Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

” Xin lỗi, anh đã đến trễ “. Đầu lưỡi đang bị thương nên Lạc Tang nói chuyện rất cố sức.

Mục Mộc lấy cùi chỏ hung hăng thụt về phía sau một phát, vừa giận vừa sợ: ” Anh, làm sao mà anh lại giết bọn hắn chứ! “.

” Không phải em kêu anh làm thịt bọn hắn sao? “. Tuy Lạc Tang đã giết hai người thú nhân này nhưng biểu hiện vẫn rất bình tĩnh, bởi vì vô luận là ở nơi nào cướp đi giống cái đều là tội chết, đem thi thể mang về đặt trước mặt giống cái cũng là thông lệ, để giống cái có thể nhổ nước miếng vào thi thể của bọn hắn.

Mặc dù việc cướp đoạt giống cái bị trừng phạt nghiêm trọng nhưng hàng năm vẫn có rất nhiều thú nhân độc thân bí quá hóa liều, bọn họ đều bị cô đơn tịch mịch bức đến phát điên rồi.

” Tôi chỉ là nói vậy thôi! Nhưng anh lại giết thật! Nói như thế nào thì cũng là hai mạng người mà! “. Mục Mộc nói xong liền ngẩn người, nhớ tới bọn hắn cũng không phải là người, mà là quái vật, vì vậy lập tức tâm không hoảng sợ, cả người đều thoải mái, còn dám đi tới nhìn.

Mục Mộc là một người thận trọng, hắn muốn nghiên cứu cấu tạo của các quái vật tại nơi này rốt cuộc là khác nhau với con người ở chỗ nào, cái gọi là biết người biết ta, bách chiến bách thắng.

Hai gã đàn ông nọ đều là bị một móng vuốt của Lạc Tang cào nát lồng ngực, khoang ngực bị thủng thành một lỗ to, bị ánh trăng màu đỏ máu chiếu vào càng lộ vẻ máu me đầm đìa, Mục Mộc rất muốn cởi quần áo của bọn hắn ra, lúc này liền hối hận vì đã không đi học y.

Học viôlông là ý muốn của ông bà nội, khi còn bé tính tình của Mục Mộc rất xấu, khi không cao hứng liền nắm quả đấm nhỏ đuổi theo người để đánh, tất cả mọi người đều nói tính bạo lực này là được di truyền từ người cha của hắn, bởi vậy hai ông bà vô cùng lo lắng, sau khi suy nghĩ liền quyết định để Mục Mộc đi học nhạc cổ điển tao nhã, cả người sẽ bình tĩnh hơn, sau này, xác thực Mục Mộc hầu như có thể kiểm soát được tính khí của mình, cũng không biết là do học âm nhạc hay là do trưởng thành nữa.

Nhưng bây giờ thì Mục Mộc cực kỳ hối tiếc, cảm thấy được sở trường này ở thế giới hiện tại thì không có một chút hữu dụng nào, học thể dục thì còn có thể tự vệ, học y thì có thể dùng độc, học địa lý thì thuận tiện cho việc chạy trốn, học thiên văn thì có thể xem thiên tượng vào ban đêm, cái nào mà không tốt hơn âm nhạc chứ?.

Mục Mộc vòng tới vòng lui tại bên cạnh hai cỗ thi thể kia, nhìn ra chút manh mối, hắn hỏi Lạc Tang: ” Anh đâm thủng trái tim của bọn hắn? “.

Lạc Tang gật đầu, Mục Mộc sáng tỏ, tim của quái vật cũng nằm ở lồng ngực bên trái, như vậy thì cũng giống với con người, không biết cấu tạo của các bộ phận khác có giống với con người hay không.

Nhìn thi thể lâu thì thấy buồn nôn, Mục Mộc liền không nhìn nữa, hắn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Tang hơi có chút phức tạp nhìn hắn.

Mục Mộc khẩn trương, cho là Lạc Tang muốn tra hỏi chuyện hắn chạy trốn, vì vậy nhanh chóng dời đi sự chú ý của Lạc Tang: ” Nơi này mùi máu tanh rất nồng nặc, chúng ta đi đến nơi khác để đặt chân “.

Lạc Tang gật đầu, y yên lặng cõng Mục Mộc phóng về phía trước biến mất trong thảo nguyên, trong đầu vẫn nhớ đến ánh mắt, băng lãnh, vô tình của Mục Mộc khi nhìn hai cỗ thi thể kia.


Mục Mộc cũng đã từng nhìn y như vậy.

” Bọn hắn chết rồi mà em thật giống như không có cảm giác gì? “. Lạc Tang thử thăm dò hỏi Mục Mộc.

” Quái vật mà thôi “. Mục Mộc vừa đói bụng vừa buồn ngủ, hắn nằm trên lưng của Lạc Tang thản nhiên nói: ” Chết thì cũng đã chết rồi “.

“… Vậy còn anh thì sao? Em cũng đã từng nói anh là quái vật “.

Mục Mộc lúc này mới đề phòng, phát hiện Lạc Tang hỏi không đúng, hắn suy nghĩ một chút, lời ít ý nhiều trả lời: ” Anh với bọn hắn không giống nhau “.

” Sao lại không giống nhau? “

” Anh là người tôi để ý mà! “.

Lạc Tang cao hứng, bước chân cũng nhẹ nhàng, mặc dù y biết rõ Mục Mộc trả lời qua loa với y.

Ngu ngốc. Mục Mộc nằm ở trên lưng của Lạc Tang cười lạnh, yêu là để ý, hận cũng là để ý, Lạc Tang cùng hai con quái vật kia đương nhiên là không giống nhau rồi, bọn hắn chết là đáng đời còn Lạc Tang là phải chết!.



Lạc Tang dừng lại tại một bãi cỏ nhỏ trên sườn núi, quyết định đêm nay ở đây nghỉ ngơi.

” Đói bụng? “. Lạc Tang hỏi Mục Mộc.

” Ừ “. Mục Mộc chà xát tay, cảm thấy có chút lạnh, buổi tối trên thảo nguyên nhiệt độ hạ xuống rất thấp, sương rất buốt, Mục Mộc liền hướng Lạc Tang muốn lấy da thú: ” Da thú đâu? Cho tôi một tấm để bọc lại “.


” Anh đều vứt ở trong rừng “.

” Ném? “. Mục Mộc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Lạc Tang: ” Nhiều da thú quý giá như vậy mà anh lại đem ném đi? Kia đều là tiền đó! “.

Lạc Tang trầm mặc một hồi, mới lên tiếng: ” Không thấy em, anh vội vã đi tìm em nên liền ném đi “.

Mục Mộc không nói, thật sự muốn tát cho mình một cái, cư nhiên chính mình lại dẫn tới chuyện trốn chạy.

Cẩn thận đánh giá Lạc Tang, bị ánh trăng màu máu âm u chiếu vào khiến gương mặt tuấn tú kia giống như một ác quỷ, làm Mục Mộc khiếp sợ hoảng loạn.

Suy nghĩ một chút, Mục Mộc có chủ ý, liền không chút nào chột dạ nói dối: ” Tôi là bị hai người kia bắt cóc từ trong rừng “.

Lạc Tang nhàn nhạt liếc nhìn Mục Mộc một cái, yên lặng, y biết là Mục Mộc đang nói dối, bởi vì y căn bản không ngửi thấy mùi của hai thú nhân kia ở trong khu rừng.

Vô ý vạch trần Mục Mộc, sẽ chỉ càng làm hỏng mối quan hệ không được tốt lắm của hai người mà thôi.

Mục Mộc thấy Lạc Tang không có biểu hiện gì liền cho rằng bản thân đã dối gạt được Lạc Tang, hắn rất cao hứng khi thấy Lạc Tang lại là một người ngu xuẩn như vậy, cho nên vừa vui mừng vừa thúc giục Lạc Tang: ” Nhanh đi săn thú, tôi đang chết đói đây “.

Lạc Tang gật đầu, thân ảnh rất khoái biến mất ở trong thảo nguyên mênh mông  nhưng sau ba phút y đã trở lại, trong tay xách một thỏ rừng lớn bằng con chó săn vậy.

Lạc Tang sợ Mục Mộc lẻn đi, cho nên tùy tiện bắt về một con thỏ hoang, bởi thảo nguyên không có củi nên không thể nhóm lửa, Lạc Tang liền tay không lột da thỏ rừng sau đó xé một cái chân sau đưa cho Mục Mộc.

Mục Mộc không có cầm, ” Ăn sống? “.

” Không có lửa “. Lạc Tang biết rõ giống cái không thích ăn thịt sống, nhưng bây giờ thật không có điều kiện để nướng thịt được.


” Vậy thì tôi không ăn “. Mục Mộc là tuyệt đối không ăn thịt sống.

” Cố gắng ăn một ít, nếu không sẽ bị đau dạ dày “. Lạc Tang khuyên nhủ, từ khi gặp được Mục Mộc, y nói càng ngày càng nhiều, nếu như những người đã từng quen biết với Lạc Tang mà nhìn thấy Lạc Tang lúc này thì nhất định sẽ kinh ngạc cho mà xem, nguyên lai Lạc Tang là người lãnh đạm vậy mà cũng có thể biết nói lời quan tâm người khác như vậy.

” Đã nói không ăn thí sẽ không ăn, muốn ăn thì anh ăn đi “. Mục Mộc phiền: ” Đầu lưỡi của anh bị thương nên nói ít mấy câu, biết không? “.

Mơ hồ nghe hắn khó chịu.

Rõ ràng là lời nói rất khó chịu nhưng Lạc Tang vẫn nghe ra được có mấy phần ý tứ quan tâm, y thấy Mục Mộc là thật sự bài xích ăn thịt sống liền không bắt ép nữa, để tránh làm cho hắn tức giận, vì vậy chính mình liền ăn thịt sống còn đang chảy máu kia.

Lạc Tang rất đói, y chở Mục Mộc lại mang hai cái bao đồ lớn chứa đầy da thú cùng răng nanh rất nặng đó mà bay cả ngày, tiêu hao rất nhiều thể lực.

Mục Mộc ngồi ở một bên nhìn Lạc Tang ăn thịt sống máu dầm dề, vẻ mặt tràn đầy chán ghét, trong lòng càng khinh thường Lạc Tang hơn, vừa ngu xuẩn vừa dã man, thật tiếc cho y khi lớn lên lại có khuôn mặt đẹp trai cùng cơ thể khỏe mạnh như vậy.

Trời cao quả nhiên là công bằng, cho một người có được vẻ ngoài tốt thì liền nhất định không cho hắn tốt ở bên trong.

Đang ăn thịt sống, Lạc Tang ngẫu nhiên giương mắt liếc nhìn Mục Mộc, khi nhìn thấy vẻ mặt thể hiện sự chán ghét của hắn thì liền yên lặng bỏ thịt sống ở trong tay xuống.

Lạc Tang mới ăn no được một phần, nhưng y không muốn để cho Mục Mộc chán ghét.

Mục Mộc nhìn thấu tâm tư của Lạc Tang, hắn cười lạnh, mở miệng liền trào phúng: ” Ồ, còn biết xấu hổ, không có chuyện gì, anh cứ tiếp tục ăn đi, lúc bình thường anh đều có thể ăn hết một con lợn béo, thỏ rừng nho nhỏ này thì tính là gì “.

” Em không thích “. Lạc Tang liếm máu thỏ còn dính ở bên mép của mình, đem xương của thỏ rừng vứt bay đến xa xa.

” Tôi không thích thì anh sẽ không ăn sao? “.

” Ừ “

Mục Mộc nở nụ cười: ” Vậy nếu tôi không thích anh thì anh có đi tự sát không? “.


Lạc Tang nhìn Mục Mộc không nói lời nào, trên mặt không có biểu tình gì, Mục Mộc ho khan hai tiếng, biết lời nói mới vừa rồi của mình rất xảo quyệt, vì vậy thức thời ngậm miệng lại.

” Anh đối với em không tốt sao? “. Tâm của Lạc Tang cũng là thịt, bị Mục Mộc vừa ghét bỏ lại vừa trào phúng như thế thì không thể một điểm cảm giác cũng đều không có.

Mục Mộc suy nghĩ một chút, lúc này mới phát hiện ngoại trừ ở trên giường, Lạc Tang đối với hắn quả thật không tệ, cung cấp thức ăn ngon còn thường thường từ trong rừng bắt một ít động vật nhỏ lông nhung cho hắn chơi, chẳng qua những động vật nhỏ đó đều được Mục Mộc thả đi, hắn mỗi ngày buồn bực nghĩ làm sao có thể thoát khỏi Lạc Tang nên nào có tâm tình nhàn hạ, thoải mái mà nuôi động vật nhỏ.

” Rất tốt “. Mục Mộc nói thật.

” Vậy tại sao em không thích anh? “. Lạc Tang hỏi rất nghiêm túc, muốn biết rõ nguyên nhân vì sao Mục Mộc sống chết không muốn tiếp nhận y.

” Anh tốt với tôi thì tôi phải thích anh? Người anh em, điều này không đúng “. Mục Mộc bật cười một tiếng, hắn thấy vẻ mặt của Lạc Tang không tốt, liền đem những lời nói châm chọc sắp nói ra miệng kia nuốt trở vào, cũng hỏi ngược lại Lạc Tang: ” Tôi còn thấy kỳ quái vì sao anh lại thích tôi đó “.

” Em… Rất đáng yêu “. Lạc Tang không biết nói ngọt, đây là lần đầu tiên y khen ngợi giống cái.

” Là nói anh thích khuôn mặt của tôi? “. Mục Mộc sờ sờ cằm của chính mình, liền coi thường Lạc Tang thêm mấy phần: ” Nông cạn, anh căn bản cũng không hiểu tôi! “.

Mục Mộc cực kỳ chán ghét loại người trông mặt mà bắt hình dong, hắn cịu ảnh hưởng sâu sắc từ cha mẹ nên hiểu rõ bộ dạng không thể đại biểu cho một người, mà bản thân hắn cũng đã từng trải rất nhiều thất vọng trong vấn đề này.

” Hầu hết mọi người khi lần đầu tiên nhìn thấy tôi thì đều thích, bởi vì tôi lớn lên rất đẹp, đến khi bọn họ quen biết tôi trong một thời gian dài thì bọn họ liền trở nên chán ghét tôi, bởi vì tính tình của tôi không tốt, bởi vậy tôi mới quyết định muốn kết hôn với người phụ nữ có thể cùng tôi yêu đương trong 3 năm, để tránh phiền phức khi ly hôn “. Mục Mộc vừa hồi tưởng vừa chậm rãi nói, hắn lạnh lùng nhìn về phía Lạc Tang: ” Hai ta chỉ mới quen biết trong hai tháng, anh nói anh thích tôi, tôi thực sự không thể nào tin được “.

Xã hội hiện đại làm cho Mục Mộc không dễ dàng tin tưởng vào tình yêu, nhưng hắn không nghĩ tới Lạc Tang không phải là người hiện đại, y là một thú nhân, thú nhân không có nhiều suy nghĩ phức tạp như người hiện đại, bọn họ thật sự rất đơn thuần, cũng giống như động vật đều dựa vào mùi, dựa vào bề ngoài, dựa vào cảm giác để tìm kiếm bạn lữ vừa ý nhất, một khi nhận định, chính là cả đời.

Lạc Tang mơ hồ hiểu Mục Mộc đang băn khoăn đều gì, vì vậy y nói ra: ” Nếu em cảm thấy thời gian chúng ta sống chung không đủ, vậy chúng ta liền theo ý của em, ở chung 3 năm… “.

” Ha ha, được thôi “. Mục Mộc căn bản không tin rằng Lạc Tang có thể chịu đựng được hắn trong 3 năm, hắn tùy ý nói: ” Nếu anh có thể bảo trì thái độ như hiện tại mà thích tôi trong ba năm, tôi liền sống cùng anh “.

Mục Mộc chỉ nói tùy ý, Lạc Tang lại nghe nghiêm túc: ” Được, một lời đã định “.

Lạc Tang nghiêm túc làm Mục Mộc bị dọa sợ, lúc này hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện mình mơ mơ hồ hồ cùng y định xong cái ước hẹn 3 năm, hắn muốn đổi ý nhưng liền thật không tiện lật lọng, không thể làm gì khác hơn là ở trong lòng an ủi mình rằng Lạc Tang căn bản không thể yêu hắn đến 3 năm.

Coi như y yêu, hắn cũng sẽ làm cho y yêu không được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận