Chu Mộ Dư thật sự uống say rồi.
Quý Khiên cũng nói đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Chu Mộ Dư uống say.
Cho dù là những năm còn trẻ chơi bời, Chu Mộ Dư cũng chưa từng uống say rõ ràng như vậy.
"Đàn ông kết hôn rồi đúng là không giống trước kia nữa," Quý Khiên cố ý trêu ghẹo Úc Sương: "Sau này bọn tôi còn có thể gọi cậu ta ra ngoài đến quán bar không?"
Úc Sương còn chưa trả lời, Chu Mộ Dư đã cau mày nói với Quý Khiên: "Đừng trêu em ấy."
"Yo." Quý Khiên kỳ quái nói: "Nói mấy câu cũng không cho, vậy cậu phải nhìn vợ cho kỹ đó nha.
Chồng già vợ trẻ, sau này cậu còn phải lo lắng nhiều hơn đấy."
Nói ra thì có hơi thô thiển nhưng không cần đến sau này, hiện tại đã có người như hổ rình mồi rồi.
Hôm nay Nghiêm Phóng với hai ông bà nhà họ Nghiêm cũng tới.
Cả một buổi lễ, từ đầu tới cuối Nghiêm Phóng chỉ nhìn Úc Sương, tất cả những gì nghĩ trong lòng đều đã viết hết lên mặt.
Đây là lần đầu tiên Úc Sương lộ diện trong trường hợp nhiều người như vậy, ngoại trừ Nghiêm Phóng, ở đây cũng có không ít người nhìn cậu.
Ngay từ đầu Úc Sương còn thấy hơi mất tự nhiên, nhưng sau đó cũng từ từ quen dần.
Giống Chu Mộ Dư nói, sau khi cưới gã, sau này cậu cũng phải tham dự những trường hợp như thế này.
Lúc đó Úc Sương cũng phải quen với thân phận mới của bản thân.
Sau khi khách khứa đi hết, Úc Sương với Chu Mộ Dư lên lầu nghỉ ngơi.
Phòng tân hôn cũng được trang trí rất tỉ mỉ, có nến hoa, gối thêu chim uyên ương, chăn long phượng, thậm chí trên giường còn rải táo đỏ, hoa tươi, cây long nhãn với hạt sen đều có.
Úc Sương thấy vậy cũng không thể không ngại ngùng đỏ mặt, nhớ tới Chu Mộ Dư nói muốn cậu sinh con cho gã.
Chu Mộ Dư cũng thấy, híp híp mắt, nói: "Người già mê tín, đừng để trong lòng."
Gã ngồi lên trên giường, cầm tay Úc Sương kéo cậu vào trong lồng ngực mình, để cậu ngồi giữa hai chân, ngẩng đầu nói: "Chẳng qua...!mông em tròn như vậy, nhìn có vẻ như rất dễ sinh."
"Chú nói bậy bạ gì đó..."
Úc Sương biết Chu Mộ Dư đã say, tốc độ giọng nói của gã chậm hơn bình thường, ánh mắt cũng hơi lờ đờ.
Lúc trước rõ ràng cậu nghe nói người say rồi sẽ không thể cứng được, nhưng Úc Sương bị Chu Mộ Dư kẹp chặt giữa hai chân, đụng tới chỗ nào đó, hiển nhiên cảm giác được có sự thay đổi.
"Chú," Úc Sương có chút không chắc chắn: "Rốt cuộc chú có say không vậy..."
"Sao vậy?"
"Chú say rồi sao có thể..."
Ánh mắt Úc Sương lặng lẽ nhìn xuống, lúc này Chu Mộ Dư mới hiểu được cậu có ý gì.
Gã buồn cười, nghiêng người ôm Úc Sương ngã xuống giường, bao vây cậu ở dưới thân mình.
"Tôi muốn ngủ với em, lúc nào cũng đều được."
"Chưa từng nghe qua câu nói kia sao, một phút xuân đáng giá ngàn vàng." Chu Mộ Dư không nhanh không chậm nói: "Đêm động phòng hoa chúc, cả đời chỉ có một lần này, không thể lãng phí.
Chiếc chăn long phượng trên giường bóng loáng mềm mại, chất tơ lụa đỏ thẫm làm nổi bật làn da trắng như tuyết của Úc Sương, tất cả đều lọt vào trong mắt Chu Mộ Dư khiến ánh nhìn của gã ngày càng nóng rực.
Úc Sương bị ánh mắt nóng bỏng này dần dần hòa tan, giống như ngọn nến đang cháy ở đầu giường, tan dần thành từng giọt màu đỏ rồi chảy xuống.
Cậu còn đang mặc bộ lễ phục màu trắng, giống như quả bạch trà, khác biệt hoàn toàn với căn phòng toàn màu đỏ này, đợi bị người ta cởi lớp áo khoác trắng ra, lộ ra phần thịt căng tràn.
Giọng nói của Chu Mộ Dư chứa đầy dục vọng, trầm thấp khàn khàn: "Bé cưng, hôm nay em thật xinh đẹp."
Úc Sương đâu chỉ xinh đẹp, cậu quả thật rung động lòng người.
Chu Mộ Dư nhịn cả một ngày, cuối cùng cũng có thể đưa tay cởi bỏ cúc áo của cậu.
"Tiên sinh..."
"Kết hôn còn không sửa xưng hô sao?"
Chu Mộ Dư vừa nói, vừa chậm rãi cởi từng lớp vải khiến cơ thể nhỏ nhắn của Úc Sương lộ ra không khí.
Tay gã chậm rãi vuốt ve từ cổ cậu xuống dưới, sau đó dừng ở chiếc bụng mềm mại rồi nhẹ nhàng ấn xuống.
Người trên giường khóe mắt đã ửng đỏ: "Đừng mà tiên sinh..."
"Còn chưa làm gì nữa mà."
Ánh mắt Chu Mộ Dư ấm áp nóng bỏng như chất lỏng, chậm rãi chảy xuôi xuống làn da của Úc Sương.
Gã cố tình nói với giọng điệu như bình thường, giống như gã thật sự chưa làm gì cả.
Cuối cùng cúc áo cuối cùng cũng bị cởi bỏ, Úc Sương hoàn toàn bị Chu Mộ Dư nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Tiên sinh."
"Đổi cách xưng hô, tôi không thích nghe cách gọi này."
"Ưm...!Chồng ơi..."
Đêm xuân ngắn ngủi, Chu Mộ Dư không hề lãng phí một giây phút nào cả.
Gã không còn bộ dạng say xỉn nào cả, đầu óc rất tỉnh táo, nói muốn làm Úc Sương khóc thì nhất định làm Úc Sương khóc, nói muốn khiến Úc Sương tiểu ra, cuối cùng thật sự coi Úc Sương giống như trẻ con, bế Úc Sương vào nhà vệ sinh, tách chân Úc Sương ra bắt cậu đi tiểu.
Úc Sương chưa từng bị bắt nạt như vậy, sau lưng vẫn dán vào lồng ngực nóng rực, bàn tay giữ lấy chân cậu cứng rắn như sắt, nhưng điều khiến người ta tan vỡ nhất là rõ ràng cơ thể cậu đang từ chối mãnh liệt nhưng lại không thể cưỡng lại được nhiệt độ đang dâng trào.
Tiếng nước chảy chầm chậm vang lên, Úc Sương ngã vào lồng ngực Chu Mộ Dư khóc lớn, cuối cùng người đàn ông phía sau cũng buông cậu ra.
Gã vuốt ve bụng dưới Úc Sương, cúi đầu nói: "Bé cưng mang thai cục cưng rồi."
"Mới không đâu, chú khốn nạn, chú đã nói không như vậy rồi mà, oa..."
Đi tiểu trước mặt Chu Mộ Dư đã đủ mất mặt rồi, hiện tại còn bị gã nói như vậy, Úc Sương chỉ cảm thấy vừa khó chịu vừa khó xử.
"Sao lại khóc thành ra như thế này rồi?" Cuối cùng Chu Mộ Dư cũng ý thức được bản thân mình có hơi quá đáng, kéo Úc Sương vào trong lòng an ủi: "Đừng khóc đừng khóc, trách tôi, tôi không khống chế được.
Ngày vui như này, không nên khóc."
Vốn dĩ Úc Sương đang tủi thân khóc lớn, nghe được câu cuối của Chu Mộ Dư, đành phải nuốt ngược nước mắt trở về, chỉ run rẩy nhỏ giọng thút thít.
Giọng nói của Chu Mộ Dư mang theo sự thỏa mãn nào đó không thể nói: "Bé ngoan."
Úc Sương khụt khịt: "Em muốn đi tắm..."
Hôm nay biến thành như vậy, tắm rửa cũng lâu hơn bình thường.
Tất cả dụng cụ sinh hoạt từ cái nhỏ nhất đến cái lớn nhất đều dán chữ song hỷ nho nhỏ, thậm chí cái bong bóng trong bồn tắm cũng là màu hồng, nhìn ám muội và kiều diễm.
Úc Sương dựa sát vào Chu Mộ Dư, bị một căn phòng toàn chữ hỉ vây quanh, bấy giờ có cảm giác ngượng ngùng đêm tân hôn.
—— ngủ nhiều lần như vậy nhưng vẫn còn thẹn thùng, thật sự là không nên.
Chu Mộ Dư nhìn ra tâm tư của cậu, cố ý hỏi: "Nghĩ cái gì đó, sao mặt lại đỏ như vậy?"
Úc Sương lấy lại tinh thần: "Không, không có gì."
Cậu xoay người, mặt đối mặt dựa vào ngực Chu Mộ Dư, giống như con mèo nhỏ ôm lấy gã, ôm một lát, cậu nhỏ giọng nói: "Em có hơi mệt."
"Ngủ đi, tôi ôm em trở về."
"Ừm..."
Úc Sương an ổn nhắm mắt lại nằm trong lồng ngực Chu Mộ Dư, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Cậu thật sự đã quá mệt mỏi, mệt đến nỗi sau đó khi Chu Mộ Dư lau khô người cho cậu, rồi lại bế cậu quay về giường cũng không tỉnh lại.
Sáng sớm hôm sau, Úc Sương với Chu Mộ Dư đi kính trà mẹ Chu.
Trong thâm tâm Úc Sương vẫn còn hơi sợ mẹ Chu.
Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý nếu bị ghẻ lạnh nhưng bà cụ lại không lạnh nhạt giống như trong dự đoán của cậu, mặc dù vẫn xưng hô rất xa lạ, không quá nhiệt tình, nhưng ít nhất cũng đã dễ gần hơn.
Xem ra Chu Mộ Dư cũng nói thật, có gã làm chỗ dựa, Úc Sương hoàn toàn có thể vô tư ở nhà họ Chu.
Mọi thứ sau đó đều là làm theo thông lệ, lại nói với nhau mấy câu, mẹ Chu nhận ly trà của Úc Sương, lại cho cậu một bao lì xì thật dày, sau đó còn dặn dò hai vợ chồng mấy điều cần thiết trong hôn nhân và công việc kinh doanh, sau đó cũng kết thúc nghi thức này.
Úc Sương cực kì buồn ngủ, tối hôm qua vừa đặt đầu xuống gối thì đã trời đã sáng rồi, giống như không được ngủ vậy.
Chu Mộ Dư biết cậu không ngủ đủ, ăn sáng với mẹ Chu xong cũng lấy cớ có việc rồi cáo từ, trong lòng hai mẹ con đều biết rõ nên mẹ Chu cũng không giữ hai người họ ở lại nữa.
Vì thế trên đường về nhà Úc Sương cũng ngủ bù một giấc, sau khi về tới nhà lại lên lầu ngủ thêm một lúc, cuối cùng cũng thong thả lấy lại sức.
Chu Mộ Dư có việc đi ra ngoài, đồng ý với Úc Sương buổi tối sẽ trở về ăn cơm với cậu.
Có lúc Úc Sương cảm thấy Chu Mộ Dư giống như máy móc làm việc liên tục cũng không biết mệt, giống như hoàn toàn không cần ngủ vậy.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại đặt một bên rung lên.
Là dãy số cậu chưa từng thấy bao giờ, Úc Sương nghe máy: "Alo?"
Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ trưởng thành, nhẹ nhàng: "Là tôi.
Tân hôn vui vẻ."
Úc Sương có hơi sửng sốt, sau một lúc mới nhận ra được giọng nói này hình như là của...!Đàm phu nhân.
Cậu khô khốc mở miệng: "Đàm phu nhân...? Cảm, cảm ơn bà."
"Hiện tại có rảnh không, tìm một nơi ngồi nói chuyện một lát?"
"À...!được."
Cúp điện thoại xong Úc Sương vẫn ngơ ngác.
Cậu với Đàm phu nhân không hề thân quen, bởi vì thân phận của cả hai, thậm chí cậu có hơi sợ bà ấy.
Nhưng lần trước khi bà ấy đưa album ảnh của Đàm Luật Minh cho Úc Sương lại khiến Úc Sương cảm thấy bà ấy không phải là người xấu.
Lần này Úc Sương đã để ý hơn, hẹn Đàm phu nhân ở một quán cà phê gần nhà, dặn dò lái xe ở ngoài cửa chờ cậu.
Đàm phu nhân đến sớm hơn cậu một chút, ngồi ở một chỗ gần cửa sổ, trên bàn có đặt một ly cà phê nóng.
Mấy tháng không gặp, bà ấy như không hề thay đổi gì cả, vẫn tinh xảo cao quý như trước, tản ra khí chất trong giới thượng lưu khiến người ta không dễ với tới.
Úc Sương đi qua, ngồi xuống sô pha đối diện với bà ấy, câu nệ chào hỏi: "Phu nhân."
Đàm phu nhân quay đầu, lộ ra một nụ cười thản nhiên: "Chúc mừng.
Tân hôn vui vẻ."
"Cảm ơn..."
Trong lòng Úc Sương không yên, đang do dự nghĩ xem có nên chủ động hỏi tìm cậu có chuyện gì không thì đã thấy Đàm phu nhân lấy từ trong túi xách ra một phong thư màu đỏ, đẩy đến trước mặt cậu: "Cái này là cho cậu."
"Cái gì..." Úc Sương cầm lấy phong thư mở ra, bên trong là một tấm chi phiếu vàng.
Cậu mở to hai mắt: "Vì sao?"
"Đàm Luật Minh có lấy danh nghĩa của cậu để đi đầu tư, mấy thứ này không dễ thanh toán, hơn nữa cậu cũng biết rõ nhà họ Đàm rồi, nhiều người cũng thèm muốn tài sản của anh ấy nên cũng phải mất khá nhiều thời gian mới có thể làm rõ được.
Vừa hay cậu kết hôn, coi như quà mừng cho cậu đi."
"Nhưng..."
Úc Sương nghĩ không ra.
Đây là một số tiền không ít, Đàm phu nhân hoàn toàn không cần thiết phải đưa cho cậu.
"Tôi tin nếu anh ấy còn sống, một ngày nào đó cậu phải kết hôn với người khác, anh ấy sẽ đưa cho cậu còn nhiều cả thế này.
Cho nên đây là thứ cậu nên có, không cần nghĩ nhiều." Đàm phu nhân lạnh nhạt nói.
Úc Sương do dự một chút, cất tấm chi phiếu vào phong thư lại, hỏi: "Bà không hận tôi sao?"
Không khí im lặng hồi lâu, Đàm phu nhân nhẹ nhàng nhếch môi, ánh mắt vẫn bình thản: "Không hận.
Nói cho cùng, anh ấy chết cũng không phải vì cậu.".