Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Rửa mặt chải đầu dùng qua ngọ thiện xong, Thanh Việt liền khẩn cấp kéo Hoàng Phủ Ngạo đi tìm thiếu niên thú nhân làm bé cảm thấy rất thú vị kia.

Thanh Việt nhớ rõ, ngày đó nhóm quý tộc lúc khi dễ thiếu niên thú nhân từng nhắc nói hắn là đệ tử của trí giả, vì thế Thanh Việt định trực tiếp tới cung điện trí giả tìm người.

Xuyên qua hoa viên trùng trùng điệp điệp cùng cung điện tinh mĩ, còn chưa tới mục tiêu Thanh Việt đã thấy thiếu niên thú nhân kia.

Tình huống không khác biệt lần đầu tiên gặp mặt cho lắm, như trước có một nhóm con cháu quý tộc vây quanh trêu chọc hắn, ánh mắt những người này hệt như đang nhìn một con súc vật quý hiếm.

Bất quá sức khống chế cảm xúc của thiếu niên thú nhân rõ ràng đã đề cao rất nhiều.

So với lần trước, thanh Việt còn nhìn ra chút phẫn nộ, oán hận trong mắt hắn, mà hiện tại ánh mắt vẫn trong trẻo như nước, không có chút tình tự dao động.

“Phụ hoàng, chính là hắn.”

Thanh Việt kéo ống tay áo Hoàng Phủ Ngạo, cao hứng nói.

“Chúng ta hiện tại qua đó luôn sao?”

Hoàng Phủ Ngạo nhìn nhóm người trẻ tuổi tìm niềm vui vây quanh bên người thiếu niên thú nhân, hoàn toàn thờ ơ, hỏi bé con.

“Ân, hiện tại liền qua.”

Thanh Việt kéo tay Hoàng Phủ Ngạo đi về phía đám người.

Đương nhiên nếu bây giờ không qua, trời mới biết nhóm quý tộc này tới khi nào mới buông tha thiếu niên thú nhân kia, thế bé và phụ hoàng phải đợi tới lúc nào a.

“Chúng ta lại thấy mặt.”

Thanh Việt nhìn thiếu niên thú nhân bị vây ở trung tâm, cố ý nâng cao âm điệu chào hỏi hắn, thành công hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Đối với nhóm con cháu quý tộc đã hoàn thành chương trình huấn luyện, đương nhiên nhận biết thân phận của Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt không phải việc khó.

Trong nhất thời, rung động, si mê, ngưỡng mộ, ghen tỵ, kinh hỉ, e ngại…. đủ loại ánh mắt pha lẫn tình tự phức tạp vây quanh Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo.

“Ngươi….. không ngài………”

“Chúng ta……..”

Bất thình lình chạm mặt làm nhóm con cháu quý tộc không biết làm sao.

“Tái Á Tháp vương quốc Hải Luân • Hách Lí, bái kiến Nam Việt đế quốc hoàng đế bệ hạ cùng Ngũ hoàng tử điện hạ.”

Hải Luân • Hách Lí trong đám người phản ứng đầu tiên, ánh mắt kinh hỉ, rung động nhìn Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt.

(Kinh hỉ, đương nhiên vì gặp được người có thân phận tôn quý, bình thường bọn họ rất khó có cơ hội gặp Nam Việt đế quốc hoàng đế bệ hạ; còn rung động, đương nhiên vì bộ dáng hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của Hoàng Phủ Ngạo, cùng vẽ đẹp hoàn mỹ tới mức không thuộc về thế gian của Thanh Việt.)

Cô cô ruột Hải Luân • Hách Lí chính là mẹ đẻ Thanh Việt, Nam Việt đế quốc Cẩn quý phi—— Tuyết Cơ • Hách Lí, nếu tính ra, Hải Luân • Hách Lí hẳn nên gọi Hoàng Phủ Ngạo một tiếng ‘cô phụ’ [dượng], gọi Thanh Việt là ‘biểu đệ’.

Cũng vì dựa vào mối quan hệ thông gia này, Hải Luân • Hách Lí mới có thể bớt một phần lúng túng hơn những người khác, thêm một phần tự nhiên, hướng Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt làm một cái lễ vương tộc.

“Lộ Á vương quốc…….”

“Tạp Cách Tra vương quốc…….”

……..

Những người khác cũng lập tức phản ứng, hướng Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt hành lễ.

“Ân.”

Hoàng Phủ Ngạo thản nhiên lên tiếng, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại quay đầu nhìn Hải Luân • Hách Lí, tiếp đó mở miệng nói.

“Bổn hoàng nghe nói Táp Á Tháp vương gần đây thân thể có bệnh nhẹ, không thể tham gia Ma Vũ tỷ thí lần này, vì thế người được đề cử tham dự là phụ thân của ngươi, Hạ Kiệt Tra • Hách Lí thân vương đúng không?”

“Đúng vậy, bệ hạ.”

Hải Luân • Hách Lí thấy Hoàng Phủ Ngạo chủ động nói chuyện với mình, trong nhất thời kinh hỉ vạn phần, vội vàng mỉm cười đáp lời.

“Gia phụ có thể tham gia lần tụ hội này, cảm thấy vạn phần vinh hạnh.

Giơ tay nhất chân, bộ dáng xấu hổ nhút nhát, thực sự hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Không thể phụ nhận, Hải Luân • Hách Lí rất đẹp, trên trán đeo một viên huyết thạch tiên diễm, ướt át, đỏ rực, dưới ánh mặt trời tản mát ra màu đỏ yêu dị, khiến gương mặt vốn thanh thuần càng tăng thêm một mạt quyến rũ xinh đẹp.

Cũng vì nàng xinh đẹp như vậy, phụ thân mới mang nàng tham dự lần tụ hội các vương quốc này, mục đích đương nhiên là để phụ thân có thể lên vương vị, thu được càng nhiều duy trì.

“Bệ hạ lần này tới đây, hẳn là muốn gặp trí giả đại nhân đi, chính là, trí giả đại nhân hình như không……..”

Hải Luân • Hách Lí không muốn mất đi cơ hội nói chuyện với Hoàng Phủ Ngạo, vì thế tiếp tục tìm kiếm đề tài.

“Ân, bổn hoàng tới đây không phải vì việc này.”

Hoàng Phủ Ngạo nâng ngón tay chỉ thiếu niên thú nhân đã bị mọi người bỏ lơ phía sau.

“Ta tới tìm hắn.”

Những lời này của Hoàng Phủ Ngạo làm mọi người giật mình không nhỏ, đồng loạt dời ánh mắt si mê, tham luyến từ người Thanh Việt đi, quay đầu nhìn về phía thiếu niên thú nhân cũng đang kinh ngạc.

“Có thể cùng bổn hoàng và hoàng nhi tán gẫu riêng một lát không?”

Lời mời lễ độ như vậy làm mọi người càng thêm hoảng hốt.

Thiếu niên thú nhân nghe Hoàng Phủ Ngạo mời, ánh mắt trong trẻo như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, dường như đang tự hỏi gì đó.

“Đây là vinh hạnh của ta, bệ hạ.”

Rất nhanh, thiếu niên thú nhân mỉ cười, kính cẩn mà không khiêm tốn đáp lại lời mời của Hoàng Phủ Ngạo.

………

“Phụ thân!”

Hải Luân • Hách Lí vừa trở về cung điện dành riêng cho Tái Á Tháp vương quốc, lập tức khẩn cấp tìm phụ thân của nàng, Tái Á Tháp thân vương ——Hạ Kiệt Tra • Hách Lí.

“Sao vậy Hải Luân? Mao mao táo táo như vậy không phù hợp thân phận công chúa của ngươi đi?”

“Phụ thân!”

Gương mặt xinh đẹp của Hải Luân • Hách Lí lộ ra nụ cười đắc ý, không để ý tới giọng điệu trách cứ của Hạ Kiệt Tra • Hách Lí, tiếp tục nói.

“Phụ thân, thật sự là tốt quá, ngài biết không, vừa nãy ta mới gặp được Nam Việt hoàng đế bệ hạ cùng Ngũ điện hạ!”

“Ác? Quả thực rất tốt, như vậy ngươi có nói chuyện với bọn họ không?”

Hạ Kiệt Tra • Hách Lí kinh hỉ hỏi.

“Có, có nói a! Còn là Nam Việt hoàng đế bệ hạ chủ động nói chuyện a! Y còn nhắc tới phụ thân.”

Hải Luân • Hách Lí nhớ lại cảnh tượng nói chuyện với Hoàng Phủ Ngạo khi nãy, hai gò má chậm rãi nhiễm một mạt đỏ ửng.

“Trời ạ, phụ thân, ngài nhất định không biết Nam Việt hoàng đế bệ hạ nhìn trẻ thế nào đâu, ta vốn tưởng, vốn tưởng là…….”

Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Hải Luân • Hách Lí vội vàng ép mình bình tĩnh lại.

“Phụ thân!”

“Sao vậy?”

“Phụ thân, ta không muốn gả cho tiểu biểu đệ kia, ta muốn gả cho Nam Việt hoàng đế bệ hạ!”

Kiên định lại tự tin tràn đầy, chấp nhất hệt như đang lập lời thề làm Hạ Kiệt Tra • Hách Lí kinh hoảng tới nhảy dựng.

……..

Hoàn Chương 106.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui