Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu


Chương 52.
--- Con làm! Chính Trực, là con làm? Tiểu Vũ, phải không? Là con bé làm sao?
Tô Tiêu Vũ không còn gì để nói.
Có trả lời hay không cũng đều như trực tiếp vả vào mặt.
Cảnh tượng như vậy...
Tiểu Vũ dù mặt dày vui tính cũng chịu không nổi, trực tiếp chui vào chăn không gặp ai.
A Luân thẳng thắn nhất, cười đến rung hông, Lý Yên sợ không kiềm chế được dứt khoát cúi đầu, bà nội Nguyễn vẻ mặt hưng phấn, bị bà nội Sở lườm một cái mới thành thật một chút. Chỉ có Mục Tâm nhìn chằm chằm Nguyễn Ức, lát sau đi ra ngoài.
Cô nói với bản thân phải từ bỏ.
Chính Trực rất hạnh phúc.
Nhưng khi thật sự thấy ngoài đời em hạnh phúc thế nào, trong lòng vẫn không nhịn được đau đớn.
Người đều đi rồi.
Tiểu Vũ vẫn trốn trong ổ chăn không chịu ra, Nguyễn Ức gọi rồi gọi, thở dài, vươn tay túm chăn: "Được rồi, không thể không gặp ai cả đời được."
Nguyễn tổng mấy khi an ủi, một câu này cũng khá được.
Đáng tiếc, cô lại bổ sung: "Đều là người một nhà, thấy cũng thấy rồi, chân cậu còn mềm không?"
Tiểu Vũ:...
A a a a!
Tôi muốn tát chết Nguyễn tổng.
Nguyễn Ức nhìn chăm chú, tiếp tục hỏi: "Muốn mình xoa bóp giúp cậu một chút không? Nếu thật sự không dậy được, mình có thể tìm viện trưởng, nói cần ở thêm vài ngày."
Tô Tiêu Vũ:...
Nguyễn Chính Trực! Nàng về sau đừng hòng thoát khỏi tay ta!
Nguyễn Ức sâu kín thở dài: "Cậu yên tâm, mình sẽ giữ mặt mũi cho cậu, sẽ không nói với viện trưởng phòng bệnh là để cho cậu dùng."
Tô Tiêu Vũ:...
Ư ư ư.
Nguyễn tổng bắt nạt người khác!
Cuối cùng cũng đến buổi chiều.
Tâm tình Tiểu Vũ mới ổn hơn một chút, thể lực cũng khôi phục, dậy ăn một bát cháo.
Trạng thái Nguyễn Ức rất tốt.
Nhiều năm qua, cô chưa từng được nghỉ ngơi thoải mái thế này, vốn dĩ trời sinh là một người tràn đầy sức sống, trước kia còn có thể làm việc bận rộn liên tục, hiện tại nghỉ ngơi đã nhiều ngày, càng không cần phải nói tinh thần Nguyễn tổng tỏa sáng thế nào.
Cô đến công ty, đơn giản nhanh chóng bàn giao công việc, tìm được bà nội: "Bà nội."
Bà nội Nguyễn đang uống trà trưa, thấy cháu gái đến, bàn tay vung lên: "Đừng nói với ta cái gì mà muốn tiếp tục làm việc, thân thể của con không được."
Bà quá hiểu bản tính cuồng công việc của Chính Trực.
Đã bắt tay gom nhặt rất nhiều chuyện, mấy năm nay, cháu gái đã trả giá quá nhiều vì nhà họ Nguyễn, giờ đây là thời điểm hưởng hạnh phúc.
Nguyễn Ức gật đầu: "Vâng, bà nội nói trúng tâm con."
Bà nội Nguyễn: ???
Nguyễn Ức nhìn vào mắt bà nội: "Con đáp ứng Tiểu Vũ sẽ về nhà cùng cậu ấy, phần lớn chuyện công ty con đã trao đổi cùng Mục Tâm, chỉ là còn có chút chi tiết không yên tâm..."
Bà nội ngừng một chút, nhìn trà sữa trong tay mình, đột nhiên hết cả thơm.
Nguyễn Ức hơi cười: "Bà nội Sở cùng con đều cảm thấy bà hình như có khuynh hướng bị lú lẫn vì tuổi già, không thể mỗi ngày không có việc gì làm liền ở nhà nhàn rỗi rồi đi thông đồng với các bà khác, nên trong khoảng thời gian này, bà nội lo lắng rồi."
Bà nội Nguyễn ngoài cười nhưng trong không cười: "Ta vẫn ổn, ta không bị lú lẫn."
Bà mới sẽ không bị Nguyễn Ức lên kịch bản.
Tươi cười của Nguyễn Ức không giảm, cô nắm tay bà nội nói: "Bà nội Sở của con nói bà là bà già si ngốc."
Nguyễn Thu:...
Ý như lời, bà không si ngốc cũng phải si ngốc.
Được.
Bà nội si ngốc khóc thút thít vươn tay tóm được cơn giận bị Chính Trực ném đi.
Buổi tối về đến nhà, Tiểu Vũ còn đang ngủ.
Ngoài cửa sổ, mưa nhỏ tí tách rơi.
Điện thoại đang chiếu , cô đặc biệt thích mấy phim truyền hình thế này, lăn qua lộn lại xem mười mấy lần cũng không đủ.
Nguyễn Ức đắp lại chăn giúp cô, Tiểu Vũ bị đánh thức, cô chưa bao giờ biết làm chuyện kia sẽ mệt như vậy, đến giờ cả người vẫn không có sức lực.
Ngày mưa thế này, rất thích hợp ở nhà làm ổ xem phim.
Tiểu Vũ rúc vào trong lòng Nguyễn Ức, lôi kéo người yêu cùng xem.
Tâm tư Nguyễn Ức có chút không ở nơi này, tuy rằng tối qua có thể nói là một đêm thảm thiết với bạn học Tiểu Vũ, nhưng với cô, lại là lần đầu tiên trong đời nhấm nháp hương vị tình dục.
Cô như một đứa trẻ ăn vụng, như thế nào cũng không đủ no.
Giờ đây, Tiểu Vũ mới vừa tỉnh ngủ, làn da trắng nõn tươi sáng, tóc lưu luyến tán trên vai, như một con mèo meo meo chui vào trong lòng cô, một chút tự giác cũng không có, còn muốn tìm vị trí thoải mái, cọ từ bả vai đến cổ rồi ngực, cuối cùng mới thoải mái dựa vào.
Nguyễn Ức nhìn cô chăm chú, đôi mắt thay đổi, trong lòng ngứa lợi hại.
Tiểu Vũ xem một lát, nhịn không được hỏi Chính Trực: "Hậu cung nhiều phi tử, cậu thích ai nhất?"
Nguyễn Ức nghĩ ngợi, trả lời: "Không ai cả."
Cô chỉ thấy mấy người phụ nữ này không đáng.
Nhìn vành tai xinh xắn của Tô Tiêu Vũ, nếu mình là Hoàng Thượng, sẽ xây một hậu cung xa hoa, chỉ trói một mình Tiểu Vũ ném vào, ngày ngày tìm niềm vui thì tốt rồi.
Nghĩ vậy, Nguyễn Ức thình lình hỏi: "Cậu thì sao?"
Tiểu Vũ nào biết tâm tư của Nguyễn tổng, cô thoải mái hào phóng nói: "Mình thích Mi Trang, cao quý ưu nhã, lúc yêu thì vui vẻ, không yêu thì dứt khoát, hơn nữa với rất dịu dàng với Chân Hoàn."
Nguyễn Ức nghe xong, cân nhắc, hỏi: "Có phải cậu thấy nàng rất giống Từ Ảnh Như?"
Học tỷ?
Tiểu Vũ bị dọa run người, lập tức chui ra khỏi lồng ngực Nguyễn Ức, khẩn trương nhìn cô: "Mình không thấy thế!"
Trời đất làm chứng.
Tô Đại Ngỗng cô oan uổng muốn chết!
Mi Trang có chỗ nào giống học tỷ đâu, nếu nhất định phải nói, hẳn là phải giống Chính Trực chứ!
Lạnh nhạt, thanh lãnh...
Có thủ đoạn, có mỹ mạo, có tâm cơ cùng trí tuệ.
Nguyễn Ức lạnh như băng nhìn cô: "Cậu không cần giải thích, tôi hiểu."
Trước kia tuy rằng đã biết Nguyễn tổng nhà mình ghen tị, nhưng cũng không hề vô cớ gây sự như hôm nay.
Tiểu Vũ nhanh chóng ôm eo người yêu làm nũng: "Không được không được, cần phải giải thích, người ta không có nói thích học tỷ, người ta mới thích cậu."
Nguyễn Ức nhàn nhạt: "Nhưng tôi giận."
Tiểu Vũ nghe ra ẩn ý trong lời Nguyễn Ức, nâng mắt nhìn cô: "A, vậy cậu muốn mình dỗ thế nào?"
Nguyễn Ức không nói gì, cô lấy điện thoại Tiểu Vũ chuyển sang tập khác, trực tiếp tới cảnh Hoàng Thượng cùng phi tử cãi nhau, để lấy được thánh tâm, phi tử sử dụng các loại tâm cơ làm Hoàng Thượng thị tẩm mình.
Tô Tiêu Vũ hiểu ra, lập tức trốn đến sô pha bên kia, Nguyễn Ức phản ứng cực nhanh, đè lại chân cô.
Mưa rơi càng lúc càng lớn.
Nguyễn Ức nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như cảm khái, lại tựa như học theo lời thoại trong Chân Hoàn Truyện: "Cũng là một ngày mưa thế này..."
Ngày mưa? Ngày mưa nào?
Tiểu Vũ bị dọa thành một cục.
Hôm qua không phải cũng mưa sao, hai cô còn điên cuồng trải qua đêm mưa ấy.
Nguyễn Ức nhéo cằm Tiểu Vũ, sâu kín: "Tiểu Vũ của mình, luôn xinh đẹp như vậy..." Tay cô vô vỗ gương mặt Tiểu Vũ: "Nếu mình là học tỷ, cũng sẽ thèm nhỏ dãi."
Tiểu Vũ:...
Trời xanh tha cho ai!
Cô thề, cả đời này sẽ không cho Chính Trực xem phim cùng mình.
Nguyễn tổng nhà chúng ta đã gặp qua là không quên được, xem một lần là có thể hạ bút thành văn lấy lời thoại trong phim cợt nhả kích thích cô, còn có thể chuẩn xác định vị một tập có nội dung gì, cái đầu cô cũng bị xoay vòng thành nha đầu ngốc xuất hiện trong tập một phim cung đấu.
Tiểu Vũ cực kỳ hiểu, lúc này, muốn bảo vệ điểm mấu chốt, đôi tay giao nhau trước ngực, nhìn Nguyễn Ức: "Mình rất mệt!"
Nguyễn Ức gật đầu: "Cho nên hôm nay mình đã sắp xếp chuyện ở công ty, cũng nói với bà nội rồi, cuối tuần sẽ về nhà với cậu."
A? Thật sao?
Tiểu Vũ kích động đến hai mắt phát sáng, cô vốn có quyết định này từ lâu, nhưng cũng hiểu trên người Nguyễn tổng nhiều gánh nặng, không thể dễ dàng nói muốn đi liền đi được.
"Tất nhiên." Nguyễn Ức nhân cơ hội kéo người vào trong lòng, nhìn vào đôi mắt Tiểu Vũ: "Trước kia, mình vẫn luôn ngủ không yên, dựa vào cà phê nghỉ ngơi, gần đây đã khá hơn nhiều."
Tiểu Vũ thỏa mãn dựa vào cô, ngửi hương thơm trên người cô: "Đều là công lao của mình, cậu cũng không thể tùy tiện bắt nạt mình."
"Không tùy tiện." Nguyễn Ức nghiêm túc trả lời, vuốt ve mái tóc Tiểu Vũ: "Chỉ là đột ngột nhàn rỗi, dường như không quen lắm."
Tiểu Vũ cũng cảm giác được điều này, cô đột nhiên cảm động, Nguyễn tổng trước kia chỉ có công việc trong thế giới của cô ấy, đã vì mình mà thật sự thay đổi.
Tràn ngập cảm động, Tiểu Vũ ôm chặt vòng eo mềm mại của Nguyễn Ức: "Mình cùng cậu chậm rãi làm quen."
Con đường dài về sau, cô sẽ không để Nguyễn Ức lại cô độc một mình.
Nguyễn Ức gật đầu, vẻ mặt cảm động: "Ừ, cậu đồng ý?"
Tiểu Vũ gật đầu, nghiêm túc nói: "Mình đồng ý."
Vậy là tốt.
Nguyễn tổng cười, vươn tay cởi khuy áo Tiểu Vũ, tóc Tiểu Vũ cũng phải dựng thẳng lên, cuống quýt bắt lấy: "Làm gì thế?"
Con ngươi đen nhánh của Nguyễn Ức nhìn cô chằm chằm: "Không phải cậu đồng ý rồi sao?"
Đồng ý cái gì?
Tiểu Vũ ngây ngẩn cả người.
Thừa dịp tên kia chưa kịp phản ứng, Nguyễn tổng một bên tiếp tục cởi khuy, một bên giải thích: "Chính cậu vừa nói, cùng mình chậm rãi làm quen."
Tiểu Vũ:...
Liên quan gì?
Nguyễn Ức: "Mình nói rồi, bây giờ nhàn rỗi, không quen vì không phóng thích đươc tinh lực, cậu cũng biết cường độ làm việc trước kia của mình."
Tiểu Vũ:...
Nguyễn Ức: "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."
Tô Tiêu Vũ:...
Ư ư ư.
Lại là một đêm mưa.
Hơi thở của Tiểu Vũ bị tước đoạt, nằm trên chiếc sô pha mềm mại trước kia thích nhất, tay chân hoàn toàn không nghe bản thân sai khiến.
Phập phồng phập phồng.
Chờ người đến.
Đôi chân vừa mới được nghỉ một ngày, giờ lại mềm nhũn, liền bắt đầu run lên.
Nguyễn Ức vén tóc giúp cô, ở bên tại dịu dàng an ủi: "Không sao đâu, quen được là tốt rồi."
Tô Tiêu Vũ:...
Nguyễn tổng, mình khuyên cậu làm người đi!
Kỳ thật khi còn nhỏ, Nguyễn Ức cũng không biết bản thân có biệt tài trời sinh.
Khi đó, cô thấy khó hiểu khi hai mẹ làm sao có thể đơn độc ở chung, khóa cửa, cả đêm cũng không dậy, hôm sau ngủ đến giữa ngày cũng như không có tinh lực, luôn luôn thở mạnh.
Hiện tại, cô hiểu rồi.
Có lẽ, thật sự như lời bà nội nói, gen của nhà họ Nguyễn rất mạnh, khác hẳn với người thường.
Cô thật sự không mệt.
Hơn nữa còn càng ngày càng hưng phấn.
Đến sau, mái tóc dài bị mồ hôi tẩm ướt, con ngươi đen nhánh tràn đầy tình yêu ôm gương mặt Tiểu Vũ, nhẹ nhàng hôn.
Tiểu Vũ không còn sức lực, trước kia cô cảm thấy Chính Trực tuy rằng đối với người ngoài luôn cường thế, nhưng đối với mình trước nay vẫn đều dịu dàng, kiên nhẫn, dù mình làm gì cũng sẽ không tức giận.
Nhưng hiện tại...
Cô mới hiểu, hết thảy đều là diễn.
Cô đã khóc thút thít, đã cầu xin, run rẩy không kiềm chế được, bị cô ấy bức điên rồi.
Nhưng Nguyễn Ức lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, nỉ non bên tai cô: "Cậu xem cậu thích nhiều như vậy, ôm mình cũng chặt như vậy."
Tô Tiêu Vũ:...
Cao lãnh cái gì.
Cấm dục cái gì.
Trước kia cô quả thật là đồ đần mắt mù.
Không phải muốn mắng chửi thô tục, chỉ là...chỉ mấy lời ngoan độc kia mới có thể biểu đạt tâm tình cô giờ phút này.
Chân trời chuyển sang màu trắng.
Tiểu Vũ rúc ở trên giường, không nhúc nhích, cả người nổi lên màu phấn hồng, thậm chí chỉ một cái chạm nhẹ của Nguyễn Ức, cũng sẽ không nhịn được run rẩy.
Nguyễn Ức xem như xong việc, hơn nữa tay cũng như có chút rút gân, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Tiểu Vũ đột nhiên hung tợn cắn môi nói một câu: "Mình muốn ở trên."
Muốn ở trên?
Nguyễn Ức kinh ngạc nhìn Tô Tiêu Vũ: "Cậu không mệt sao?"
Hai mắt Tiểu Vũ tích lũy vô số ánh sáng cừu hận muốn báo thù như phải nằm gai nếm mật: "Mình có thể."
Ha ha.
Nguyễn Ức, Chính Trực, Nguyễn tổng, cậu đừng hòng thoát khỏi tay mình, chỉ cần để mình phản công một lần, mình khiến cho cậu biết thế nào là không cần khinh người quá đáng!
Tong tâm lý học có một quan niệm như vậy.
Tiểu Vũ tuy rằng cảm thấy bản thân như đã bị đào rỗng không còn sức lực, nhưng lúc này, ý niệm mạnh mẽ chống đỡ lại có thể giúp cô nhanh chóng hồi phục.
Nguyễn Ức kinh ngạc, nhưng thật ra là cô đã coi thường Tiểu Vũ.
Mái tóc Tiểu Vũ lúc này đã hỗn loạn, như một tên điên nhỏ bé nhìn cô, đôi môi sưng đỏ, đặc biệt đáng yêu.
Nguyễn Ức nhìn cô một lát, nếu cậu còn sức, mình liền không phụ thịnh tình.
Thấy bóng ma lại đè ép đến.
Trong mắt Tiểu Vũ đều là hoảng sợ: "Làm gì? Cậu làm gì?"
Tay Nguyễn Ức vuốt ve môi cô: "Một lần nữa, rồi mình đồng ý yêu cầu muốn ở trên của cậu."
Thật sao?
Tiểu Vũ tràn đầy hy vọng nhìn Nguyễn Ức, Nguyễn Ức nghiêm túc gật đầu: "Mình có bao giờ lừa cậu? Bất quá bây giờ biểu hiện tốt một chút, làm mình vừa lòng."
A a a!
Vì tương lai tốt đẹp, hiện tại kiên trì thẹn một chút thì có làm sao?
Tiểu Vũ điều chỉnh trạng thái, nhanh chóng hồi năng lượng.
Thân thể mềm mại như cánh hoa, dây dưa Nguyễn Ức, tản ra hương thơm mê người.
Đôi mắt, mái tóc, thanh âm...
Như một con mèo bé bị chơi đùa.
Nguyễn Ức tuy rằng đang hôn cô, nhưng khóe miệng vẫn luôn treo nụ cười yêu chiều.
Một lần lại một lần.
Cuối cùng, giọng của Tiểu Vũ cũng bị lạc đi, Nguyễn Ức rốt cuộc cũng bị đào rỗng tinh lực, nằm liệt một bên.
Tiểu Vũ một lần nữa dùng giọng vịt gợi cảm: "Nguyễn tổng, ngài vừa lòng không?"
"Ừ."
Há chỉ là vừa lòng, Nguyễn tổng rất vừa lòng, trước đây cô còn không biết Tiểu Vũ quyến rũ như vậy.
Tiểu Vũ dùng hết sức lực toàn thân lật người, chống cánh tay nhìn cô: "Cậu đồng ý rồi."
Nguyễn Ức gật đầu: "Mình đồng ý gì với cậu?"
Trí nhớ của Tiểu Vũ lúc này cực kỳ tốt, "Mình nói mình muốn ở trên, cậu đồng ý rồi."
Tay Nguyễn Ức mân mê tóc cô, hơi cười: "Đúng vậy, cậu có thể bắt đầu suy nghĩ."
Tiểu Vũ: ???
Cái gì? Có ý gì?
Chờ đợi ba giây, con ngươi hẹp dài của Nguyễn Ức nhìn chằm chằm vào đôi môi Tiểu Vũ: "Nghĩ xong rồi sao?"
Tô Tiêu Vũ:...
Nguyễn Ức cười, hai tay như dây leo cuốn lấy cánh tay tô Tiêu Vũ, dùng sức lôi kéo, đẩy cô xuống: "Đến lượt mình."
Tô Tiêu Vũ:...
Hu hu hu hu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui