Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song



[Cáo] Các reader yêu dấu cáo có chuyện nhờ các nàng nếu có thể hãy giúp cáo nha *mắt nong nanh* Moe Tour Vnsahring đang tiến vào vòng 4 kết, và cáo đang theo các Char nhà One Piece, hiện giờ NicoRobin đang đụng phải đối thủ siêu mạnh để tiến vào chung kết T~T các nàng nếu có nick Vnsharing trên 20 post hãy vote giúp cáo.

Cách Vote k phải click vào bảng mà comt 1 dòng chữ 9 xác thế này:

Nico Robin @ One Piece

Chỉ được comt 1 lần duy nhất thôi nha, hãy nhín chút thời gian giúp cáo nha *hun hun* iu các nàng x

***********

Lúc mọi người đang yên lặng sắp dùng xong bữa tối, thị vệ của Thanh Việt——A Thất, thần sắc lo lắng chạy tới cửa, muốn tiến vào lại gắng gượng ngừng lại.

(A Thất cùng Tiểu Thần đều là thị vệ thiếp thân của Thanh Việt, nhưng vì Thanh Việt luôn đi theo Hoàng Phủ Ngạo nên mọi chuyện đều có người chuyên môn để ý, giữ bọn họ lại cũng không có việc làm, cả ngày đều nhàn tới phát hoảng, vì thế để bọn họ đi theo Hoàng Phủ Minh Khê.)

Thấy thần sắc A Thất khẩn trương, Tạp Ân cũng biết đại khái đã xảy ra chuyện nên vội vàng đi qua hỏi vài câu, sau đó nhanh chóng chạy về bẩm báo.

“Bệ hạ, thị vệ a Thất của Tiểu điện hạ vừa đến bẩm báo, Đại điện hạ gặp chuyện không may, hình như đã bị thương không rõ, không biết vì sao đến bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh!”

“Cái gì?”

Hoàng Phủ Hàm Vi kinh hô một tiếng, có chút không dám tin.

Hoàng Phủ Trác Diệu cùng Phỉ Lí Đặc • Đề Đề Tư từng nói qua với nàng chuyện Minh Khê đã cứu bọn họ, vì thế Hoàng Phủ Hàm Vi hiểu rõ đại ca của bọn họ không vô dụng như mọi người nghĩ, ngược lại, hắn còn rất lợi hại.

“Gọi A Thất vào.”

“Dạ, bệ hạ.”


Tạp Ân vội vàng dẫn A Thất tiến vào.

“Bệ hạ, Tiểu điện hạ, A Thất thất trách, không bảo vệ tốt Đại điện hạ, xin nhận trừng phạt.”

A thất vừa vào đã bùm một cái quỳ gối xuống mặt đất.

“Rốt cuộc sao lại thế này?”

Thanh Việt cũng không có hứng thú nghe hắn thỉnh tội, trực tiếp hỏi.

“Đại ca đâu?”

“Này…”

A Thất có chút khó xử nhìn nhìn mọi người, nhưng vẫn thành thật mở miệng trả lời.

“Ở chỗ của thái tử Đông Chích, ty chức cùng Tiểu Thần muốn mang Đại điện hạ trở về, chính là…”

“Chính là cái gì?”

Hoàng Phủ Vu Mạc làm bộ dáng rất tò mò, nhìn chằm chằm A thất truy vấn.

“Chính là… thái tử Đông Chích… kiên quyết giữ chặt…. Đại điện hạ không chịu buông tay… chúng ta… chúng ta không có cách nào…. nên…”

Thái độ làm người của A Thất rất thành thực, từ trước đến nay không hề nói dối, chỉ đành kiên trì thành thật trả lời.

“Ha hả~~~~ thật thú vị, thái tử Đông Chích cư nhiên lôi kéo Đại hoàng tử Nam Việt chúng ta không chịu buông tay~~~~~~”

Hoàng Phủ Vu Mạc chỉ sợ thiên hạ bất loạn cười nói.

“Nhị ca nói vậy là có ý gì, mẫu phi Nhị ca hình như chính là công chúa Đông Chích đi?”

Hoàng Phủ Trác Diệu cũng không chịu nhường bước, nhắc nhở Hoàng Phủ Vu Mạc nhớ kĩ huyết thống của hắn cũng không phải Nam Việt thuần khiết.

“Ngươi….”

“Hai vị điện hạ, xin đừng tranh chấp, bệ hạ cùng Tiểu điện hạ vẫn đang hỏi chuyện A Thất a.”

Đối mặt với hai người chẳng phân biệt nặng nhẹ bắt đầu khắc khẩu, cho dù là Tạp Ân cũng có chút chịu không nổi, nhìn sắc mặt Hoàng Phủ Ngạo vội vàng ngăn cản.

May mắn Hoàng Phủ Vu Mạc cùng Hoàng Phủ Trác Diệu cũng không phải ngu ngốc, bị Tạp Ân nhắc nhở liền tỉnh táo lại, cũng lập tức hiểu ra không mở miệng nữa.

“Đại ca sao lại ở chỗ thái tử Đông Chích? Sao lại còn bị thương?”

“Bẩm điện hạ, Đại điện hạ lúc thưởng cảnh tuyết gặp được thái tử Đông Chích.

Đại điện hạ nói không muốn gặp thái tử Đông Chích nên bảo ty chức cùng Tiểu Thần ngăn người, ngài ấy rời đi trước.


Chính là ty chức cùng Tiểu Thần cản không được thái tử Đông Chích cùng nhóm thị vệ, ngược lại bị bọn họ ngăn cản.

Sau đó chúng ta chờ mãi cũng không thấy Đại điện hạ cùng thái tử Đông Chích trở về, bọn thị vệ Đông Chích cũng cuống cuồng sai người tìm xung quanh, đã tìm cả tràng săn bắn cũng không thấy người.

Nghe người của Tạp Cách Tra nói, Đại điện hạ có thể đã ra khỏi phạm vi tràng săn, khu bên ngoài sẽ không an toàn, hơn nữa thời tiết trên Tuyết Sơn còn biến đổi thất thường.

Lúc này ty chức cùng Tiểu Thần cũng hoảng sợ, Tiểu Thần ở chỗ đó chờ, ty chức thì đi theo mọi người chạy ra ngoài bãi săn tìm bọn Đại điện hạ.

Cuối cùng bọn thị vệ Đông Chích tìm được trước, cụ thể xảy ra chuyện gì ty chức cũng không rõ.

Nhưng Đại điện hạ hình như bị thương, kêu thế nào cũng không tỉnh.

Đông Chích thái tử lại không chịu cho người khác chạm vào Đại điện hạ, lại càng không cho ty chức mang Đại điện hạ về, trực tiếp mang người vào đình viện Đông chích, sau đó truyền tới một đám ngự y sư, ty chức nhất thời cũng không dám đi quấy rầy, chỉ đành để Tiểu Thần ở đó trông coi, ty chức chạy trở về bẩm báo.”

A Thất càng nói càng tự trách.

“Nếu… chúng ta kiên trì đi theo Đại điện hạ thì….”

“Ân, đứng lên đi, mang ta đi nhìn một cái.”

Thanh Việt quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Ngạo nói.

“Phụ hoàng, Việt nhi muốn đi xem đại ca.”

“Ân, đi đi.”

Hoàng Phủ Ngạo xoa xoa đỉnh đầu bé, lại nói.

“Tạp Ân đi theo Việt nhi đi, nhóm ngự y sư mang đến từ Nam Việt cũng gọi đi.

Đại Ma Đạo Sư hệ thủy—— Duy Khắc Tư • Ái Đức Hoa có Khôi Phục Thuật hệ thủy cũng có chút tác dụng, tới đó xem tình hình, nếu cần thì gọi hắn qua, hết thảy đều nghe theo phân phó của Việt nhi.”

“Dạ, bệ hạ.”




Bởi vì Tạp Ân còn phải kêu nhóm y sư Nam Việt nên mất thêm một chút thời gian, Thanh Việt liền trực tiếp bỏ hắn lại, mang theo A Thất đi trước, để Tạp Ân đáng thương hề hề một mình đứng ở đó chờ.

“Đứng lại, ai đó?”

A Thất dẫn Thanh Việt vừa tiến vào cửa đình viện Đông Chích đã bị thủ vệ ngăn cản.

“Đây là Ngũ điện hạ của Nam Việt đế quốc chúng ta, điện hạ muốn…”

A Thất còn chưa nói xong, xung quanh người Thanh Việt chợt lóe ngân quang, đợi đến lúc A Thất phản ứng thì Thanh Việt đã kéo hắn xuất hiện trong đình viện.

(Ma pháp không gian của Thanh Việt mang một người dịch chuyển một khoảng ngắn như vậy rất thoải mái, chỉ là làm A Thất không kịp chuẩn bị tinh thần, cùng nhóm thủ vệ thấy bọn họ đột ngột biến mất hoảng một phen mà thôi.)

“Người nào, dám không thông báo tự mình xông vào!”

Người lớn tiếng quát chính là Thái tử phi Đông Chích—— Liên Na • Kiệt Y.

Liên Na • Kiệt Y thấy Đông Mộc Vân ôm Hoàng Phủ Minh Khê hôn mê bất tỉnh trở về, chết cũng không chịu buông tay đã tức sắp điên rồi.

Vừa nãy lại bị Đông Mộc Vân lấy danh nghĩa Hoàng Phủ Minh Khê cần im lặng trị liệu ngăn nàng ở ngoài cửa, trừ bỏ ngự y sư không ai được phép tiến vào.

Hiện giờ Liên Na • Kiệt Y đã tức tới nghiến răng nghiến lợi, ngay cả tâm giết người cũng nổi lên.

Thấy có kẻ to gan dám xông vào, Liên Na • Kiệt Y rốt cuộc cũng tìm ra chỗ trút giận, lớn tiếng quát.



Hoàn Chương 132.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận