Sau khi sửa soạn, Tuấn liền đưa vợ tới một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố.
Đường Hà Nội lúc nào cũng đông, cho dù là ban ngày hay là buổi tối, những tuyến đường nội thị vẫn luôn đông đúc tấp nập những dòng xe.
Sau bữa tối dưới ánh nến và những món ăn ngon, Tuấn và Lan liền dạo quanh bờ hồ ăn kem như ngày còn yêu, cho tới tận khuya mới cùng nhau trở về nhà.
Tuấn sau khi vào nhà tắm liền thay sang bộ đồ mặc nhà bước ra liền thấy Lan nằm trên giường lướt facebook.
Anh bước tới bên kia mép giường rồi nằm xuống bên cạnh cô.
Anh cứ ngồi đó nhìn cô chằm chằm như vậy, chưa đầy 1 phút sau, Tuấn nhích lại gần cô rồi bất ngờ đè cô xuống dưới thân mình.
Điện thoại trên tay Lan cũng bị anh gỡ ra đặt lên tủ đầu giường.
Lan mở to đôi mắt nhìn anh :”Anh làm gì vậy? Em đang nhắn tin với cái Hà, trả lại điện thoại cho em đi.”
“Không trả.” Tuấn ghé sát tai cô cười gian :”Làm xong chuyện này đã rồi anh trả lại cho em.”
Lan hai má phiến hồng, chu môi nhìn anh :”Nhưng mà… chuyện gì mới được chứ?”
“Em con giả vờ không hiểu? Đương nhiên là chúng ta làm chuyện sản xuất ra em bé rồi.
Vợ chồng mình lấy nhau lâu như vậy rồi, đương nhiên phải nỗ lực tìm con.
Anh nói em nghe, anh thèm có con lắm rồi.”
Lan nghe những lời này trong lòng bất chợt chùng xuống.
Cô thực sự cũng mong con nhiều lắm nhưng có lẽ duyên chưa tới nên hai vợ chồng vẫn chưa thể có được một mụn con.
Tuấn biết Lan lại nghĩ ngợi về điều này cho nên nắm lấy tay cô khẽ nói :”Em đừng suy nghĩ nhiều nhé.
Chúng ta còn trẻ, chỉ cần chúng cố gắng thì con sẽ tới thôi.”
Nói tới đây, khuôn mặt Tuấn cũng hạ thấp dần xuống, đôi môi anh chạm vào môi cô nhẹ nhàng cắn mút.
Nụ hôn từ nhẹ nhàng chuyển sang ướt át, bàn tay to lớn cũng bắt đầu không an phận mà lần vào trong áo cô rồi bắt đầu vuốt ve.
Từng tấc da thịt của Lan bị bàn tay nóng bỏng kia của Tuấn chu du không bỏ sót dù chỉ một chút.
Tới tận khi hơi thở của Lan gần như bị tước đoạt thì Tuấn mới tham luyến rời môi cô ra.
Quần áo vướng víu trên người cũng bị anh đưa tay cởi bỏ, chuyện gì đến cũng đến, trong căn phòng nhỏ dần dần trở nên ái muội.
Lăn lộn cả một đêm, Tuấn và Lan ngủ thiếp đi trong mệt mỏi.
Ngày hôm sau, khi trời sáng rõ Tuấn mới mơ màng tỉnh dậy.
Bên cạnh anh, Lan vẫn nhắm mắt ngủ say, đêm qua cô đã mệt mỏi nhiều rồi cho nên anh tự động dậy sớm nấu ăn sáng rồi mới gọi Lan thức dậy.
Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua như vậy cho tới một ngày kia, ở quê báo tin ông Hóa qua đời sau một cơn tai biến.
Lan và Tuấn tất tả về quê ngay khi nhận tin, lo hậu sự xong xuôi, hai vợ chồng tính qua 100 ngày ông Hóa liền bán căn nhà ở quê đi rồi đón bà Phương lên Hà Nội để tiện bề chăm sóc.
Nhưng chính quyết định này đã đẩy cuộc hôn nhân của hai vợ chồng Lan trở thành bi kịch.
…
Ngày đón bà Phương trở lại Hà Nội Lan đã dọn dẹp sạch sẽ gian khách để bà ở.
Nhưng mà có vẻ như bà Phương vẫn chưa ưng ý, tuy là không nói ra nhưng mà ngoài mặt Lan cũng nhận ra điều đó.
Buổi tối khi nấu cơm xong, nhìn mâm cơm Lan sắp sẵn bà Phương nhíu chặt mày :”Cái gì thế này? Bố mày vừa mới chết chưa bao lâu, chúng mày ở đây mở tiệc à?”
“Ơ kìa mẹ, sao mẹ lại nói thế? Con nấu có bao nhiêu đâu mà mẹ lại bảo con mở tiệc? Hơn nữa nhà chỉ có ba mẹ con chứ nào có khách mời.
Mẹ nói con mở tiệc thì có khác nào con bất hiếu với bố.”
Bà Phương trừng mắt :”Á à, chị gỏi nhỉ bây giờ còn cãi mẹ chồng như chém chả thế này đây? Đã không biết đẻ lại còn mất dạy.
Cha mẹ chị không dạy chị vậy để tôi dạy chị.”
Nói dứt lời bà Phương vung tay muốn tát cô nhưng chưa kịp chạm tới đã bị một bàn tay khác giữ lại.
“Mẹ, có chuyện gì từ từ nói sao lại động tay động chân như vậy? Vợ con trẻ người non dạ có gì mẹ từ từ bảo ban nếu như khó xử mẹ cứ nói với con rồi con góp ý với cô ấy.
Chúng ta là người một nhà cả mà.”
Bà Phương trừng mắt :”Người một nhà? Nó coi chúng ta là người một nhà hay sao? Bố mày vừa mới mất không được bao lâu, mày xem nó đang mở tiệc ăn mừng đây này.”
Tuấn có chút ngạc nhiên :”Mẹ nói cái gì vậy? Vợ con mở tiệc ăn mừng bao giờ?”
Bà Phương vừa nói vừa chỉ xuống mâm cơm trên bàn: “Mày còn nói không phải? Mày xem đi, nhà có ba người mà nó nấu một bàn tiệc lớn, không phải đang ăn mừng thì là cái gì?”
Tuấn hiếu mày nhìn mâm cơm sắp sẵn, mâm cơm chỉ có một đĩa sau một tô canh và ba món mặn đơn giản.
Một mâm cơm hết sức bình thường nhưng mẹ anh lại nói là vợ anh đang mở tiệc.
Tuấn có chút bất mãn :”Đây chẳng phải chỉ là một mâm cơm bình thường thôi sao? Sao mẹ lại nói cô ấy mở tiệc, con biết bố mất đột ngột với mẹ là một đả kích lớn, nhưng mà mẹ đừng đem những chuyện này giận cá chém thớt lên đầu vợ con.
Bây giờ cô ấy rất cần cuộc sống thoải mái, cần được quan tâm hơn.
Mẹ cũng biết mà, khi con người ta được thoải mái thì sức khỏe mới tốt có như vậy mẹ mới nhanh có cháu bế được.”
Bà Phương hừ lạnh :”Anh chỉ giỏi chống chế, ngày trước tôi ở với bà nội anh có bao giờ được thoải mái đâu mà vẫn đẻ sòn sòn ấy còn gì.”
Tuấn không nói thêm gì chị ấn bà Phương ngồi xuống ghế :”Thôi được rồi mẹ ơi, chúng ta mau ăn cơm thôi.
Dù sao vợ con cũng nấu rồi, để lần sau con nhắc cô ấy không nói nhiều đồ ăn nữa là được chứ gì.
Mẹ cũng đừng khắt khe với cô ấy quá, có gì mẹ cứ từ từ bảo ban đừng nổi nóng với cô ấy nữa mẹ nhé.”
Bà Phương không nói gì chị trừng mắt nhìn Lan, cô nhận được ánh mắt của Tuấn cũng biết ý mà nói :”Con xin lỗi mẹ, lần sau con sẽ rút kinh nghiệm không nấu nhiều đồ ăn như thế này nữa.”
“Hừ!”
Bữa cơm cứ thế diễn ra trong sự gượng gạo, suốt bữa ăn chẳng ai nói với ai câu gì.
Bà Phương sau khi ăn xong liền dằn mạnh đôi đũa xuống bàn rồi đứng dậy bỏ lên phòng.
Đang thở dài, Tuấn biết vợ không vui liền đưa tay xuống nắm lấy bàn tay cô, khẽ nói :”Em đừng trách mẹ nhé, bố mới mất có lẽ mẹ vẫn chưa chấp nhận được sự thật này, chính vì vậy tâm trạng của mẹ cũng không tốt.
Lần này em phải chịu thiệt thòi rồi.”
“Em biết chuyện đó mà, chỉ là em có hơi buồn một chút.
Thật lòng mà nói cho tới tận bây giờ chị còn cái của chúng mình vẫn là một nút thắt khó gỡ trong lòng em.”
Tuấn vỗ nhẹ lên tay cô an ủi :”Được rồi, em đừng suy nghĩ nhiều mà hại sức khỏe.
Chúng ta vẫn còn trẻ cho nên chuyện con cái có mỗi một chút cũng không ảnh hưởng gì em ạ.”
Lan gật đầu cố gắng mỉm cười một một cái rồi đứng dậy thu dọn bát đũa.
Sau khi tắm rửa, Lan mệt mỏi ngả người xuống chiếc giường êm ái.
Tuấn vòng tay ôm lấy cô vào lòng sau đó đặt một nụ hôn nhẹ lên trên trán của Lan.
Nụ hôn rất nhanh mà chợt dần xuống dưới, đôi môi nóng bỏng ướt át của anh dần dần xâm chiếm khuôn miệng của cô.
Chiếc lưỡi nóng bỏng gặm nhấm mọi ngóc ngách tới tận khi hơi thở của cô gần như bị tước đoạt hoàn toàn thì Tuấn mới buông đôi môi đã sưng đỏ của cô ra.
Tuấn ghé và tai cô thì thầm :”Cho anh nhé!”
Hai má của Lan đã bắt đầu phiến Hồng, cô khẽ đánh vào ngực anh ngại ngùng mắng khẽ :”Lưu manh.”
Tuấn bật cười :”Lưu manh cũng là chồng của em.”
Nói xong câu này đôi môi kia lại lần nữa chiếm lấy môi của cô mà gặm nhấm.
Đang lúc cao trào thì bên ngoài đột ngột vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Lan nín thở nhìn ra bên ngoài, Tuấn cũng khó chịu quay đầu nhìn lại.
Bên ngoài cánh cửa bà Phương vừa ghé sát tay vào cánh cửa gỗ vừa gõ liên hồi :”Tuấn, ra đây mẹ nhờ chút.”
Không thấy bên trong có tiếng trả lời, bà Phương lại gõ cửa nói tiếp :”Tuấn ơi, con có trong đó không? Ra đây mẹ nhờ một chút với!”
Tuấn có chút khó chịu, anh chống tay ngồi dậy rồi rời khỏi người cô mà có chút khó chịu.
Bước xuống giường, anh với tay kéo cái chăn mỏng đắp lên người cho cô rồi đi ra mở cửa.
Tuấn hé một khoảng cửa chỉ đủ vừa người rồi đứng chắn luôn ở đó.
Anh đứng đó nhìn bà Phương, có chút cau có hỏi :”Có chuyện gì mà mẹ gọi con giờ này? Muộn như vậy rồi, mẹ để bọn con nghỉ ngơi nữa chứ!”
Bà Phương cau mày :”Mới mười một giờ, ngủ gì sớm.
Mày xuống xem cho mẹ cái TV đi, đang xem phim mà nó chuyển sang kênh nào rồi.”
“Muộn rồi, mẹ đi ngủ đi.
TV để mai con xem lại xem sao, ngày mai mẹ ở nhà cả ngày xem sau cũng được mà.”
Bà Phương cô chấp muốn lôi Tuấn ra ngoài bằng được :”Không, mẹ muốn xem bây giờ.
Đang tới đoạn gay cấn mà phải chờ tới mai sao được.
Mày xuống dưới xem cho mẹ tý đi, chỉ 5 phút thôi chứ đáng bao nhiêu mà khó chịu.”
“Nhưng mà con…”
“Ai dà, mau lên.”
Không để cho Tuấn nói gì thêm bà Phương vươn tay kéo tuột Tuấn xuống dưới mặc kệ anh không muốn.
Bà Phương thấy mình đạt được mục đích thì cười thầm trong lòng.
Bà Phương thực sự không còn ưng cô con dâu nữa cho nên không muốn điều vạn nhất xảy ra.