Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Đài tế tự.

Tạp Ân đang đứng ở tại chỗ xoay tới xoay lui, lúc nghe thấy tiếng Hoàng Phủ Ngạo hỏi thì lập tức chạy tới.

“Bệ hạ, người cuối cùng cũng tới rồi, Tiểu điện hạ đã một mình tiến vào khu rừng này.”

Tạp Ân chỉ đám rừng ở phía sau không biết thông tới nơi nào.

“Vì cái gì không ngăn cản Việt nhi lại?”

Nhìn rừng cây rậm rạp này, một dự cảm bất an nảy lên trong lòng Hoàng Phủ Ngạo.

“Tiểu nhân ngăn không được a…”

Tạp Ân bất đắc dĩ trả lời.

“Vốn, Tiểu điện hạ ở đây chờ một chút, chính là, bệ hạ người không tới, sau đó, Tiểu điện hạ nói, thời gian nếu kéo dài nữa thì có thể sẽ không tìm được di thể Cẩn quý phi, vì thế Tiểu điện hạ vào trong trước, bảo tiểu nhân ở lại đây chờ bệ hạ, tiểu nhân ngăn không được nên chỉ có thể lập tức sai người đi thông tri bệ hạ người a.”

“Tạp Ân, báo tin cho Minh Khê, bảo tất cả vệ đội hoàng gia tiến vào cảnh giới, hết thảy ở đây giao cho Minh Khê xử lý.”

Không thể áp chế bất an trong lòng, Hoàng Phủ Ngạo nhanh chóng phân phó Tạp Ân, sau đó cũng vội vàng tiến vào khu rừng.

“Bệ hạ… bệ hạ…”

Tạp Ân còn chưa kịp đáp lời thì Đông Lệ Nhã đã kêu lên.

“Bệ hạ… bệ hạ… người không thể tiến vào đó a… bệ hạ… người trở về a…”

Đông Lệ Nhã thở hổn hển chạy tới lối vào khu rừng, nhưng đảo mắt thì bóng dáng Hoàng Phủ Ngạo đã biến mất sâu trong rừng, Đông Lệ Nhã ngẩng người, cuối cùng khẽ cắn môi cũng chạy vào theo.


“Này… này…”

Còn không biết rốt cuộc là làm sao, chỉ thấy tất cả mọi người biến mất vào sâu trong khu rừng, Tạp Ân sửng sốt một lát, hiểu được với hình thể của mình cho dù chạy theo khẳng định cũng không giúp được việc gì, Tạp Ân đương nhiên sẽ không lỗ mãng lao vào, nghĩ tới những phân phó của Hoàng Phủ Ngạo khi nãy liền vội vàng chạy ra ngoài đài tế tự.



“Đã lâu không gặp, Nam Việt hoàng đế bệ hạ.”

Tiến vào khu rừng không bao lâu, Hoàng Phủ Ngạo liền gặp Hoàng Phủ Tĩnh Nghi có vẻ đã chờ sẵn ở đây từ sớm.

May mắn, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi chờ chính là y, ở trong này gặp Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, Hoàng Phủ Ngạo ngược lại lại thở phào, nếu để nhi tử bảo bối của y đụng phải người này thì phiền toái.

“Thi thể Tuyết Cơ • Hách Lý là ngươi động tay động chân đi.”

“Phải.”

Hoàng Phủ Tĩnh Nghi thế nhưng lại sảng khoái thừa nhận.

“Đối với người nắm giữ ma vu thuật như ta mà nói, làm một khối thi thể đứng lên, đi lại, giết người chỉ là một chuyện rất dễ dàng.

Huống chi, bất cứ đứa nhỏ nào chỉ cần có một chút tình cảm quyến luyến đối với mẫu thân hẳn sẽ không tha thứ cho việc thi thể mẫu thân bị lợi dụng, cuối cùng còn rơi vào kết cục phơi thây nơi hoang dã, hoặc là ngay cả xương cốt cũng không còn đi.”

“Cho nên, ngươi liền lợi dụng thi thể Tuyết Cơ • Hách Lý dụ Việt nhi tiến vào nơi này, mục đích chính là dẫn dụ ta vào đây?”

Hoàng Phủ Ngạo nhìn chằm chằm ánh mắt Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, y cứ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

“Ha hả ~~~ ai chẳng biết Nam Việt hoàng đế vệ hạ đem Nam Việt tiểu điện hạ làm bảo bối trong lòng bàn tay, so với bản thân mình còn quan trọng hơn a, nếu Tiểu điện hạ tiến vào thì Nam Việt hoàng đế bệ hạ sao có thể bỏ qua.”


Lúc nói những lời này, trong mắt Hoàng Phủ Tĩnh Nghi tuy cật lực che dấu nhưng cũng không thể không toát ra hận ý cùng đau thương, Hoàng Phủ Ngạo nhìn thấy vậy lại càng cảm thấy cổ quái.

“Đông Ly Trần đâu? Sao hắn không ở cùng một chỗ với ngươi?”

“Ha hả ~~~~”

Hoàng Phủ Ngạo vừa hỏi xong, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi liền không chút kiêng nể mà lớn tiếng cười.

“Đông Ly Trần a Đông Ly Trần, người mà ngươi một lòng muốn có được rốt cuộc đã nhắc tới tên ngươi, nhớ tới ngươi rồi, bất quá, y vẫn là vì nhi tử bảo bối của y mà thôi, y lo lắng ngươi tìm nhi tử của y gây phiền toái mà thôi, ha hả ~~~ Đông Ly Trần, ngươi thật sự là đáng buồn cười, ha hả ~~~~ buồn cười nhất trên đời này.”

“Ngươi… rốt cuộc là ai?”

Nhìn Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cười đến khóe mắt cũng chảy ra nước mắt, đây là cười sao? Này là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cười nhạo Đông Ly Trần sao? Không, này càng giống như đang khóc tới tê tâm liệt phế.

Ánh mắt như vậy…

Ánh mắt phức tạp như vậy…

Hoàng Phủ Ngạo nhớ rõ, y đã từng thấy quá, lúc bọn họ vẫn còn thiếu niên, thiếu niên… thiếu niên tóc vàng mắt xanh kia… cũng từng dùng ánh mắt như vậy… nhìn mình…

“Đông Ly Trần, ngươi là Đông Ly Trần!”

Ý thức được một việc khó có thể tưởng tưởng này, tâm Hoàng Phủ Ngạo nhất thời lạnh đi phân nửa.

“Ha hả ~~~~ hóa ra, hóa ra Nam Việt hoàng đế bệ hạ vẫn còn nhớ a, năm đó, ngươi không phải quyết tuyệt nói với ta, từ nay về sau đoạn tuyệt ân oán của cả hai, những chuyện cũ trước kia tan thành mây khói sao?”


Âm thanh Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lúc này có chút hoảng hốt, nhưng cũng càng lúc càng kịch liệt, giống như ngay cả bản thân hắn cũng không thể khống chế, nhưng lập tức lại nhanh chóng dịu đi, cười đến mức mỉa mai, chế giễu mà tiếp tục mở miệng.

“Ngươi xem, trước mặt ngươi ta cuối cùng vẫn luôn bị thiệt, ta nghĩ ngươi đã quên rồi nên cũng không cố ý che dấu, kết quả, nhanh như vậy, dễ dàng như vậy bị ngươi phát hiện.”

“Hai kẻ điên các ngươi biến mình thành quái vật dở chết dở sống còn chưa đủ, thế nhưng lại còn tráo đổi linh hồn!”

Hoàng Phủ Ngạo rốt cuộc bất chấp Hoàng Phủ Tĩnh Nghi có linh hồn Đông Ly Trần trước mặt, bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt, y phải nhanh chóng tìm được nhi tử bảo bối của mình.

‘Ầm…’

Mà cũng ngay lúc này, ở xa xa trong khu rừng truyền ra tiếng vang lớn làm người ta hoàng sợ vì sức mạnh cường đại va chạm lẫn nhau.

“Việt nhi…”



“Ha hả ~~~~”

Nhìn Hoàng Phủ Ngạo rất nhanh chạy đi, bóng dáng vô cùng lo lắng, Đông Ly Trần vừa rồi bị Hoàng Phủ Ngạo không chút lưu tình đánh một chưởng văng ra thật xa nghiêng người vịn vào gốc cổ thụ, miễn cưỡng đứng lên, vừa nhổ máu vừa điên cuồng cười.

“Ta biết, ta biết mình sai lầm rồi…”

“Ta từng hỏi Mộc Vân, vì cái gì, ngươi không phải thích Hoàng Phủ Minh Khê sao, vì cái gì lại muốn đưa hắn về Nam Việt, như vậy không phải ngươi sẽ mất đi hắn sao?

Biết Mộc Vân trả lời thế nào không?

Thế nhưng Minh Khê không vui vẻ a, ở lại đây đối với Minh Khê chính là tra tấn, ta muốn Minh Khê phải luôn vui vẻ, tuy không được thấy Minh Khê đối với ta không khác gì tra tấn, nhưng chỉ cần nghĩ tới Minh Khê đang ở một nơi hạnh phúc mà mỉm cười, ta nghĩ, này cũng đủ để ta chống đỡ, cho dù sống trong tra tấn cũng có thể không hối hận mà vượt qua cả đời…

Biết không, từ thời điểm đó thì ta đã biết mình sai rồi, sai rất nhiều… chính là… bản thân ta vẫn cố chấp… không chịu thừa nhận mà thôi…

Ta dùng biện pháp hoàn toàn tương phản với Mộc Vân, vì không muốn để ngươi rời đi nên ta chọn lựa bẻ gãy đôi cánh của ngươi, muốn đem ngươi vĩnh viễn giam cầm ở bên người, chính là ta lại xem nhẹ ngươi là một người cao ngạo như vậy…”

“Tội lỗi của ta khọng thể nào tha thứ đúng không…”


“Nếu… lúc trước… lúc vẫn còn yêu nhau…”

“Ha hả ~~~~ đã không còn nếu nữa rồi…”

“Hoàng Phủ Tĩnh Nghi hắn thật sự điên rồi, sức mạnh cường đại làm người ta run rẩy kia đã làm hắn trở nên điên cuồng, có một số việc ta không thể không nghe theo hắn, nhưng ta thật sự… không muốn ngươi chạm mặt với hắn… thật sự… rất nguy hiểm…

Chính là… từ thật lâu trước kia… ngươi cũng đã không tin… cũng không vì ta mà dừng bước… cho dù… cho dù chỉ là cho ta thời gian để nói vài câu… đúng không… nhìn xem… ta còn chưa nói ra… ngươi đã không quay đầu lại mà rời đi…

Ha hả ~~~~ vừa rồi vì cái gì không ra tay nặng thêm một chút, cơ thể dở chết dở sống như vậy…”

Đông Ly Trần cười đến tê tâm liệt phế, hoàn toàn không để ý tới miệng mình không ngừng phun ra máu tươi, hắn chống đỡ thân thể, chậm rãi tập tễnh đi về phía Hoàng Phủ Ngạo biến mất.



Mà sau khi Đông Ly Trần rời khỏi, nơi này rốt cuộc truyền tới tiếng khóc của nữ tử không thể kiềm nén.

Đông Lệ Nhã tựa lưng vào đại thụ, cố gắng cuộn mình trên mặt đất, chôn đầu lên đùi mình, lúc này, nàng rốt cuộc ngẩng đầu, không biết là khóc hay cười mà gào lên.

“Ha hả ~~~~ hóa ra là vậy a, hóa ra là như vậy, những năm gần đây ta tính là cái gì, đều sống trong ảo tưởng của mình sao?

Hóa ra cảm giác của ta rất đúng, ca ca hận ta!

Hóa ra, lúc trước là ta tự mình đa tình, kiên trì nhất định phải đến Nam Việt, hóa ra lúc đó bọn họ mới là… Ca ca… vẫn… vẫn luôn hận ta… từ thời điểm đó bắt đầu…

Vì cái gì a, vì cái gì lại như vậy, ta từ nhỏ đến lớn đều thật tâm yêu hai người…

Vì cái gì a… ta đây lại xem là cái gì… ta xem là cái gì… đều chỉ là ảo tưởng… đều là giả dối… giả dối…”



Hoàn Chương 224.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận