Dĩ Thân Dưỡng Hồn

Ân Viêm dẫn Dụ Trăn đi siêu thị, cực kỳ nghe lời bắt đầu giúp Dụ Trăn mua đồ dùng sinh hoạt.

Đối với thường thức sinh hoạt toàn bộ đến từ ký ức của chính nguyên chủ Ân Viêm mà nói, thủ pháp mua đồ của hắn cũng y chang như nguyên chủ. Thậm chí bởi vì đã làm chủ một tông mà càng khoa trương hơn cả nguyên chủ, đó chính là chỉ mua thứ tốt nhất đắt nhất, hơi rẻ một chút nhìn cũng không thèm nhìn.

Siêu thị ở khu biệt thự tuyệt đối không thể so với chuỗi siêu thị giá cả ổn định khác, bên trong toàn là mấy thứ đồ nhập khẩu đắt muốn chết, nếu muốn mua đồ tốt tuyệt đối có thể tìm ra. Cuối cùng Dụ Trăn thật sự nhìn không được nữa, lúc Ân Viêm chuẩn bị lấy một chai dầu gội siêu đắt thì cậu quyết đoán túm chặt cánh tay hắn, gấp gáp nói: "Không cần mua đâu, vừa nãy mẹ chỉ giận quá nên nói thế thôi, trong nhà sao có thể thiếu đồ dùng sinh hoạt được, đừng lấy nữa."

Ân Viêm nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: "Không mua?"

"Không mua không mua, anh chưa ăn no đúng không, chúng ta đi ăn cơm."

Dụ Trăn nhớ rõ hắn chỉ ăn một nửa đã bị đuổi ra ngoài, hiện tại chắc chắn vẫn còn đói.

Ân Viêm rút tay về, lẳng lặng nhìn cậu vài giây, đột nhiên nói: "Tôi muốn ăn cơm cậu nấu."

Dụ Trăn: "???"

Cơm cậu nấu? Nấu thế nào? Siêu thị lại không có phòng bếp, chẳng lẽ về nhà lại bắt bếp? Vậy Ân Viêm rất có thể sẽ bị Cừu Phi Thiến đang nổi nóng quở trách một trận nữa.

Nửa tiếng sau, Ân Viêm dừng xe trước dưới lầu chung cư xa hoa cách khu biệt thự một khu thương mại và hai cái công viên, sau đó quen cửa quen nẻo dẫn theo Dụ Trăn tay xách một đống nguyên liệu nấu ăn mua ở siêu thị vào thang máy.

Thang máy đi thẳng đến tầng cao nhất, đi đến trước một cánh cửa ấn mật mã, vừa mở cửa ra đập vào mắt là căn hộ thông tầng được trang trí đầy đủ xuất hiện ở trước mắt.

"Phòng bếp ở bên kia, người dọn vệ sinh định kỳ sẽ tới quét dọn, đồ làm bếp bên trong có thể trực tiếp dùng."

Ân Viêm tùy tay chỉ xuống phòng bếp, sau đó cởi áo khoác ra, thoải mái nhàng nhã dựa vào sô pha, nhìn Dụ Trăn, không nói gì nữa.

Dụ Trăn: "...... Chờ một lát."

Dụng cụ trong phòng bếp rất mới, chắc là sau khi trang trí nhà xong thì không động đến, nếu cẩn thận quan sát, còn có thể nhìn thấy ở mấy cái góc có dấu vết mới sửa sang lại.

Đây là một căn nhà mới chưa có ai ở.

Dụ Trăn thu lại ánh mắt đánh giá, đặt túi siêu thị lên kệ nấu ăn. Cậu nhìn dụng cụ trong bếp, sau đó dùng ấm nấu nước rồi mới bắt đầu xử lý nguyên liệu.

Giờ này không còn sớm nhưng cũng không quá muộn nên hơi bất tiện, cũng mai trước đó hai người đã ăn được phân nửa, nên cũng không cảm thấy quá đói. Vì thế Dụ Trăn chỉ nấu một nồi mì, xào thêm vài con tôm bóc vỏ để làm đồ ăn kèm, số lượng không nhiều, nếu không buổi tối sẽ ăn không vô.

Đều là những thứ tươi ngon, không lâu sau Dụ Trăn đã bưng món ăn ra, đặt trên bàn trà trước mặt Ân Viêm, cậu cầm chén đũa đưa qua, nói: "Tạm thời ăn chút mì đi, đừng ăn nhiều quá, nếu không buổi tối sẽ ăn không ngon."

Ân Viêm vẫn còn duy trì tư thế khi cậu rời đi, nghe vậy thì gật đầu. Đến khi cậu ngồi xuống sô pha đơn một người ngồi, hắn mới thay đổi tư thế vươn tay cầm lấy đôi đũa, nhưng không ăn, mà gọi một tiếng: "Hư Vô."

Một cục banh lông màu trắng xuất hiện trên bàn trà từ hư không, sau đó từ từ duỗi thân thể đứng dậy, lại duỗi cái eo lười một cái rồi cong bốn chân mèo chạy đến trước mặt Dụ Trăn. Nó xoay người quét quét cái đuôi, trên bàn xuất hiện một cái hộp gỗ nhỏ khắc hoa.

"Bên trong là một vài hạt giống hoa sen lấy ra từ trong động phủ của tu sĩ, có chứa linh khí. Nếu cậu muốn tiếp tục trồng hoa, thì dùng nó làm nguyên liệu, chăm sóc ít nhưng thu hoạch lại nhiều."

Hư Vô nhìn Dụ Trăn "meo" một tiếng, cái đuôi lại quét qua, một cái hộp gỗ hơi lớn khác xuất hiện ở bên cạnh hộp gỗ khắc hoa.

"Hộp này là tức nhưỡng*, có thể trồng hàng ngàn thứ, không bao giờ cạn kiệt."

*息壤 = đất đai tự sinh trưởng

Hư Vô nhảy lên hộp gỗ khắc hoa, tiếp tục hất đuôi.

"Vô Ngân Chi Thủy*, có thể chúc phúc cây cối sinh trưởng."

*无垠之水= nước bao la, bát ngát, vô biên, không bờ bến.

"Bồn Càn Khôn Chuyển*, là pháp khí sơ giai, không gian bên trong ước chừng một mẫu, cậu có thể đặt nó ở đây. Căn nhà này là tôi đổi lấy bằng trân châu, sẽ không có ai bước vào, cậu có thể yên tâm."

*乾坤转盆 = Aka bồn xoay chuyển càn khôn =))))))))))))))))))

Một hộp lại một hộp, Ân Viêm nói xong toàn bộ mới duỗi đôi đũa kẹp một con tôm bóc vỏ, nói: "Tôi dùng mấy thứ này, đổi bữa cơm này của cậu."

Hư Vô "meo ~" một tiếng, linh hoạt nhảy xuống hộp gỗ, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cái dĩa, ngậm một con tôm bóc vỏ bên trong, ngoắt ngoắt đuôi thích ý nhai nhai.

Dụ Trăn trợn mắt há miệng, ngây ngốc nhìn chằm chằm hộp gỗ với một chủ một sủng, miệng hé ra, lại không biết nên nói cái gì.

Một bữa cơm, đổi mấy thứ đồ vừa nghe đã biết rất lợi hại này, nghĩ thế nào cũng thấy không bình đẳng.

Ân Viêm nói như vậy chắc là vì không muốn để cậu có áp lực tâm lý, nhưng mà......

"Mì sắp nguội rồi." Ân Viêm nói như vậy, lại kẹp một con tôm bóc vỏ đưa tới bên miệng Dụ Trăn, nhẹ nhàng chạm chạm, "Há miệng ra."

Dụ Trăn phản xạ há miệng, tôm bóc vỏ vào miệng, đầu lưỡi đảo qua đôi đũa, hương vị tràn ngập khoang miệng.

"Hồn phách của tôi không thể tự chữa trị, chỉ có thể dựa vào cậu tu luyện mà từ từ nuôi dưỡng. Nói cách khác, tu vi với công đức mà cậu tu luyện được đều sẽ tự động phân một nửa đến trên người tôi, xin lỗi, khiến cậu bị liên lụy."

Ân Viêm thu đôi đũa về, rũ mắt, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh kia, nhưng hơi thở lại trầm xuống.

"Không có liên lụy."

Dụ Trăn vội vàng nuốt con tôm bóc vỏ, nhanh chóng mở miệng, vụng về trấn an: "Anh rất lợi hại, nếu không phải có anh, tôi đã sớm chết rồi."

"Nếu không phải có cậu, tôi đã hồn phi phách tán từ lâu." Ân Viêm lại nhìn cậu, vươn tay chỉ mấy hộp gỗ, lại chỉ chiếc nhẫn trên tay, nói: "Cậu với tôi vận mệnh tương liên, chẳng phân biệt cậu tôi."

Chẳng phân biệt cậu tôi.

Dụ Trăn nhìn thẳng hắn, bất an sinh ra khi tới nơi xa lạ trong lòng dần biến mất, ngược lại cậu càng kiên định hơn.

Chẳng phân biệt tôi cậu...... Cậu mặc niệm những lời này, cũng cầm lấy đôi đũa.

Đúng vậy, hiện tại thế gian này, chỉ còn người trước mặt cùng cậu sống nương tựa lẫn nhau.

Sau khi ăn mì xong, Dụ Trăn dưới sự dạy dỗ của Ân Viêm, bức ra một ít công đức kim quang tích cóp khi chạm vào quỷ, để trói định với bồn Càn Khôn Chuyển. Vừa kích hoạt xong thì rải tức nhưỡng vào, sau đó một mẫu ruộng hình vuông chỉ có mình cậu nhìn thấy xuất hiện trước mắt cậu.

"Phải mua thêm ít công cụ, còn máy điều chỉnh nhiệt độ nữa. Nhân giống hạt sen trước đã."

Nói đến việc mình lành nghề, giọng Dụ Trăn trở nên tự tin vui vẻ hơn rất nhiều, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười nhẹ.

Ân Viêm nhìn sườn mặt cậu, nhẹ giọng "ừ" một tiếng, nói: "Ngày mai đi mua."

"Vậy thời gian còn lại hôm nay, chúng ta đi tu luyện đi." Dụ Trăn đột nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, chủ động đề nghị.

Ân Viêm hiếm thấy sửng sốt, chẳng qua bởi vì hắn mặt lạnh đã lâu, nên ở trong mắt Dụ Trăn, hắn chỉ trả lời hơi chậm chút.

"Cậu muốn tu luyện?"

"Ừ." Dụ Trăn gật đầu, đè xuống sợ hãi bản năng khi chạm vào quỷ đang dâng lên trong lòng, nỗ lực bảo trì bộ dáng bình tĩnh, nói: "Anh giúp tôi, tôi đương nhiên cũng muốn giúp lại anh!"

Nói xong cậu cảm thấy lời này hình như sai sai, lại bổ sung thêm: "Đương nhiên, cũng là giúp bản thân tôi."

Ân Viêm nhìn cậu, sau đó lui về phía sau, lại lui về phía sau, xoay người đi mất.

"......"

Nụ cười tươi tắn trên mặt Dụ Trăn biến mất, cậu chết lặng nhìn hắn, hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

"Rửa chén."

"......" Nhưng rõ ràng có máy rửa chén mà!

Cạnh hồ nhỏ nằm trong góc công viên.

"Vậy, tôi đi đây." Dụ Trăn run rẩy mở miệng, sắc mặt trắng bệch nhìn rất đáng thương, trên người cậu toát ra sự bi thương của anh hùng sắp đi chịu chết.

Ân Viêm ngồi trên ghế dài bên hồ nhìn cậu, nói: "Đi thôi, tôi ở đây trông chừng cậu."

Tự mình mở miệng, dù sợ cũng phải căng da đầu mà làm!

Dụ Trăn hít một hơi thật sâu, xoay người, nhíu mày híp mắt bước nhanh vào rừng cây nhỏ bên hồ. Vừa vào cậu đã nhìn thấy rất nhiều dây thừng đan xen nhau treo trên cành khô trụi lủi trong rừng. Trên mỗi cọng dây thừng đều có một khối thi thể sắc mặt trắng xanh, Dụ Trăn bị dọa sợ đến trái tim sắp ngừng đập.

Không, không hổ là "Rừng tự sát" nổi tiếng, quét mắt nhìn quanh tất cả đều là "thi thể".

Tựa như nhận thấy có "đồng bạn" đến, "nhóm thi thể" đồng loạt ngẩng đầu, sau đó âm trầm cười: "Ây dô, là nửa quỷ đó, trên người còn có công đức với linh khí, ăn vào nhất định rất bổ."

Nhánh cây đong đưa, tiếng cười sắc nhọn vặn vẹo của đám quỷ hóa thành một cổ âm phong lao thẳng tới mặt cậu, tiếng hét của Dụ Trăn nghẹn trong cổ họng. Đột nhiên cậu nhắm mắt lại, mặc niệm khẩu quyết Ân Viêm dạy cho cậu, đồng thời không quan tâm gì nữa bức công đức kim quang trong cơ thể ra.

"Tiểu đáng thương, để ta ăn cậu nào -- a --!"

Âm phong ở bốn phía thổi qursy điên cuồng, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng rút đi, một tiếng gào gần như muốn đâm thủng màng nhĩ vang lên, âm phong lắng xuống, tiếng sàn sạt phát ra do nhánh cây điên cuồng đong đưa dần yếu lại.

Rắc.

Có thứ gì đó đã bị phá vỡ.

Dụ Trăn siết chặt ngón tay lạnh lẽo, thử thăm dò mở mắt ra, thấy trong rừng không còn đống dây thừng cùng với đám "thi thể" xanh trắng, thần kinh căng thẳng buông lỏng, chân mềm nhũn thiếu chút nữa đã ngồi bệt xuống đất.

Quỷ hồn có thể hoạt động trong thành thị nơi có long mạch, quả nhiên không phải đám tiểu đánh tiểu nháo ở tỉnh H có thể so được.

Công đức kim quang tích góp được đã phóng thích toàn bộ ra ngoài, bên người lại không có túi sưởi hình người Ân Viêm, lạnh lẽo lại lần nữa tràn lan. Dụ Trăn run run chà xát cánh tay, nhưng cũng không quay lại, mà cố gắng điều khiển hai chân đã cứng đờ, tìm kiếm bốn phía.

Trong công viên này có một mảnh rừng nổi tiếng tên là rừng tự sát, mỗi năm đều có người đến đây treo cổ, âm khí rất nặng, nặng đến mức ở gần hồ nước đã hình thành một cái giới dẫn câu hồn.

Nếu còn tiếp tục mặc kệ, sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện lớn.

Ân Viêm dẫn cậu đi thẳng đến nơi này, nguyên nhân cũng là nhìn trúng giới dẫn với việc sau khi phá dẫn nơi đây có thể đạt được một lượng công đức lớn.

"Ở đâu, nó ở chỗ nào......"

Giới dẫn nhỏ như hạt đậu, đỏ thắm như máu, không phải quỷ thể thì không thể thấy, sau khi phá dẫn thì hiện thân, sẽ thu hút sinh linh tới để gặm lấy...... Trong đầu chuyển qua mấy lời Ân Viêm nói, cậu không ngừng lẩm nhẩm để tránh bản thân bởi vì lạnh lẽo mà chết máy. Khóe mắt lướt thấy một con sóc từ trên cây nhảy xuống phóng đến tới một cục đá, cậu vội xoay người bước lên xua đuổi.

"Đừng ăn, ăn sẽ chết!"

Chú sóc hoảng sợ chạy trốn, cậu ngồi xổm xuống nhấc tảng đá kia lên, quả nhiên dưới cục đá phát hiện một hạt đậu nhỏ đỏ như máu, sờ vào cảm giác cực lạnh, cậu vội nhặt lên chạy nhanh ra ghế dài ngoài hồ.

Lạnh quá, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều sắp đóng băng.

Bên hồ hình như nhiều hơn một người, Dụ Trăn lại không rảnh lo, trong tầm mắt chỉ có Ân Viêm đứng bên cạnh ghế dài.

Có lẽ là nghe được tiếng bước chân của cậu, đang cùng người ta nói gì đó Ân Viêm bỗng xoay người nhìn lại, thấy cậu chạy tới gần, rất tự nhiên mà mở hai tay ra.

Dụ Trăn cắm đầu nhào tới.

Binh.

Thân thể hai người chạm vào nhau phát ra một tiếng rất nhỏ, Dụ Trăn nhét mình vào lòng hắn, gắt gao ôm lấy hắn, đầu còn cọ tới cọ lui.

Người chung quanh ghế dài đều choáng váng, người đàn ông văn nhã vừa nói chuyện với Ân Viêm nhìn tư thế ôm "triền miên lâm li" của bọn họ, giơ tay đỡ đỡ mắt kính che đi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Ừm, Ân Viêm, vị này là......?"

Ân Viêm xoa xoa tóc Dụ Trăn trấn an, nghiêng đầu nhìn về người đàn ông văn nhã kia, giới thiệu: "Người yêu của tôi, Dụ Trăn, thất lễ rồi, em ấy hơi dính người."

Lạnh lẽo giảm bớt, Dụ Trăn vừa vặn ngoi đầu ra khỏi lòng ngực hắn: "???"

Dính người? Ai?

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn hai cái địa lôi của Dạ Ngâm Hiểu Nguyệt Hàn! Cảm ơn địa lôi của Lạp Ngâm! Yêu các cậu moah moah =3=

PS: Đã bàn bạc với biên tập rồi, bộ này thứ tư sẽ nhập V, cũng chính là ngày kia, ngày 17 tháng 1! Đến lúc đó lượng từ sẽ lên tầm mười nghìn chữ! Hy vọng các tiểu thiên sứ vẫn tiếp tục ủng hộ tôi, yêu mọi người lắm moah moah =3=


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui