Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

“Phụ hoàng!”

Hoàng Phủ Ngạo vừa mới tiến vào tẩm điện một bước đã bị nhi tử bảo bối ngào vào lòng.

Thanh Việt đã mười ba tuổi, theo hoàng thất mà nói, tuổi này đã có thể xem là tiểu đại nhân, mà Thanh Việt cao cũng sắp tới ngực Hoàng Phủ Ngạo, nhưng vẫn như trước duy trì thói quen thích nhào vào lòng phụ hoàng, mà đối với điểm này, Hoàng Phủ Ngạo vẫn luôn dung túng, hoặc nên nói là Hoàng Phủ Ngạo phi thường ủng hộ bé làm như vậy.

“Phụ hoàng mấy ngày nay trở về càng lúc càng muộn!”

“Ân, đại hôn của đại ca ngươi ngày càng gần, có rất nhiều việc cần chuẩn bị, hôn lễ của Nam Việt Hoàng thái tử điện hạ cùng tiểu thư Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư  gia tộc, các quốc gia đều phi thường coi trọng, sứ thận, hạ lễ đều lục tục chuyển tới, còn rất nhiều người chờ phụ hoàng tiếp kiến a.”

Hoàng Phủ Ngạo vừa nói, vừa kéo Thanh Việt đi tới bàn ăn nhỏ trong phòng ngủ ngồi xuống, Tạp Ân đã dọn xong trà và điểm tâm khuya.

Rót cho Thanh Việt chén sữa, để bé cầm trong tay, cái miệng nhỏ nhắn hớp từng ngụm, Hoàng Phủ Ngạo xoa xoa mái tóc ngân sắc mềm mượt của bé, có chút lo lắng mở miệng nói.

“Phụ hoàng mấy ngày nay đều bận rộn, nhưng Việt nhi, ước định của ngươi với Lệ Nhã cùng Bỉ Nhĩ • Tây Mông Đa Gia, trong vòng một tháng tìm ra huyễn yêu kia, hơn nữa còn chứng minh sự trong sạch của Ma Nha cùng Tiểu Yêu, nếu không đạt thành ước định, Ma Nha cùng Tiểu Miêu tùy ý bọn họ xử trí.


Hiện giờ đã qua hơn nửa tháng, ngươi lại không cho phụ hoàng nhúng tay, cương quyết tự mình giải quyết, chính là mấy ngày qua, Việt nhi ngay cả Bàn Long điện cũng không rời khỏi, phụ hoàng lo lắng…”

“Phụ hoàng không cần lo lắng.”

Thanh Việt buông chén sữa trong tay, xoay người ôm lấy cổ Hoàng Phủ Ngạo, tự nhiên tách hai chân ngồi trên đùi y, cái miệng nhỏ nhắn còn dính váng sữa cứ như vậy mà áp lên mặt, lên Hoàng Phủ Ngạo, lung tung hôn mấy ngụm, làm Hoàng Phủ Ngạo đối với nhi tử bảo bối chủ động hôn môi không biết nên cười hay nên tức.

“Việt nhi mấy ngày này không hề rời khỏi Bàn Long điện, Ma Nha cùng Tiểu Miêu cũng bị nhốt trong không gian giới chỉ, đây chính là chuyện mà tất cả mọi người đều biết rõ.

Như vậy, nếu Việt nhi ở Bàn Long điện không hề rời đi mà sự việc cổ quái kia vẫn tiếp tục diễn ra thì bọn họ không thể đổ tội lên đầu Việt nhi, tìm cớ nói Việt nhi muốn giết người diệt khẩu linh tinh, hơn nữa cũng có thể chứng minh hung phạm không phải Ma Nha cùng Tiểu Miêu.”

Đôi mắt to thất sắc lưu ly che dấu không được tự tin cùng đắc ý, Hoàng Phủ Ngạo cách ánh mắt bé có một thước, tự nhiên thấy rất rõ, ở chung nhiều năm làm Hoàng Phủ Ngạo lập tức hiểu ra, nhi tử bảo bối của y đã nắm chắc thắng lợi, lập tức mỉm cười trêu chọc bé.

“Kia vật nhỏ thông minh của phụ hoàng, vì sao có thể khẳng định tiếp theo chắc chắn sẽ phát sinh chuyện cổ quái nữa?”

“Việt nhi vốn cũng chỉ suy đoán mà thôi, dù sao, thứ huyễn yêu này lá gan rất nhỏ mới đúng.


Lấy lần đó của Nhị ca làm ví dụ, nó quấn quít lấy Nhị ca, làm hắn lâm vào ảo cảnh do chính mình tưởng tượng ra, nhưng lúc bị phụ hoàng cùng Việt nhi bắt gặp, biết đánh không lại chúng ta nó lập tức chạy trốn.

Vì thế dựa theo lẽ thường mà nói, với lá gan cùng sự cẩn trọng của huyễn yêu, nó hẳn phải chạy đi thật xa mới đúng, chính là nó lại mạo hiểm bị phát hiện, chấp nhất quấn quít lấy Nhị ca không buông, giống như là hận hắn thấu xương, không chết không ngừng.

Nó làm Việt nhi không thể không hoài nhi, Nhị ca vì sao lại trêu chọc phải thứ này, lại cùng nó kết thành thâm thù đại hận gì.

Còn có nhi tử của Tây Mông Đa Gia công tước——Tư Khắc Đa Duy Kỳ • Tây Mông Đa Gia, đôi mắt hắn bị móc đi, đến bây giờ vẫn chưa tìm được manh mối gì, nhưng Việt nhi cảm thấy, hắn đã bị huyễn yêu mê hoặc, xuất hiện ảo giác mà tự móc đi cặp mắt mình.

Mà Tư Khắc Đa Duy Kỳ • Tây Mông Đa Gia vừa lúc lại là quan cận vệ của Nhị ca, trước giờ luôn đi theo Nhị ca như hình với bóng, hai người bọn họ lại cùng bị huyễn yêu kia dây dưa, nó cho Việt nhi một đầu mối.”

Thanh Việt lấy một quyển trục da dê trong không gian giới chỉ, giống như hiến vật quý mà vội vàng mở ra cho phụ hoàng của bé xem.

“Đây là tin tức Việt nhi bảo A Thất cùng Tiểu Thần bí mật tìm hiểu mấy ngày nay, có nó, Việt nhi đã có thể đoán ra bảy tám phần.”

Hoàng Phủ Ngạo nhìn nội dung ghi chép trên quyển trục da dê trong tay thanh Việt cũng lập tức nhìn ra kỳ hoặc.


‘Lục thiếu gia nhà Thừa tướng, bảy ngày trước tinh thần thất thường tự đốt lửa trong phòng ngủ, có ý đồ tự thiêu, may mắn người hầu cứu hỏa đúng lúc, đã không ảnh hưởng tới tính mạng, chính là cơ thể có rất nhiều chỗ bị bỏng, dung mạo hủy hoàn toàn.

Tứ công tử nhà Thủ vệ thống lĩnh đế đô, rạng sáng năm ngày trước thế nhưng đột nhiên nổi điên, vọt vào phòng đại ca, ý đồ lăng nhục thê tử đại ca, cũng chính là đại tẩu của hắn, Thủ vệ thống lĩnh vì quá tức giận, trước mặt mọi người đã đánh hắn một trận, còn đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, hơn nữa còn đuổi ra khỏi gia môn, mà cũng vào đêm hôm đó, hắn bị người ta phát hiện, đại khái là gặp phải thổ phỉ, chết trong một ngõ nhỏ vắng người.

Đại nhi tử nhà một vị đại thần quân bộ, hai ngày gần đây, đột nhiên bắt đầu mê dưỡng hoa, đem đủ kỳ hoa dị thảo vào phòng ngủ, thường xuyên lầm bầm nói chuyện với đám hoa cỏ, mấy ngày mấy đêm cũng không xuất môn, mà hôm qua, bọn người hầu hầu hạ hắn vô ý phát hiện ra, chủ tử của bọn họ cư nhiên lấy huyết nhục của chính mình bón cho đám cây, hiện giờ còn đang được trị liệu sư hệ quang cùng ngự y sư cứu giúp.

…’

Trong bản ghi chép này, bọn họ đều có chung một đặc điểm là vô duyên vô cớ tinh thần trở nên thất thường, làm ra rất nhiều chuyện làm người ta khiếp sợ, mà kết cục của bọn họ cũng phi thường thê thảm, hơn nữa đều không có ngoại lệ, tất cả đều là tùy tùng cùng ngoạn bạn đi theo Nhị hoàng tử.

Hiện tại đế đô đã bắt đầu có đủ loại tin đồn.

Có người nói đó là Nhị hoàng tử bọn họ làm phải chuyện chọc giận thần minh, bị báo ứng; cũng có người nói là nhóm hoàng tử tranh đấu, Nhị hoàng tử mới bị bệ hạ tước tước vị, vì thế mới bị nhổ cỏ tận gốc; cũng có người đoán, Nhị hoàng tử chọc giận hoàng đế bệ hạ của bọn họ, bị tước tước vị nhưng bệ hạ vẫn chưa hết giận, dù sao trước giờ bệ hạ cũng không phải người nhân từ nương tay, tình đoán diệt trừ tận gốc căn cơ cùng vây cánh của Nhị hoàng tử…

“Phụ hoàng cũng thấy đó, chuyện cổ quái vẫn tiếp tục phát sinh, lại đều là người có quan hệ với Nhị ca, này chứng minh huyễn yêu kia có mục đích, nó đang trả thù!

Trước đây Việt nhi có lấy một cuốn sách cổ từ chỗ Đông Mộc Vân, căn cứ theo miêu tả của Ma Nha đã tìm được phần ghi chép này.


‘Địa vực yêu nhiêu, sinh trưởng sâu trong rừng rậm ma thú, cực kì hiếm, thân xanh hoa đỏ, hoa có hình ba cánh, nhụy đồ án mặt người, có hương thơm kỳ lạ, có thể di chuyển, khi thì kiều diễm yêu dị, mê hoặc lòng người, khi thì lại bình thường đến tận cùng, biết cách che dấu, hoa như danh, tà ác, tàn nhẫn, lại mỹ lệ yêu nhiêu, ai bị nó hấp dẫn thì đều rất thê thảm.’

Phụ hoàng hẳn còn nhớ rõ, lúc ở biệt quán Tuyết Sơn của Tạp Cách Tra vương quốc, chúng ta từng nghe thấy một mùi hương kì dị trong đình viện, mà cũng ngay lúc đó, Nhị ca cũng bắt đầu có những hành vi khác thường.”

Thấy Hoàng Phủ Ngạo gật đầu, biểu thị nhớ rõ, Thanh Việt lại nói tiếp.

“Loại thực vật hiếm thấy như vậy, sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở đó? Bọn nhị ca sao lại kết thù kết oán với nó?

Phụ hoàng còn nhớ không, đêm đầu tiên mùi hương kia xuất hiện cũng chính là ngày tinh linh hệ mộc kia chết thảm, tinh linh hệ mộc, các nàng trời sinh có năng lực khống chế thực vật rất phi thường.

Vì thế, Việt nhi nghĩ tới nghĩ lui, cho ra kết luận là tinh linh hệ mộc bị bọn Nhị ca tàn nhẫn hại chết, vì muốn trả thù, không biết đã làm biện pháp gì, lúc sắp chết đã triệu hồi địa vực yêu nhiêu cực kỳ hiếm có này tới.

Ghép nối những sự tình xảy ra vài ngày trước lại thì giải thích này rất hợp tình hợp lý.”



Hoàn Chương 194.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận