Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Đi vòng qua đại sảnh phủ đầy thi cốt, chỉ phát hiện một lối ra, Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo tiến vào thì thấy đó là một hành lang gấp khúc, một hành lang gấp khục cực kỳ bình thường, trong hoàng cung Nam Việt có vô số kể đếm không hết, nhưng lúc Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo đi vài bước thì đều sững sờ, dừng lại.

Có thể làm Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo sững sờ đương nhiên không phải hành lang gấp khúc bình thường này mà là cảnh vật bên kia hành lang, ở trong lòng Tuyết Sơn thế nhưng lại xuất hiện một khoảng không như vậy, mà hành lang gấp khúc dưới chân bọn họ chính là được xây dựng lơ lửng tựa một bên vào vách đá.

Khoảng không này rộng lớn, hùng vĩ, những hốc đá lởm chởm trống rỗng, tuyệt đối không phải người làm ra, nó đã trải qua những năm tháng thật dài, được thiên nhiên hình thành.

Sau đó, nhóm tượng công Ma tộc đã lợi dụng điều kiện tự nhiên ở nơi này, có vẻ định kiến tạo thành một hoa viên lơ lửng, trên bốn bức vách đều có hành lang gấp khúc, uốn lượn khúc khuỷu, quanh co lặp đi lặp lại, rồi lại đối xứng thông tới trung tâm và giao nhau ở đó.

Đỉnh động cao cao, dưới ánh sáng yếu ớt ở nơi này hoàn toàn không nhìn tới giới hạn, chỉ có thể mơ hồ thấy những thạch nhũ thật lớn từ đỉnh động rũ xuống, nhưng trên số thạch nhũ thật lớn đó, không biết bọn họ đã dùng biện pháp gì, thế nhưng lại khảm lên những viên tinh thạch nhiều màu tản mát ra ánh sáng nhu hòa.

Thiên nhiên điêu khắc tuyệt hảo, hơn nữa nhóm công tượng còn có thêm những tư tưởng kì diệu liền cấu thành hình ảnh xinh đẹp trước mắt, giống như một tòa hoa viên hoa lệ lơ lửng giữa không trung, còn những viên ngọc rực rỡ kia hệt như những vì sao, bị người ta hái xuống từng viên, từng viên một, sau đó xỏ thành một chuỗi, cứ vậy từng chuỗi từng chuỗi treo trên hoa viên, lơ lửng trong bầu trời đêm bát ngát bao la.

Có lẽ đây là nơi Ma hoàng kia định thổ lộ với người hắn yêu thương, cho dù phải vì nàng hái xuống ngàn sao để cùng nàng ngắm cảnh, hắn cũng không chút do dự đáp ứng.

“Phụ hoàng, nơi này thực xinh đẹp.”

“Ân, địa cung này thực sự rất tuyệt, chỉ tiếc nó vẫn chưa hoàn thành, nghĩ tới thì nơi này hẳn còn rất nhiều nơi cần tân trang, chờ đến lúc hoàn thành không biết sẽ xa hoa thế nào nữa.”


Bởi vì có thể cảm giác được trí nhớ cùng một phần tình cảm của linh hồn trong cơ thể, trong giọng nói của Hoàng Phủ Ngạo cũng lộ ra một chút tiếc nuối.

“Phụ hoàng, chúng ta chọn đường nào?”

Vừa đi vừa xem xét quang cảnh, Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo bất tri bất giác đã dọc theo hành lang gấp khúc đi tới nơi trung tâm, mà lúc này, trước mắt bọn họ có ba hành lang gấp khúc khác không biết sẽ thông tới nơi nào.

Hoàng Phủ Ngạo nhìn bản vẽ của mộc tinh linh trong tay, cuối cùng kéo tay Thanh Việt chọn hành lang gấp khúc chính giữa.

“Việt nhi, hành lang này hẳn là thông tới phòng ngủ của chủ nhân địa cung.”

“Ân.”

Thanh Việt khẽ lên tiếng, lập tức thu lại ánh mắt từ quang cảnh kỳ diệu xinh đẹp, bắt đầu tập trung tinh thần, cảnh giác hoàn cảnh xung quanh.

Lúc thu hồi tầm mắt trở lại, Thanh Việt mới phát hiện, bên dưới hành lang gấp khúc lơ lửng này cư nhiên là một hồ sâu.


Nhớ bọn Phỉ Lý Đặc từng nhắc tới một cái hồ sâu, công chúa Cáp Đa Cách Lạp vì kiệt sức, trượt chân ngã xuống hồ, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy công chúa Cáp Đa Cách Lạp nổi trên mặt nước cố sức giãy giụa nhưng lại một một sinh vật không biết tên dùng móng vuốt sắc bén xé toạc thành nhiều mảnh, máu tươi nhiễm đỏ mặt nước, sau đó xác nàng bị kéo vào sâu trong hồ nước.

Nghĩ tới đây, Thanh Việt lại không khỏi nhìn xuống hồ sâu vài lần, nơi đó tối om sâu không thấy đáy, quả thực không biết nó có cất dấu thứ gì đáng sợ bên dưới hay không.

Đương nhiên, Thanh Việt hiện giờ chẳng có chút hứng thú tìm tòi xem nơi đó rốt cuộc giấu giếm thứ gì, bé chỉ muốn cùng phụ hoàng mau chóng đi một vòng nơi này, sau đó liền rời đi.

Theo hành lang gấp khúc, Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo không mất bao nhiêu thời gian liền men theo vách núi đi tới một nơi khác.

Tiến vào bên trong vách núi, nơi này lại hoàn toàn bất đồng, không phải đại sảnh rộng rãi mà là một hành lang dài quanh co uốn khúc rộng chừng bốn thước, giống hệt như một mê cung.

Địa hình mà đối với người không quen thuộc thực dễ dàng bị thứ gì đó ẩn giấu trong một góc kín tập kích, vì để an toàn… Thanh Việt thả Ma Nha trong không gian giới chỉ ra, để nó đi trước dò đường.

(Ma Nha vốn là vật cực âm, cực tà, những nơi như huyệt mộ này thật ra phi thường thích hợp với nó, hơn nữa nó lại chỉ là một bộ xương cứng rắn vô cùng, cho dù đột nhiên bị thứ gì đó tập kích, muốn làm nó bị thương cũng là chuyện rất khó khăn.)

Ma Nha phi thường thích nhiệm vụ mà Thanh Việt giao cho nó, nó hệt như một tiểu hài tử đang chơi trốn tìm, chạy qua phải chạy qua trái ở phía trước dò đường, cho dù chỉ có một mình nhưng nó cũng chơi vui đến quên cả trời đất.


Hành lang này có rất nhiều ngã rẽ, sau vài góc ngoặt liền không thấy bóng dáng Ma Nha đâu nữa, hoàn hảo lúc bộ xương khô di chuyển sẽ phát ra tiếng vang ‘răng rắc, răng rắc’, vì thế có thể chứng minh Ma Nha vẫn còn dẫn đường ở trước đó không xa, này quả thật làm Thanh Việt yên tâm không ít.

‘A~~~~’

Hành lang cách đó không xa truyền tới tiếng hoảng sợ thét chói tai của nữ tử, nhưng, rất nhanh, chủ nhân âm thanh này đã kiềm nén âm thanh hoảng sợ của mình lại, tiếp đó truyền tới tiếng đao kiếm ‘keng keng’ va vào vật cứng. Ngay sau đó Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo lại nghe thấy âm thanh ‘oa oa’ Ma Nha vừa kêu loạn vừa né tránh.

Ma Nha tuyệt đối không bị đao chém, nó rõ ràng cảm thấy rất thú vị nên đang chơi đùa với người ta a.

Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo vội vàng chạy tới, chỉ thấy một cô gái mặc hồng y khá thú vị (Là áo giáp da thú màu đỏ lộ ra hơn phân nửa bộ ngực sữa, cùng với váy ngắn chỉ vừa che khuất phần mông, trang phục này, các tiểu thư quý tộc tuyệt đối không dám mặc, vì thế đối với Thanh Việt luôn ở trong cung mà nói, quả thực có chút ngạc nhiên.) bên cạnh cô gái còn có hai nam tử trẻ tuổi mặc y phục tùy tùng, hai người ăn ý phối hợp quơ cự kiếm hung hăng đánh về phía Ma Nha.

Bất quá rất nhanh, hấp dẫn ánh mắt Thanh Việt không còn là y phục thú vị của cô gái nữa mà là hai người đang nằm trên mặt đất không gượng dậy nổi được bọn họ hộ ở phía sau.

Hai người này thật ra không có gì đặc biệt, Thanh Việt thậm chí còn không thấy rõ diện mạo bọn họ, điều thực sự hấp dẫn Thanh Việt chính là miệng vết thương dữ tợn dị thường đã ngừng chảy máu trên cổ bọn họ.

Đó là hai lỗ bị răng nanh cắn thật sâu, đâm xuyên qua động mạch cổ bọn họ, lớp da xung quanh vết cắn đã chuyển thành màu tím đen, đã bắt đầu hư thối.

‘Huyết tộc!’


Từ này làm Thanh Việt liên tưởng đến đầu tiên chính là một trong mười hai trưởng lão Ma Tộc, cũng là huyết tộc duy nhất Thanh Việt từng thấy, thân vương huyết tộc—— Lai Ân • Đường Cổ Lạp.

Chẳng qua, đối với huyết tộc cao ngạo, cường đại lại cực kì để ý dáng vẻ như Lai Ân• Đường Cổ Lạp thì cho dù hút máu người cũng không làm ở nơi thế này, chẳng lẽ đói bụng ăn quàng.

Huống chi, nếu bọn họ gặp được thực sự là huyết tộc cường đại như Lai Ân• Đường Cổ Lạp thì tình huống này tuyệt đối không thể phát sinh, bọn họ không có ai chạy thoát được, lại càng miễn bàn tới chuyện cứu người, lại còn mang theo hai người bị trọng thương cùng trốn thoát.

Chính là, địa cung này sao lại xuất hiện huyết tộc?

Vì cái gì không thấy đám hắc xà quỷ dị, khủng bố, ngược lại lại xuất hiện huyết tộc không nên xuất hiện ở nơi này? Suy nghĩ một chút, Thanh Việt cảm thấy đầu mình thực đau nhức.

“Đều dừng tay.”

Ngữ khí Hoàng Phủ Ngạo lạnh như băng làm Ma Nha sợ tới mức lạnh run, Ma Nha vốn đã rất sợ Hoàng Phủ Ngạo, từ lần đầu tiên nhìn thấy y liền theo bản năng mà e ngại, hiện giờ Hoàng Phủ Ngạo vừa lên tiếng, Ma Nha liền lập tức ngừng lại, ỉu xìu lui ra sau Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt, thành thành thật thật đứng ở đó.

Nam nữ trẻ tuổi bên kia cũng ngừng lại, ánh mắt kinh diễm, khiếp sợ giống như dính vào người Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt, không thể nào dời đi.



Hoàn Chương 155.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận