Thành thật sự dọa Hà hết hồn hết vía.
May mà nơi này là bệnh viện, bác sĩ hôm nay trực khá nhiều nên vẫn còn người khám cho anh.
Chú bác sĩ nghe ngóng một lúc, thu ống nghe lại lắc đầu:
– Thiếu máu mà thôi, không có gì quá nghiêm trọng.
Cô cứ để cậu ấy nằm đây đi ạ.
– Cảm ơn bác sĩ.
Hà tiễn chú ấy ra khỏi cửa rồi mới quay vào trong.
Thành nằm trên giường đang truyền nước.
Khi anh yếu đuối bất lực như thế này vẫn có một vẻ đẹp thật đặc biệt, làm cô không rời được mắt.
Tay Hà vươn ra, đặt trên mái tóc mướt mồ hôi của anh.
– Mẹ!
– Hà ơi!
Tiếng của hai người vang lên sau lưng Hà, cô giật mình quay ngoắt lại, giấu thứ đang cầm trong tay đi.
Tuấn ôm theo Kiên đến đặt trước mặt cô:
– Sao em ở đây vậy? Nhã đâu?
– Con bé được đưa vào phòng vô trùng rồi ạ, họ bảo giờ em chưa vào được, một lát nữa Nhã tỉnh rồi vào cũng được.
Ánh mắt của Tuấn dừng lại trên người Thành, lộ rõ vẻ hung dữ và lo lắng:
– Nó thì sao? Tại sao lúc nào anh cũng thấy nó vây quanh em thế?
Hà nắm tay Tuấn giữ anh lại:
– Anh đừng hiểu lầm, bệnh viện thiếu máu, chỉ có anh ấy là người có nhóm máu trùng với Nhã mà em biết.
Cho nên anh ấy không ngại đường xa đến, còn rút quá nhiều máu cho con bé nên mới ngất đi đấy.
Sắc mặt của Tuấn đen lại, ẩn chứa sự tức giận, nhưng cũng có nét lo lắng khó hiểu.
– Nó truyền máu cho Nhã à?
– Vâng.
– Hà uể oải đáp lại, ôm Kiên trong lòng, đồng thời tì cằm lên vai thằng bé trầm tư.
Kiên đã nhìn thấy Thành, cứ líu lo thắc mắc chú anh hùng tại sao cũng bị thương.
Hà chỉ đành dỗ dành thằng bé rằng anh chỉ đang mệt mỏi quá vì cứu Nhã mà thôi.
Thế là, đôi mắt con trẻ lại sáng rực lên nhìn chằm chằm vào người trên giường như đang nhìn thần tượng.
Cô chỉ đành để Kiên lại trong phòng cùng anh, rồi cùng Tuấn đến phòng bệnh của Nhã.
Con bé vẫn chưa tỉnh, làm Hà cảm thấy lo lắng.
– Bác sĩ nói là kiểu gì con bé cũng tỉnh, em còn lo gì nữa.
– Tuấn khẽ vuốt tóc cô, khuyên cô đi nghỉ ngơi sớm một chút.
Hà hiện tại làm gì còn tâm trạng nghỉ ngơi, nhưng cô nhớ đến thứ đang đặt trong túi, bèn nói:
– Vậy anh trông Nhã giúp em, em đi chợp mắt một lát.
– Ừ, cứ giao con bé cho anh là được.
Trời ngoài kia đã sáng, các phòng ban bình thường của bệnh viện cũng bắt đầu làm việc.
Hà lấy được số báo danh sớm, rồi nhìn len lén xung quanh trước khi mở cửa vào một phòng xét nghiệm.
– Xin chào bác sĩ, tôi muốn xác minh ADN của hai người này, không biết bao giờ mới có thể có kết quả.
Bác sĩ chỉ Hà ngồi vào ghế:
– Cô ngồi xuống điền thông tin đi.
Nếu muốn nhanh thì chỉ cần bảy tiếng là có kết quả.
Chúng tôi sẽ gửi kết quả đến email của cô.
– Cảm ơn bác sĩ.
– Hà không vui không buồn nói lời cảm ơn, rồi đưa hai mẫu tóc ra.
Hai phần tóc được cô bọc trong hai túi riêng, nhìn qua có thể đoán được đây là tóc của một người trưởng thành và một đứa nhỏ.
– Chuyện này giúp tôi bảo mật, làm phiền anh tạ.
– Cô yên tâm đi, bảo mật thông tin bệnh nhân là chức trách của chúng tôi mà.
Bác sĩ nói vậy, Hà mới yên tâm ra khỏi phòng xét nghiệm, lần theo đường cũ mà trở về phòng của Nhã.
Cách tấm kính mờ mờ của cử phòng bệnh, cô nhìn thấy Tuấn đang cúi đầu nói gì đó với con bé, còn Nhã thì cựa quậy muốn tránh khỏi cái nắm tay của anh.
Hà tò mò đẩy cửa ra thì nghe thấy Tuấn nói:
– Ngoan, con chờ một chút, một lát nữa chúng ta đi tìm mẹ, đừng bướng nhé con.
– Em về rồi đây.
– Cô tiến đến trước giường bệnh xem Nhã.
Sắc mặt Nhã vẫn xanh mà đã lấy lại được màu sắc sự sống, không còn dáng vẻ dọa cô sợ chết khiếp như ban nãy.
Con bé thấy Hà đến thì khóc thảm thương, đôi môi cứ run run trông rất tội nghiệp:
– Mẹ, mẹ ơi, con muốn về nhà bà ngoại.
– Sao tự nhiên lại về nhà bà ngoại? – Hà dỗ dành con.
– Vài hôm nữa con khỏe rồi thì chúng ta đi thăm bà ngoại nhé, giờ con đang đau ốm thế này, đến nhà bà thì cũng chỉ làm bà lo lắng mà thôi.
Nhã vẫn khóc lớn không đồng ý, Tuấn chau mày lại:
– Ban nãy anh hỏi con làm sao mà ngã, nó nói nửa đêm muốn ăn nên chạy xuống cầu thang.
Anh chỉ mắng có vài câu mà con bé giận rồi.
Bình thường Nhã vẫn bướng bỉnh, nên khi Tuấn nói điều này, cô không nghi ngờ gì cả, mà chỉ thở dài:
– Dạy dỗ con bé để sau đi anh.
Giờ nó vừa mới phẩu thuật xong.
Anh ở đây trông con, em đi đón Kiên sang để hai anh em chơi với nhau.
Thấy Hà sắp đi, Nhã lại cuống lên nắm tay giữ cô lại.
Hà vừa đau lòng vừa thấy ấm áp vì sự ỷ lại của con bé, nhưng vẫn phải vỗ vỗ tay bảo mình phải đi.
– Ngoan, ở với bố một lát, mẹ đi đón anh Kiên sang nhé.
– Mẹ, mẹ phải nhanh về nhé.
Con sợ lắm.
– Cô bé rụt đầu sụt sùi.
Hà hứa với con gái rồi quay bước đi nhanh, sợ ở thêm một xíu nữa thì sẽ không nỡ lòng nào để nó ở lại.
Đáng ra cô có thể để Tuấn đi đón Kiên, nhưng giờ trong phòng kia còn có cả Thành.
Một là cô cũng muốn xem tình trạng anh ra sao, hai là cô không nghĩ rằng Tuấn có thể nhẹ tay với người từng là tình địch của mình.
Khi Hà mở cửa phòng Thành đang nằm, cô chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích từ bên trong vọng ra.
– Trông hai người giống nhau thật, như bố với con ấy.
– Cô ý tá đang tiêm cho bệnh nhân cười nói.
– Cháu cũng không thấy cháu giống chú Thành lắm.
– Thật sự giống lắm sao?
– Giống lắm, anh cười lên một cái là y như phiên bản lớn của thằng bé.
Hay là hồi trẻ anh có lạc mất đứa con nào không?
Hà nghe đến đây không nhịn được nữa, bèn hắng giọng để dừng cuộc nói chuyện lại.
Cô y tá bối rối khi bàn chuyện về gia đình người khác mà bị phát hiện, bèn len lén ra ngoài.
– Nhã tỉnh chưa em? – Thành cũng hơi chột dạ, ho khan hai tiếng.
– Con bé tỉnh rồi, em đến đón Kiên sang chơi với em gái.
Còn anh thì sao?
– Anh khỏe hoàn toàn rồi, để anh chuẩn bị sang thăm con bé.
– Không cần đâu.
– Hà theo bản năng lớn tiếng từ chối.
Cô thật sự không muốn Thành và Nhã gặp nhau trong hoàn cảnh này, nhất là khi Tuấn vẫn đang ở đấy.
– Ý em là anh cứ nghỉ ngơi đi, con bé cũng không thể gặp quá nhiều người một lúc.
– Không được.
Anh vẫn thấy không yên tâm.
Nể tình trong người con bé đang chảy dòng máu của anh, để anh đi thăm con bé đi.
Câu nói của Thành không biết chạm đến sợi dây nào trong lòng Hà, cô quát lên giận dữ:
– Anh Thành! Anh nhớ cho kỹ chúng ta chẳng có quan hệ gì cả.
Lần sau đừng nói những lời dễ gây hiểu lầm như thế nữa..