Di Sản Của Hắn


Khi nhận được điện thoại của Quý Khiên, suýt chút nữa Úc Sương đã nghĩ có người lừa cậu như lần trước.
Nhưng Quý Khiên gọi video cho cậu, còn cho cậu xem điện thoại của Chu Mộ Dư ở trên sô pha, có có cả Nghiêm Phóng xông vào chào hỏi cậu, cuối cùng Úc Sương mới tin.
Cũng có có thể, có một thứ gì đó trong lòng đã chiến thắng nỗi lo lắng và sợ hãi của cậu.
Khách sạn cũng khá gần nhà, Úc Sương thay quần áo xong rồi đi, hơn mười mấy phút đã tới chỗ Quý Khiên nói.
Đêm đã khuya nhưng ở đây vẫn vô cùng náo nhiệt.

Úc Sương được phục vụ dẫn vào, nhưng thứ xa xỉ cậu chưa từng thấy khiến cậu ngơ ngác sững sờ ngay tại chỗ, đối mặt với những thứ quá xa hoa này làm cậu không dám tiến lên.
Cuối cùng là Nghiêm Phóng đi ra tìm thấy cậu, nói với cậu là Chu Mộ Dư đi vệ sinh, hỏi cậu chờ ở đây hay đi tới đó tìm.
Vừa hay có hai người nữ ăn mặc nóng bỏng đi qua, còn nhiệt tình hôn gió với Nghiêm Phóng, Úc Sương cảm thấy không được tự nhiên, thật cẩn thận né tránh ra sau Nghiêm Phóng, nói: "Vẫn nên đi vào thôi...."
Nghiêm Phóng nở nụ cười: "Vội vàng muốn gặp anh ta như vây sao?"
Úc Sương không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ yên lặng cụp mắt.
Vì thế Nghiêm Phóng dẫn Úc Sương đi tìm Chu Mộ Dư.

Rời khỏi nơi ồn ào kia, bốn phía yên tĩnh, yên lặng tới nỗi có thể nghe được tiếng bước chân.
Đi đến cửa toilet, Úc Sương nghe thấy một tiếng thở gấp nhẹ nhàng trầm thấp: "Tiên sinh..."
Tiếp theo lại là âm thanh quen thuộc: "Cục cưng."
Cục cưng...!Chu Mộ Dư?
Trái tim Úc Sương thắt lại.

Trước khi cậu kịp phản ứng lại, Nghiêm Phóng bỗng nhiên xoay người, dùng cơ thể mình che chắn trước mặt Úc Sương, ấn cậu vào trong lồng ngực mình.
Dù như thế, nhưng Úc Sương vẫn nhìn thấy được hình ảnh trong nhà vệ sinh——
Người cậu nhớ mong từng ngày, bây giờ lại đang ôm người khác đưa lưng về phía cậu, ôm giống như Nghiêm Phóng lúc này, cái ôm rất mãnh liệt và thân thiết.

Thảo nào lâu như vậy cũng không về nhà.
Thảo nào lạnh nhạt với cậu.
Úc Sương nhớ tới lời Nghiêm Phóng nói: "Đàn ông vĩnh viễn đều có mới nới cũ, anh ta cưng chiều cậu nhất thời, không có nghĩa là sẽ mãi mãi cưng chiều cậu."
Đàm Luật Minh cũng từng nói như vậy với cậu.
Vì sao cậu lại quên mất...
"Xin lỗi." Nghiêm Phóng thấp giọng nói.
Úc Sương không biết Nghiêm Phóng xin lỗi vì điều gì, cậu hoàn hồn chậm nửa nhịp, kinh ngạc ngẩng đầu: "Không sao cả."
"Đi thôi."
"Ừm."
Giống như mất đi một bộ phận cảm giác với một phần trí nhớ, Úc Sương không biết mình được Nghiêm Phóng đưa ra ngoài thế nào, lại rời khỏi khách sạn thế nào, sau đó lại ngồi vào ghế sau trên ô tô.
Trong xe kín đáo khiến cho cậu có cảm giác an toàn.

Cậu từ từ lấy lại ý thức, máy móc nói cảm ơn với Nghiêm Phóng: "Cám ơn anh."
Nghiêm Phóng cau mày, sắc mặt phức tạp, sau một lúc lâu, thở dài nói: "Cậu có biết nhìn cậu bây giờ rất đáng thương không, giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ?"
Úc Sương nghe không hiểu, ngơ ngác nhìn Nghiêm Phóng.
"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không nhịn được rồi giải quyết theo cảm tính đâu."
Nghiêm Phóng nói xong, nâng tay xoa xoa đỉnh đầu Úc Sương, giống như cậu thật sự là một con chó nhỏ.
"Nhưng cậu cũng rất may mắn, cậu đã gặp được tôi."
Cuộc sống về đêm ở thành thị vẫn còn đang tiếp tục, tất cả những bụi đất của những sự vui cười tức giận như bị phiêu tán trong màn đêm khô nóng.
Người trong lòng hơi giãy dụa, cuối cùng cũng không nhin được cẩn thận mở miệng: "Ngài Chu, có phải ngài nhận nhầm người rồi không..."
Nhận nhầm người...
Chu Mộ Dư chậm rãi lấy lại sự tỉnh táo, buông lỏng cánh tay mình ra.

Rượu làm cho não gã như một mớ hỗn độn, lại nhìn thấy một hình bóng tám phần giống Úc Sương, vậy nên gã cũng vô thức nhận đó là Úc Sương.
Mà hiện tại, sự áy náy với nỗi nhớ nhung bị dồn nén nhiều ngày được được trút hết ra, chút lý trí bị mất đi cũng trở lại với Chu Mộ Dư khiến gã phải nhìn kỹ lại người trước mặt một lần nữa
Không phải Úc Sương.
"Cậu..." Chu Mộ Dư nhíu mày: "Sầm Vãn?"
"Là tôi."
Sầm Vãn nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ rời khỏi cái ôm của Chu Mộ Dư.
Cậu ta tới với người khác, không ngờ lại đụng phải Chu Mộ Dư ở đây, càng không ngờ rằng sẽ bị Chu Mộ Dư nhận nhầm thành Úc Sương.
Sầm Vãn biết rõ nhiều chuyện không phải là việc tốt, nhất là khi đối phương say rượu nên nói lỡ lời.

Cũng may nhìn Chu Mộ Dư có vẻ cũng không tức giận, ngược lại càng thất vọng và uẻ oải hơn, lơ đãng nói: "Xin lỗi."
"Không sao." Sầm Vãn nhìn xung quanh, cũng không có ai đi cùng Chu Mộ Dư: "Ngài vẫn ổn chứ, có muốn tôi đỡ ngài đi nghỉ ngơi trước không?"
Chu Mộ Dư cụp mắt trầm tư một lát, nói: "Ừm."
Dưới lầu có chuẩn bị phòng cho khách, Sầm Vãn đưa Chu Mộ Dư xuống lầu, không nhịn được hỏi: "Đêm nay ngài không về nhà sao?"
Chu Mộ Dư lắc đầu: "Không."
Đầu gã đau như búa bổ, sau khi nhận sai người càng thêm uể oải, về nhà với dáng vẻ này chỉ sợ không dỗ được Úc Sương, thậm chí còn làm cậu không vui.
Tới phòng, Sầm Vãn thay quần áo cho Chu Mộ Dư rồi treo sang một bên, sau đó lại pha trà giải rượu đặt ở đầu giường.

Lo liệu tất cả xong, cậu ta do dự hỏi: "Vậy tôi đi trước nhé?"
"Ừm." Giọng điệu Chu Mộ Dư cũng rất bình thường: "Phiền cậu rồi."
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, không khí yên tĩnh, bao gồm cả trong lòng Chu Mộ Dư.

Giống như gã đã quên cái gì đó nhưng hiện tại suy nghĩ hỗn độn, rốt cuộc là đã quên cái gì, nhất thời cũng không thể nhớ ra được.
Khi Sầm Vãn đi ra ngoài đã tắt đèn giúp gã, bây giờ trong phòng chỉ có một ánh sáng mỏng của chiếc đèn đầu giường.

Dựa theo ánh sáng mờ nhạt, Chu Mộ Dư máy móc uống nước, nuốt xuống hai viên thuốc mới chậm rãi quay về giường nằm.
Rốt cuộc đã quên cái gì...
Chu Mộ Dư càng nghĩ càng đau đầu, nhắm mắt lại, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh rượu, Chu Mộ Dư theo thói quen định sờ sờ điện thoại ở đầu giường, không thấy đâu mới nhớ tới tối hôm qua đã quên chuyện gì—— lúc trước khi gã đi tới nhà vệ sinh đã ném điện thoại ở trên sô pha, có vẻ đã được Quý Khiên hay nhân viên khách sạn cầm rồi.
Chu Mộ Dư dùng điện thoại trong phòng hỏi trước, biết được Quý Khiên đang ở ngay cạnh phòng của mình liền rời giường mặc quần áo đi tìm lấy điện thoại.
Gõ cửa đợi rất lâu, người ở bên trong mới chậm rì rì đi ra mở cửa: "Ai vậy..."
Quý Khiên say rượu chưa tỉnh, đầu tóc rối bù, vừa mở cửa ra thấy Chu Mộ Dư, sững sờ tại chỗ: "Sao cậu lại ở đây?"
"Vậy tôi nên ở đâu?" Chu Mộ Dư nhíu nhíu mày: "Điện thoại tôi đâu?"
"Điện thoại...A, ồ, ở chỗ tôi."
Quý Khiên nghiêng người để Chu Mộ Dư đi vào, đóng cửa xong mới chậm chạp phản ứng lại: "Tối hôm qua cậu...!không phải Úc Sương tới đón cậu về nhà sao?
Chu Mộ Dư dừng chân lại, quay người lại hỏi: "Úc Sương?"
"Đúng vậy, cậu uống nhiều, tôi gọi điện thoại gọi cậu ta tới đón."
"Sau đó?"
"Sau đó cậu ta đưa cậu đi về."
Giọng điệu Quý Khiên rất chắc chắn khiến cho Chu Mộ Dư hoài nghi chính trí nhớ của mình.
Mặc dù gã say nhưng còn không say tới nỗi bất tỉnh nhân sự, hơn nữa chuyện xảy ra tối qua gã vẫn nhớ rõ.
- Gã uống nhiều, đi vệ sinh gặp Sầm Vãn, nhận nhầm thành Úc Sương, ôm cậu ta rồi nói rất nhiều.

Sau đó Sầm Vãn đưa gã về phòng, gã đau đầu như chết đi, uống thuốc xong cũng đi ngủ.
Từ đầu tới cuối, Úc Sương đều không hề xuất hiện.
Chu Mộ Dư suy nghĩ thật lâu, hỏi: "Cậu tận mắt nhìn thấy sao?"
Quý Khiên sửng sốt một chút: "A, cái đó thì không."
"Vậy sao cậu lại biết?"

"Nghiêm Phóng nói." Quý Khiên nói: "Tôi cũng uống nhiều, Nghiêm Phóng nói với tôi, Úc Sương đã đưa cậu về rồi..."
Nói tới đây, Quý Khiên như đột nhiên bị ấn tạm dừng, trố mắt phản ứng lại đây: "Từ từ...!Nghiêm Phóng, không thể nào?"
Chu Mộ Dư không để ý đến anh ta, nghiêm mặt lập tức đi đến trước bàn trà cầm lấy điện thoại của mình, tìm số của Úc Sương rồi gọi đi.
Không thể gọi được.
Quý Khiên cũng nhận thấy có gì đó không đúng, chạy về phòng ngủ tìm điện thoại của mình gọi cho Nghiêm Phóng.
Cũng không thể gọi được.
"Cậu, cậu đừng vội, không chừng có hiểu lầm gì đó rồi.

Nghiêm Phóng là anh em nhiều năm như vậy cậu cũng biết, cậu ta chỉ thích chơi đùa chút thôi, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ẩu.

Cậu đừng gấp, tôi đi nhờ thêm người khác gọi cho cậu ta, cậu cứ về nhà trước đi, không chừng Úc Sương đã về nhà rồi đó..."
Quý Khiên nói năng lộn xộn, bắt đầu cuống cuồng đi tìm quần áo bị vứt lung tung dưới sàn.

Hôm qua là anh ta gọi điện kêu Úc Sương tới, nhỡ Úc Sương có xảy ra chuyện gì, anh là là người đầu tiên không chạy được.
Nhưng nhìn sang Chu Mộ Dư, sắc mặt gã vẫn bình tĩnh thậm chí vô cùng lạnh lẽo, cầm điện thoại gọi cho ai đó, lạnh lùng nói: "Alo? Tra camera theo dõi giúp tôi."
Mấy phút sau, Chu Mộ Dư ngồi trong văn phòng quản lý khách sạn, sắc mặt u ám nhìn vào màn hình theo dõi.
Trong hành lang im lặng không người, Nghiêm Phóng gắt gao ôm Úc Sương, đứng ở ngoài cách bọn họ mấy bước, camera không quay được ở trong nhà vệ sinh, chỉ có Chu Mộ Dư biết đã xảy ra chuyện gì.
Úc Sương tới đón gã về nhà, lại nhìn thấy gã ôm người khác.
Tiếp theo Nghiêm Phóng đưa Úc Sương rời đi, cùng đi lên một chiếc xe màu đen đứng trước cửa khách sạn, sau đó cũng biến mất khỏi màn hình.
Từ đầu tới cuối Úc Sương chỉ cúi đầu, trên mặt không có biểu cảm gì, tùy ý để Nghiêm Phóng kéo tay cậu, giống như một gốc cây không có ý thức.
Chu Mộ Dư nhắm mắt, ấn tạm dừng.
Quý Khiên với quản lý khách sạn cũng thức thời tránh sang một bên, không dám nói gì, chờ Chu Mộ Dư xử lý.

Qua thật lâu, Chu Mộ Dư chậm rãi đứng dậy, nói một câu "Làm phiền rồi" với quản lý khách sạn, sau đó nhìn về phía Quý Khiên: "Tôi về nhà trước, cậu cứ tiếp tục liên lạc với Nghiêm Phóng đi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận