy ra ôm ghì lấy nó.
- Con gái! Sao con lại về thế này? Mẹ… mẹ mừng quá!
Nó siết chặt lấy tấm eo mẹ, ngả đầu trên bờ ngực mẹ, lần thứ hai trong ngày nó cảm nhận được phút giây hạnh phúc và ấm áp này. Nó thấy mắt mình ươn ướt, nước mắt thấm nhẹ vào vải áo mẹ, ấm lắm!
- Mẹ ơi con nhớ bố mẹ quá!
- Thế con về thế này gia đình bên biết chứ? – Nó ngẩng đầu ra phía ngoài cửa. Huy Vũ giờ mới bước vào, đứng ở ngoài kia, gia đình nó lại một lần nữa khiến lòng cậu quoặn đau.
- Dạ, cháu chào hai bác ạ! Cháu đưa Lệ Quân về ạ!
- Huy Vũ! Cám ơn cháu nhiều lắm. - Bố nó bước ra, bá vai anh bạn nhỏ nhưng chiều cao sắp vượt cả ông. (Ông cũng thuộc típ người to cao đẹp trai đó, ấy thế mà đẻ ra một đứa con nấm lùn nhất nhà à!)
….
Bố mẹ nó vào thay quần áo, trong khi đó nó đc thể luyên thuyên giới thiệu cộng ca ngợi căn nhà nó. Nào là căn nhà này to và đẹp nhất khu. Nào là có vườn hoa bốn mùa đều thơm ngát, có hoa hồng, phong lan, đồng tiền, hoa giấy, hoa ly, mười giờ… Nào là căn nhà đc xây theo lỗi kiến trúc Đức do tự tay bố nó thiết kế…
- Cháu ăn hoa quả đi này! – Cô Năm cắt ngang mạch diễn thuyết của nó. Huy Vũ chưa kịp dùng dĩa lấy hoa quả, thì tay nó đã nhúp một miếng táo tầu to bỏ vào miệng nhai ngồm ngoàm.
- Hì, đúng là táo cô Năm bổ là ngon nhất! – Cô Năm nhìn nó như quá quen thuộc còn Huy Vũ thì lại một lần nữa phải tròn mắt! Có đúng nó là con của ông bà Trần quý phái và lịch thiệp ko?
Mọi người cười nói vui vẻ. Nó lăng xăng chạy khắp nhà, túm đc cái đĩa “Nụ hôn thần chết”. Nó mở rồi cùng cả nhà vừa “chém gío” nó vừa xem bộ phim cười đến chảy cả nước mắt. Nó thích nhất là mấy pha đánh nhau. Nó quay sang Huy Vũ nhăn nhở:
- Như phim trưởng Hồng Công ý nhỉ? - Dứt lời nó lại nhúp một miếng táo nhai rôm rốp và cười bò lăn với những pha hài trong phim. Nó kết phim này rồi đấy! (Cỏ tui cũng kết, thích nhất là mấy cảnh gần cuối, lãng mạn kinh khủng các bạn nhỉ! Ôi thôi lại chém gió lung tung rồi! hì hì).
****
Cuối cùng thì cũng đến lúc nó phải tạm biệt bố mẹ, cô Năm và con Kin để trở về với căn biệt thự của ông chồng tương lai.
- Để bố lái xe đưa hai con về!
- Ko! Ko cần đâu ạ! – Nó vội xua tay. – Hì, tụi con đi bộ tập thể dục luôn, Huy Vũ nhỉ? (Chứ ko phải là sợ bố mẹ biết nó và Huy Vũ trốn đi chứ?) - Dứt lời nó vội kéo Huy Vũ về thẳng, chỉ sợ ở thêm vài phút nữa thì lộ hết chuyện.
****
Nó lững thững bước từng bước, nhăn mặt nó quay sang phía Huy Vũ:
- Ông ơi!... Tôi buồn ngủ quá!
- Hả?
****
- Sao you nặng thế hả?
- Nặng gì mà nặng? Có 44 cân à!
- Trời, gần bằng cái bao tải gạo 50ký rồi đó! – Huy Vũ chọc nó.
- Xí, mà vai ông gì mà cứng đơ thế? Chả êm tẹo nào!
- … - Huy Vũ xị mặt. “Thế mà khối người muốn leo lên cũng ko đc đó!”

- Nhìn cảnh gia đình you, tôi thấy ngưỡng mộ lắm! Có bố có mẹ đầy đủ vui thật! Ngày trước tôi cũng giống you đó. Mẹ tôi hay ôm tôi vào lòng, đặt bàn tay mềm mại lên đầu tôi, đôi môi mềm của mẹ thường đặt lên chán và hai má tôi. Ấm áp lắm! Còn bố, bố thường hay cho tôi leo lên lưng ngồi, ở trên cao thật tuyệt… Hì, thật nực cười khi tôi kể cho you nghe chuyện này phải ko?
-…

- Này, sao you ko nói gì vậy?
-…
- Trời, vừa đấy đã ngủ được rồi! Con gái gì mà bạ đâu cũng ngủ đc!
Thế là có một con nhỏ nằm ngủ ngon trên lưng một cậu trai. Con đường vể nhà vắng vẻ với những ánh đèn cao áp tỏa xuống, chỗ sáng trưng, chỗ lại mập mờ tối thui. Từng cơn gió lạnh thổi vi vu, những làn tóc con khẽ bay. Hai con người với sự ấm áp nho nhỏ truyền cho nhau. Cái lạnh hình như đã vơi bớt!
Phía trước có một đám du côn đang vừa đi vừa cười nói ầm vang cả con đường đêm khuya. Bọn chúng, tầm một lũ choai choai, đầu nhuộm xanh đỏ, chúng cười nói và chủ đề toàn những chuyện trai gái bậy bạ. Một thằng trong số đó, cười to nhất, ăn nói mạnh mồm nhất, có vẻ nó có uy nhất ở trong đám này. Tiếng bọn chúng càng lúc càng gần chỗ Huy Vũ và nó. Có một chút gì đó linh cảm chẳng lành trong người Huy Vũ. Khẽ liếc nhìn nó, cậu thấy nó vẫn yên giấc ngủ ngon trên lưng mình.
Đúng như những gì cậu nghĩ, đám choai choai tầm tuổi cậu đi ngang qua cậu, một vài ánh mắt bâng quơ ko thèm nhìn vì mải cuộc vui, nhưng trong đó, kẻ đầu đàn đã kịp nhận ra kẻ thù của mình. Tên đó chả phải ai khác chính là Việt Ku - kẻ đã bị cậu ột trận mấy bữa trước đây. Sau vụ đó, nó đã chuyển trường vì nỗi nhục mà cậu đem đến cho nó quá lớn. Đôi mắt Việt Ku ánh lên sự căm phẫn và mối thù ngày nào. Hắn ra lệnh cho cả đám đàn em quay lại tiến thẳng, chặn đường và bao vây Huy Vũ và nó.
- Mày còn nhớ tao chứ Vũ Lửa? - Giọng thằng Việt Ku trâng tráo.
- Mày vẫn ko thay đổi nhỉ? – Huy Vũ nhếch mép cười, trên vai cậu, đứa con gái vẫn ngủ yên.
- Hà hà…. Nhìn mày kìa, lãng mạn quá đó! Cõng gái đi chơi cơ đấy! Tao ko nghĩ là mày làm cái việc dở đời thế này đâu! - Tiếng thằng Việt Ku cười làm nó tỉnh ngủ. Khẽ dụi mắt nó liếc nhìn. Trước mắt nó là cả một lũ thằng con trai mặt mũi đằng đằng sát khí đang vây quanh nó và Huy Vũ.
- Chuyện gì vậy? – Nó khẽ hỏi Huy Vũ.
- Xin lỗi, đã làm you mất giấc ngủ.
- À, hoá ra chẳng phải em nào mà là em Cỏ à? - Giọng cợt đểu của thằng Việt Ku khiến nó ngứa tai kinh khủng. Nó tụt xuống khỏi lưng Huy Vũ, tiến lên phía trước, nó vênh mặt:
- À… Tưởng ai hoá ra Việt Ku bẻnh choẹ. Hôm nay kiếm đc mấy đệ tử dởm mà tinh tướng thế hả?
- Mẹ kiếp, mày nói ai đó hả con kia.
- Uả thế suốt nãy tôi nói với chó à? Chết thật, giờ nó dại lên rồi kìa! – Nó tính cách vẫn còn trẻ con quá, Huy Vũ nghĩ vậy, rồi tiến lại sát nó.
- Chuyện của riêng tôi, để tôi giải quyết.
- Làm sao ông giải quyết đc chứ, bọn chúng đông thế cơ mà! – Nó thì thầm. – Nhưng yên tâm, hì thế đánh nó mới sướng tay.
- Con kia, mày muốn chết rồi đó. - Thằng Việt Ku điên tiết hùng hổ tiến thẳng tới chỗ nó. Nó quay sang nói nhẹ với Huy Vũ:
- Ông nhớ cảnh thần chết nhấc cô gái lênh tung chân đá chứ. - Huy Vũ nhanh chóng túm lấy eo bụng nó nhấc nó lên không. Việt Ku vừa tiến lại gần nó đã giơ chân đạp hùng hổ… Thằng Việt Ku đứng sững người, rồi phì cười. Hoá ra chân nó ngắn quá, đạp ko tới chỗ thằng Việt Ku.
- Bày choè quá đấy Cỏ ạ. Chân em ngắn thế kia thì đánh đấm gì. - Cả lũ cười vang khiến nó tức ko thể chịu nổi. Nó tiến lên một bước, chống nạnh, nó chu cái môi cong tớn lên:
- Thì đã sao hả? Tụi tao mà phải sợ bọn mày chắc. Hãy xem đây! – Nó vừa dứt lời thì đôi bàn tay to khoẻ của Huy Vũ lại một lần nữa ôm lấy bờ eo nó, nhấc bổng lên cao. Nó ở thế cực vững, nhẹ như ko, nó tung chân đá một cú. Việt Ku ko kịp trở tay, hắn chỉ kịp biết từ trên trời giáng xuống một cú mũi giầy hất ngược bộ hàm hắn. Hắn ngã ngay xuống đất, bất tỉnh.
Yên vị dưới đất, nó cười toe toét với Huy Vũ:
- Hì, tụi mình có kém gì phim đâu!
Chợt, cả lũ đàn em Việt Ku ngay lập tức đồng loạt xông lên. Huy Vũ kéo ngưới nó nép sát mình. Nó cảm nhận đc bờ ngực Huy Vũ nóng hổi, các cơ căng lên, tim đập những nhịp mạnh mẽ, co bóp dồn máu đi khắp cơ thể. Cậu tung những đòn đánh và đỡ cực đẹp. Đôi chân cậu chuyển động linh hoạt, tung cú nào trúng cú ấy. Nhưng bọn chúng khá đông. Nó ko thể để mình nằm nép vào người Huy Vũ để cậu che chở đc. Nó là con Cỏ đàn ông cơ mà. Nó sợ đếch gì tụi này. Nó đẩy người ra khỏi Huy Vũ. Nó nhằm thẳng từng thằng một, gần nó nhất mà tung chân đá hất ngược hàm, dụi vào bụng, mạng sườn.
Một tên ôm chặt nó đằng sau, nhanh nhẹn nó huých cùi chỏ thẳng vào bụng hắn. Hắn ngã lăn quay xuống đất, nằm ôm bụng. Chưa hả cơn giận kẻ dám ôm người mình, đồ dơ dáy như loại hắn mà dám ôm nó à? Nó giơ chân sút thẳng vào của quý của hắn. Qúa đau đớn, thay vì phải ôm cái bụng đang đau giờ hắn lại phải ôm cái của quý mà la hét vì đau.
- Cho sướng, dám ôm bà, bà cho tiệt sản luôn con nhá! - Bất chợt nó tung chân ra đằng sau, một lần nữa lại trúng của quý. Tên đang định đánh trộm nó ôm của quý chạy nhảy và ko ngừng la hét. Nó đang đắc chí cười thì giật mình. “Binh - Đốp” Một tên trên tay đang cầm gậy gỗ cứng nhắc giơ lên định phang vào nó. Nhưng từ xa, Huy Vũ hất một hòn đá, nhanh nhẹn và điêu luyện sút thẳng vào gáy hắn ngã vật ra đất. Nó hoàng hồn, nhoẻn một nụ cười cực tươi. Huy Vũ nhìn nó cũng khẽ cười. Dưới đất, tên Việt Ku chợt tỉnh, hắn vớ lấy cái gậy gần mình, bất ngờ giáng một đòn, Huy Vũ né trượt bị gậy đập vào tay. Cánh tay rỉ máu. Nó sợ hãi chạy đến bên cậu.
Thế là giữa một ko gian của trận chiến đầy nguy nan, nó và Huy Vũ cứ thế sát cánh bên nhau. Kẻ này yểm trợ cho kẻ kia. Nó giờ đã là cánh tay phải thay cho cánh tay đang bị thương nặng của Huy Vũ. Gìơ chúng nó như thể là một, cùng sống chết bên nhau. Trận chiến kết thúc. Nó và Huy Vũ thắng. Bọn chúng bỏ chạy toán loạn.
Huy Vũ khuỵ người xuống đất, đôi tay cậu chảy đầm đìa máu. Nó đỡ cánh tay cậu lên, dòng máu đỏ chảy thấm vào áo, rớt rớt trên tay nó. Nước mắt nó trào ra, hoà cùng dòng máu. Nó nức nở:
- Huy Vũ, ông đau lắm đúng ko?
- Ko sao đâu, đừng khóc. – Huy Vũ cố nở nụ cười, bàn tay cậu khẽ quệt ngang dòng nước mắt nóng hổi trên khuôn mặt nó. Nhưng đôi mắt cậu chợt mờ đi, khuôn mặt nó cứ mờ dần mờ dần trước mắt cậu. Cả một khoảng không tối đen. Cậu ngất lịm trong vòng tay bé nhỏ của nó. Tiếng nó khóc vang cả vào không trung. Một màu của máu loang lổ khắp người Huy Vũ, người nó và rớt rơi, thấm cả xuống đất! Màn đêm buông xuống, cái lạnh thấu đến tận xương tuỷ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui