Mấy phút trước.
Chu Nhược Nhan lên mạng tìm thử quán cà phê vừa có mặt tiền
đặc sắc nổi tiếng nhất thành phố A vừa được đánh giá tốt.
Cô ta ngẩng mặt nói với Bạc Tư Niên: “Cà phê ở quán này hình
như mùi vị rất đậm đà, bánh Black forest* ở đây cũng rất
ngon...Chúng ta đi ăn thử xem.” Lúc Chu Nhược Nhan lần nữa nói đi ăn thử xem thì cuốn lưỡi, âm cuối lên cao, rõ ràng là một câu
nói rất bình thường nhưng cứ như là đang làm nũng với người
khác vậy.
*Bánh Black forest: Black forest là tên gọi riêng của một loại bánh, có nguồn gốc từ Đức. Là một dạng bánh có thể có 2, 3 hoặc 4 lớp bánh, ở
giữa là lớp kem whipping và quả cherry (anh đào).
”Ừ.” Bạc Tư Niên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của Chu
Nhược Nhan rồi lấy ngay điện thoại ra gọi cho Kiều Ngạn Đình -
người khó khăn lắm mới có được thời gian nghỉ ngơi.
Chu Nhược Nhan tưởng rằng anh có việc cần làm nên ngoan ngoãn ở bên cạnh chờ anh, trong lòng thầm vui mừng.
Bạc Tư Niên: “ Ngạn Đình, cậu đến đoàn phim đón người, tôi có việc đi trước đây.”
Kiều Ngạn Đình rất bất mãn vì bị bắt làm tài xế trong thời
gian nghỉ ngơi của mình nhưng lại không dám nói ra, chỉ có thể
vò đầu bứt tóc, không kiên nhẫn hỏi: “Đón người? Đón ai chứ?”
”Chu Nhược Nhan.” Lúc Bạc Tư Niên nói ra cái tên này, mặt Chu
Nhược Nhan đơ luôn. Bạc Tư Niên nhận ra được sự bất thường nên
quay sang nhìn cô ta, ánh mắt nghi ngờ muốn hỏi cô ta bị sao
vậy.
Chu Nhược Nhan cố gắng nặn ra một nụ cười, lắc đầu nói không sao.
Bạc Tư Niên không nhìn cô ta nữa, tiếp tục nói chuyện với Kiều
Ngạn Đình đang không cam lòng ở bên kia, thậm chí hứa cho Kiều
Ngạn Đình với nữ thần của mình thêm cảnh quay, anh ta mới đồng ý chuyện này.
Lúc Bạc Tư Niên cúp máy, Chu Nhược Nhan đã bày ra dáng vẻ đứng ngồi không yên, cô ta không hề thân với Kiều Ngạn Đình......Bạc
Tư Niên giao cô ta cho Kiều Ngạn Đình chẳng bằng để cô ta đâm đầu chết cho rồi.
”Cô ở đây đợi Kiều Ngạn Đình, tôi đi trước đây.”
Mặt Chu Nhược Nhạn lúc xanh lúc đỏ, cắn chặt răng ráng níu
kéo vận may cuối cùng: “Tôi không thể đi làm việc với anh sao?
Anh yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy anh đâu.”
Bạc Tư Niên cuối đầu nhìn cô gái trẻ vẫn chưa hiểu sự đời
trước mặt: “Không phải cô nói không muốn đi góp vui sao? Giờ tôi
định đi góp vui tí đây.”
Mấy phút sau.
Cố Hạm Hạm thấy chủ nhân của bàn tay đó chui vào trong xe, thoáng chốc đã ngồi
bên cạnh cô.
”Đạo điễn Bạc?” Tạ Tường ngạc nhiên kêu lên. Cô kinh ngạc vì Bạc Tư Niên không mời mà tới.
”Ừ.” Bạc Tư Niên
“...”
Cố Hạm Hạm xoa xoa thái dương, Bạc Tư Niên đúng là tiết kiệm
lời nói quá rồi. Mỗi lần mà hành động kỳ lạ thì đều không
giải thích tí gì.
Bầu không khí trong xe dường như ngưng lại, không tự nhiên như vậy khiến Cố Hạm Hạm rất đau đầu. Chuyện này vốn dĩ đã đủ loạn rồi, Bạc Tư Niên còn tìm thêm phiền phức gì đây?
Cuối cùng vẫn là Tần Thừa Trạch hiểu biết phá vỡ bầu không
khí kỳ cục này, anh ta không hề tỏ thái độ khó chịu hay nghi
ngờ trước sự xuất hiện bất ngờ của Bạc Tư Niên.
”Vị này chắc là đạo diễn Bạc rồi, ngưỡng mộ đã lâu.” Tần
Thừa Trạch cười đùa nói, “Tạ Tường chắc không làm sai chuyện
gì ở đoàn phim chứ?”
Bạc Tư Niên thành thật đáp: “Trợ lý Tạ rất được. Làm việc
chăm chỉ, có trách nhiệm, nhân viên đoàn phim rất thích cô ấy.”
Tạ Tường nhận được lời khen của đại diễn thì ngại ngùng cong
môi, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Tần Thừa Trạch. Tần Thừa
Trạch bị ánh mắt đó làm dao động, nắm lấy bàn tay mềm mại
của Tạ Tường đặt lên đùi mình. Điều này càng làm Tạ Tường
thêm thẹn thùng, không dám lên tiếng.
Cố Hạm Hạm mắt thấy cảnh này nhưng lạ là trong lòng lại không có cảm giác ghen tuông như trước mà lại thấy xót xa và tiếc
cho Tạ Tường.
Cô bắt đầu suy nghĩ có nên nói mọi chuyện với Tạ Tường.
Xe chạy được một lúc mà không có ai lên tiếng nói chuyện. Chỗ
ngồi phía sau rất rộng nhưng Bạc Tư Niên lại ngồi rất gần Cố
Hạm Hạm cho dù cô đã có gắng ngồi sát vào cửa xe. Chân phải
của Cố Hạm Hạm và chân trái của Bạc Tư Niên dán chặt vào
nhau, váy của cô và quần thể thao màu xám của anh cũng dính
vào nhau, thậm chí cô còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của
đối phương.
Cố Hạm Hạm cắn chặt răng, lườm Bạc Tư Niên một cái nhưng lại
thấy người ta không hề nhận được cái nhìn của mình mà đang
ngồi chơi điện thoại.
Cô cau mày, lẽ nào là do bản thân nghĩ nhiều rồi? Hay là...do
gần đây “đói khát” quá không chịu được nên chỉ mới tiếp xúc
tí ti với người đàn ông xa lạ đã khiến cô mặt đỏ tim đập,
dopamine* cũng tăng cao.
*Dopamine: là một chất dẫn truyền thần kinh trong não, giúp não bộ kiểm soát chuyển động và phối hợp vận động.
”Nóng quá.” Cố Hạm Hạm cảm thấy trong xe thật sự rất nóng, lấy tay quạt quạt làm mát cơ thể.
”Nóng lắm sao?” Bạc Tư Niên liếc nhìn Cố Hạm Hạm một cách khó hiểu.
Cố Hạm Hạm im lặng, nếu không phải do cái lò lửa tự nhiên là
anh cứ dán chặt vào cô thì sao cô thấy nóng chịu không nổi
chứ.
Thậm chí cô còn nghi ngờ có phải là hệ thống cảm nhiệt của
nam với nữ khác nhau không. Bạc Tư Niên mặc một bộ thể thao màu xám, tay áo thì dài mà ống quần cũng dài; Tần Thừa Trạch
thì mặc một bộ đồ tay cũng y chang vậy.
Còn cô thì mặc áo chiffon* màu trắng với chân váy mỏng và thoáng mát lại thấy nóng muốn chết.
*Chiffon: loại vải có chất liệu mỏng, nhẹ và trong suốt, dệt từ sợi
tơ thiên nhiên hoặc sợi nhân tạo, sờ vào sẽ có cảm giác nhám như cát mịn và rất chắc. Gần giống vải voan nhưng mịn và nhiều màu sắc hơn.
Tần Thừa Trạch dĩ nhiên nghe thấy Cố Hạm Hạm than nóng, anh ta chỉnh điều hòa thấp xuống mấy độ.
Gió mát thổi tới, cuối cùng Cố Hạm Hạm cũng không còn thấy nóng nữa, lòng cũng bình tĩnh lại.
**
Tần Thị có một nhà hàng chi nhánh, nhà hàng Tần Thừa Trạch đưa họ tới chính là nhà hàng đó.
Bốn người họ cùng với đám nhân viên đoàn phim không ngồi chung bàn.
Tần Thừa Trạch gọi rất nhiều món đặc sắc có tiếng của nhà hàng.
Tâm trạng Cố Hạm Hạm không tốt nên không có khẩu vị. Lúc món
cải thảo nhúng nước được mang lên cô cũng chỉ gắp vài miếng.
Kiếp trước Tần Thừa Trạch cũng đưa cô tới nhà hàng này ăn,
món cải thảo nhúng nước khá hợp khẩu vị của cô. Nhưng lâu rồi cũng không ăn với không có hứng thú nên cô cũng chỉ gắp vài
miếng, còn những món khác thì càng không đụng tới, cô chỉ mong nhanh chóng kết thúc buổi Hồng Môn Yến* này.
*Hồng Môn Yến: Là buổi tiệc nổi tiếng nhất nhì trong lịch sử Trung
Hoa, là cuộc đấu trí căng thẳng giữa hai thế lực hùng mạnh nhất thời bấy giờ: Hạng Vũ - Lưu Bang. Có thể nói, buổi tiệc này là bước ngoặt to
lớn, làm thay đổi cả chặng đường lịch sử Trung Hoa. Ngày nay, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hoặc một
tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Về điểm này thì Tạ Tường lại gây bất ngờ, cô ấy là người yêu thích các món ăn ngon, thời học sinh đã muốn đi khắp nơi ăn đủ các món ăn, nhưng tiếc là những người bạn thân của cô ấy lại
không có hứng thú với ăn uống, điều này khiến trong lòng cô ấy nảy sinh cảm giác mất mát.
Cô ấy gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Cố Hạm Hạm, quan tâm nói: “Chị ăn món này đi, ngon lắm.”
Cố Hạm Hạm gật đầu nói cảm ơn, đưa miếng thịt vào miệng nhai không tí cảm xúc.
Thật ra Cố Hạm Hạm có bệnh hơi sạch sẽ, cô không thích người
khác gắp thức ăn cho mình. Đối với chuyện này, ngay cả Bạch Lê cũng đã phê phán cô rất nhiều lần.
……
Nhìn thấy Cố Hạm Hạm ăn món ăn mà mình gắp, Tạ Tường tỏ ra
rất vui vẻ, dường như rất vui vẻ với việc thay đổi được Cố
Hạm Hạm.
Cô ấy lại lấy hết xương của món cá chua ngọt vừa được mang lên gắp cho Cố Hạm Hạm, vẻ mặt rất mong chờ cười nhìn Cố Hạm
Hạm.
Tần Thừa Trạch cười cười xoa đầu tóc xù xù của Tạ Tường: “Cô Cố đã không thích ăn, em còn cố gắp cho cô ấy làm gì?” Lời
thì giống như đang quở trách nhưng giọng điệu thì lại rất nuông chiều.
”Đâu có đâu.” Tạ Tường không phục nhìn người bạn tốt của mình: “Hạm Hạm, chị thích ăn chứ?”
Cố Hạm Hạm gật gật đầu: “Thích.” Cô quả thật không ghét những món ăn này, chỉ là không thích đồ ăn dính nước miếng của
người khác.
Lúc cô đang đưa miếng cá vào miệng thì Bạc Tư Niên ngăn cô lại.
Bạc Tư Niên: “Đừng ăn.”
Đôi đũa của Cố Hạm Hạm dừng lại lơ lửng giữa không khí.
Bạc Tư Niên: “Trong một tháng tiếp theo em không được ăn cá.”
Cố Hạm vẫn chưa kịp phản ứng lại thì Tạ Tường đã kháng nghị rồi: “Đạo diễn Bạc, sao Hạm Hạm không thể ăn cá? Ăn thịt cá
thì phạm pháp sao?”
”Cô ấy đang đóng Trình Thanh, cần phải ốm tí nữa.” Bạc Tư Niên
không nhanh không chậm giải thích, chỉ một câu ngắn gọn mà
khiến Tạ Tường cứng họng không nói được gì.
Dáng người Cố Hạm Hạm bây giờ là thuộc dáng chuẩn, tuy so với các diễn viên khác thì vẫn hơi đầy đặn một chút nhưng mặc đồ vào chắc chắn rất đẹp. Có điều Trình Thanh lại không phải như vậy, nhân vật này rất ốm.
Nhắc đến chuyện này, Cố Hạm Hạm mỉm cười, đặt đũa xuống, sờ sờ đầu tóc, quay đầu hỏi Bạc Tư Niên: “Đạo diễn Bạc, từ lúc
đầu anh đã không có ý kiến gì với đầu tóc của tôi. Giờ tôi
hỏi anh một câu, anh thấy nó thế nào?”
Bạc Tư Niên nhăn nhăn mày, không đánh giá kiểu tóc của Cố Hạm Hạm ngay mà hỏi cô: “Tóc em mọc nhanh không?”
”Lâu lắm.”
”Vậy câu trả lời của tôi là chả ra sao cả.”
“...”
Bạc Tư Niên thở dài: “Cố Hạm Hạm, em quay xong bộ phim này sẽ
quay nhiều phim khác nữa, mà bộ phim sau cũng định để kiểu tóc này đóng nữ chính sao?”
“...” Cô vào nhà bếp vác dao ra còn kịp chứ?
Tần Thừa Trạch quan sát cảnh này đầy hứng thú nhưng ánh mắt lại ẩn hiện sự lạnh lẽo.
**
Trong chiếc xe riêng rất bình thường, cửa sổ xe được mở ra, không khí nóng của mùa hè thổi vào mặt.
Đầu tóc của Chu Nhược Nhan bị thổi bay loạn hết lên.
Kiều Ngạn Đình rất bực mình: “Đại tiểu thư ơi, xin cô đóng cửa sổ xe lại có được không? Gió mát trong xe đều bỏ chạy hết
rồi.”
Do giọng điệu với biểu cảm của Kiều Ngạn Đình không ôn hòa tí nào nên Chu Nhược Nhan cũng không dám ra vẻ người nổi tiếng
nữa, đóng cửa sổ xe một cách yếu ớt rồi nằm thẳng đơ trên
ghế y như xác chết.
Kiều Ngạn Đình nghĩ nghĩ lại thấy giọng điệu của mình có
hơi tệ, làm cho cô em gái nhỏ yểu điệu này sợ rồi.
Giọng điệu anh ta ấm áp lại: “Nãy nói chuyện có hơi nặng lời, ngại quá!”
Chu Nhược Nhan lắc đầu liên tục: “Không sao, không sao, do tôi tùy hứng quá thôi.”
Kiều Ngạn Đình không nói nữa, tặng cô ta một nụ cười xán lạn đẹp ngời ngời.
Chu Nhược Nhan cắn môi, không kiềm được tò mò: “Anh Ngạn Đình, anh với Đường Lâm Lang có quan hệ gì vậy?”
Kiều Ngạn Đình đơ người nhìn Chu Nhược Nhan, ánh mắt thâm sâu: “Sao lại muốn hỏi chuyện này?”
”Trước đây có nghe thấy anh với đạo diễn Bạc nói chuyện, anh
Bạc nói là thêm cảnh cho anh với Đường Lâm Lang.” Giọng nói Chu
Nhược Nhan càng lúc càng nhỏ, cô ta hối hận vì đã hỏi chuyện
này, quả thật là tự tìm chỗ chết.
”À...ra vậy.”
Kiều Ngạn Đình gõ nhẹ tay lái, giọng nói hài hước truyền vào tai Chu Nhược Nhan: “Thì là quan hệ giữa thần tượng với fan
thôi.”
Anh ta ở trên truyền hình, cô ấy thì trên sân khấu biểu diễn,
lúc nào cũng ngưỡng mộ cô ấy; bây giờ anh ta cũng lên sân khấu
biểu diễn nhưng vẫn thích cô ấy như vậy.