Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Phía sau sân huấn luyện hoàng cung chính là tiểu thụ lâm, mà trước sân đấu là doanh trại huấn luyện.

Doanh trại huấn luyện đại đa số đều là những đứa nhỏ nô lệ có tư chất, bởi vì gia đình nghèo khó không thể nuôi nên đưa vào đây.

Những đứa nhỏ chỉ từ 6-12 tuổi, trong doanh trại này sẽ nhận được huấn luyện cho võ sĩ sơ cấp. Người đủ tư cách sẽ tiếp tục huấn luyện, có tư cách trở thành thị vệ, còn lại thì chỉ có thể trở thành người hầu.

Lúc này, trong một lều đại đơn sơ có hơn 10 đứa nhỏ đang tụ lại cùng nhau.

“Các ngươi mới tới sao, chưa nghe chuyện xưa về tiểu thụ lâm sau sân huấn luyện của chúng ta đi.”

Một đứa nhỏ tóc vàng ngắn ngủn, vóc dáng thoạt nhìn cao lớn hơn đám nhỏ xung quanh một chút, dùng giọng điệu khoe khoang nói.

“Lão đại, không phải ngươi cũng mới tới sao?”

Một đứa nhỏ kháu khỉnh khỏe mạnh hỏi.

“Hừ, vậy thì sao, đây chính là lão đại ta nghe lén được từ hai thị vệ, các ngươi có muốn nghe không a?”

Cậu bé cao lớn kiêu ngạo hỏi.

“Muốn a! Muốn a!”

“Lão đại, mau kể đi!”

“Tò mò muốn chết, mau nói a!”

Đều là đám nhỏ đang trong độ tuổi thích ồn ào lại vô cùng hiếu kì, thần kinh bị cậu bé kia  khiêu khích như vậy đều lên tiếng thúc giục.

“Ta nghe hai thị vệ kia nói, tiểu thụ lâm kia có vong linh, còn có thể giết người!”

Cậu bé cố ý đè thấp âm thanh, thần thần bí bí nói.

“A?”

“Lão đại, có thật không, ngươi có nghe lầm không a?”

“Đúng vậy, trong hoàng cung sao lại có vong linh được?”

Bọn nhỏ nháo nhào đặt nghi vấn.

Thấy mọi người đều không tin mình, cậu bé vóc dáng cao nén giận, âm thanh cũng cất lên thật cao.

“Sao lại không chứ, hôm nay ngay bên khu rừng phát hiện 3 thi thể, nghe nói tử trạng rất khủng bố!”

“Thật sao?”

“Lão đại mau nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?”

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, cậu bé đắc ý nói tiếp.

“Ta nghe hai thị vệ kia nói, tiểu thụ lâm kia đã có từ rất lâu, cứ cách một đoạn thời gian sẽ có vài tì nữ, thị vệ hay người hầu được phát hiện ở đó, bất quá đều biến thành thi thể, hơn nữa tử trạng thực khủng bố, giống như thây khô vậy!”

“Khủng khiếp vậy sao!”

“Lão đại, nói tiếp đi, nói tiếp đi a.”

“Ta còn nghe bọn họ nói, trước kia có hai thị vệ không tin, lúc nửa đêm liền chạy tới tiểu thụ lâm, hai người dạo một vòng khu rừng cũng không phát hiện gì cả vì thế chuẩn bị quay về, ngay lúc này, hai người đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có một cô gái kêu cứu, hai người vội vàng chạy tới, chỉ thấy một nam nhân mặc quần áo thị vệ đang nắm cổ một cô gái tóc dài, hai người không hề suy nghĩ lao tới cho nam nhân kia một đao, kết quả…… các ngươi đoán được không?”

Cậu bé bắt đầu ậm ờ.

“Kết quả thế nào?

“Gấp chết chúng ta!”

“Lão đại, ngươi mau nói a!”

“Kết quả, dao găm cắm vào cơ thể nam nhân kia hệt như cắm vào bao tải, hai người lúc này mới phát hiện nam nhân này một giọt máu cũng không chảy, nhìn kĩ thì người này khô quắt như thây khô vậy, hai người đều sợ hãi, quay đầu lại thử nhìn cô gái kia, cư nhiên lại không thấy gương mặt cô ta đâu!”

“A!!!”

Đám nhỏ nhát gan sợ tới mức hét lên.

“Sau đó thì sao, lão đại?”

“Đúng rồi, sau đó hai người kia thế nào?”

“Sau đó, một người chết, một người chạy ra được, nhưng mà lại ngơ ngơ ngác ngác, không tới vài ngày lại chạy vào tiểu thụ lâm, cũng chết rồi.”

“A!!!”

Cậu bé kháu khỉnh khi nãy hét to một tiếng, nhảy dựng lên, làm đám nhỏ xung quanh hoảng sợ.

“Muốn chết à, ngươi làm gì vậy!”

“Làm giật cả mình, muốn hù chết chúng ta à?”

Cậu bé kháu khỉnh không để ý mọi người oán giận, vội vàng nhào tới trước mặt cậu bé cao lớn.

“Lão đại, nếu tiểu thụ lâm khủng bố như vậy, ngươi……ngươi….. sao lại lừa A Thất cùng Tiểu Thần vào đó…… bọn họ…..”

“Hừ, chuyện này bất quá chỉ là tin đồn thôi, ai biết có phải thật không, ngươi lo cái gì? Ngươi rốt cuộc đứng bên nào?”

“Chính là…… lão đại……”

“Đừng có chính là, chính là nữa, chuyện xưa kia nếu là giả thì bọn họ mạng lớn, nếu là thật chết thì thôi, dù sao cũng chỉ là một đứa bé nô lệ, cả ngày không thèm để ý tới ai, bộ dáng cứ như mình giỏi lắm. Thấy ta ngay cả một tiếng lão đại cũng không thèm gọi, có cái gì hay chứ, chết thì càng tốt.”

“Chính là, Tiểu Thần không phải nô lệ a! Hơn nữa, Tiểu Thần……..”

“Ngươi rốt cuộc có im đi không, nó không chịu gia nhập nhóm chúng ta, cứ đứng bên cạnh tên nô lệ kia, đó cũng do nó không biết chọn lựa, oán được ai? Hơn nữa, trong số chúng ta, vũ kĩ hai đứa nó giỏi nhất, nếu bọn nó được chọn làm thị vệ, chúng ta chỉ có thể làm người hầu, các ngươi muốn để một tên nô lệ cưỡi lên đầu mình à?”

Thấy đám nhỏ không nói gì, cậu bé cao lớn nhìn chằm chằm cậu bé kháu khỉnh, cảnh cáo.

“Ta nghe hai thị vệ kia nói, trong tiểu thụ lâm, nếu nghe thấy người kêu cứu phải lập tức bỏ chạy, ngàn vạn lần không được qua cứu người, bằng không cứu không phải người sống, mà là…….”

“A~~~”

Cậu bé kháu khỉnh sợ tới mức nước mắt cũng sắp chảy ra, ngay cả cửa cũng không dám liếc nhìn một cái.

“Hừ! Gan lớn cỡ ngươi cũng muốn đi cứu người?”

Cậu bé cao lớn liếc cậu bé kháu khỉnh một cái, khinh thường nói.

“Ta thấy ngươi cứ thành thật mà ở đây chờ bọn họ về thì tốt hơn, bất quá, điều kiện tiên quyết là bọn họ còn mệnh để về, ha hả!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui