Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Sâu trong rừng, Thanh Việt truy theo dấu vết Tuyết Cơ • Hách Lý lưu lại, rốt cuộc gặp được người cố ý muốn dẫn bé tới nơi này.

“Đông Ly Trần?”

Lúc này sắc trời đã tối, đã từng chút trở nên u ám, trong khu rừng này ánh sáng lại càng lúc càng thưa thớt, miễn cưỡng có thể thấy những thứ ở gần, vì an toàn, Thanh Việt lấy tinh thạch chiếu sáng trong không gian giới chỉ ra ngoài, dựa vào tinh thạch trong tay, Thanh Việt vẫn có thể nhìn rõ người đứng trước mặt mình—— Đông Ly Trần.

Mà phía sau Đông Ly Trần là mười ba người mặc áo choàng đen trùm mũ đứng im không nhúc nhích hệt như tượng gỗ, không, chuẩn xác mà nói, bọn họ đã không thể xem là người nữa, mùi tanh hôi mãnh liệt từ nó phát ra làm người ta buồn nôn, Thanh Việt không cần nhìn cũng biết bọn họ không phải vật sống.

Trong này gặp gỡ cư nhiên là Đông Ly Trần, Thanh Việt ít nhiều cũng có chút kinh ngạc.

Lúc di thể Tuyết Cơ • Hách Lý bị người ta điều khiển, biến mất trong khu rừng này thì Thanh Việt đã hiểu ra, đây là có người cố ý muốn dụ bé tiến vào, cũng chuẩn bị tập kích bất cứ lúc nào, hoặc gặp gỡ Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, nhưng lúc này lại không ngờ gặp được Đông Ly Trần.

Thao túng vật chết, thi thể chính là điểm mạnh của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, Thanh Việt sẽ không cho rằng chuyện này không có Hoàng Phủ Tĩnh Nghi tham dự, vì thế bé lại càng cảnh giác quan sát xung quanh một chút, trực tiếp mở miệng hỏi.

“Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đâu?”

“Ha hả ~~~~ Nam Việt Tiểu điện hạ vội vã muốn gặp Hoàng Phủ Tĩnh Nghi làm cái gì, hắn khó đối phó hơn a, với lại không phải còn có bổn hoàng cùng ngươi chơi đùa sao?”

Đông Ly Trần cười thực thoải mái.

“Chỉ bằng ngươi cùng mười ba tên phế vật này?”

Thanh Việt nhìn nhìn Đông Ly Trần cùng với mười ba thi thể khoác kín bằng áo trùm đen không thể nhìn thấy diện mạo, chỉ có thể ngửi được mùi thối gay mũi của thi thể, còn có âm thanh những giọt nước trên thi thể nhỏ giọt xuống đất làm người ta phát lạnh, nhìn thấy hết thảy, thần sắc chán ghét trên mặt Thanh Việt lại càng rõ ràng hơn.

“Ha hả ~~~~Nam Việt Tiểu điện hạ, bọn họ cũng không phải phế vật, này cũng do phụ hoàng ngươi ban tặng a, nếu không phải y sai người tìm kiếm bộ tộc ma vu sư sâu trong rừng rậm ma thú, khơi mào cừu hận làm bọn họ chạy tới tìm Hoàng Phủ Tĩnh Nghi báo thù thì chúng ta quả thực không chiếm được công cụ tốt như vậy a.

Thật sự đáng tiếc a, đáng tiếc cho biện pháp mượn dao giết người tốt như vậy của Nam Việt hoàng đế bệ hạ.

Lúc đám ma vu sư này tới, năng lực của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi so với trước kia đã đề cao gấp mấy lần a, đổi lại là trước kia thì hẳn phải mạo hiểm liều mạng, bất quá hiện tại a, ha hả ~~~ đây chính là kết cục của bọn họ!

Nam Việt tiểu điện hạ, ngươi ngàn vạn lần đừng coi thường bọn họ a, bọn họ không giống đám hoạt thi trước kia đâu, bọn họ tuy đều là người chết nhưng chính là vẫn còn cảm giác, vẫn có tư tưởng, chỉ là linh hồn bị Hoàng Phủ Tĩnh Nghi phong ấn trong cơ thể mà thôi.”

Đông Ly Trần cười, tùy tay kéo mũ trùm của một hoạt thi phía sau, gương mặt hư thối cơ hồ không còn nhìn ra ngũ quan rõ ràng đang vặn vẹo thống khổ.

Này đúng là đủ tàn nhẫn, ngoan độc, làm bọn họ cho dù chết rồi vẫn phải cảm nhận cơ thể mình đang chậm rãi hư thối, bốc mùi, chịu đựng tra tấn thống khổ như vậy lại còn phải làm công cụ giết người cho cừu nhân.

Nói đến đây, ánh mắt xanh biếc như hồ nước của Đông Ly Trần lộ ra oán hận kịch liệt cùng đắc ý làm Thanh Việt cảm thấy có chút cổ quái.

“Sức mạnh của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi tăng lên, ngươi cao hứng như vậy làm cái gì?

Đông Chích hoàng cũng thực rộng lượng a, hắn đã biến ngươi thành quái vật dở sống dở chết như vậy, ngươi còn có thể vì hắn mà cảm thấy cao hứng a!”

Cảm giác có chút kì hoặc, Thanh Việt thử thăm dò.

“Hừ ~~~ Nam Việt Tiểu điện hạ, vẫn là không nên ở đây múa mép khua môi thì hơn, nói thật cho ngươi biết, ngươi ở trong này càng lâu thì khả năng hảo phụ hoàng chạy vào đây tìm ngươi sẽ đụng phải Hoàng Phủ Tĩnh càng lớn, ngươi cũng biết Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đối với phụ hoàng ngươi chính là thù sâu như biển a, hậu quả này…”

Quả nhiên, vừa nghe Đông Ly Trần nói vậy, Thanh Việt lập tức có chút sốt ruột, lo lắng.

Bé biết phụ hoàng mình hiện giờ rất lợi hại, nhưng đến tột cùng lợi hại tới trình độ nào thì bé cũng không rõ, hơn nữa đối mặt với Hoàng Phủ Tĩnh Nghi quỷ dị, hung tàn, một ma vu sư đầy thủ đoạn làm người ta khó lòng phòng bị, tâm Thanh Việt cũng lơ lửng theo.

“Thế nào? Nam Việt Tiểu điện hạ quả nhiên lo lắng sao? Ha hả ~~~ quả thật là phụ tử tình thâm, làm người ta hâm mộ a?”

Lời nói trào phúng của Đông Ly Trần vừa phát ra thì nguyên tố quang cường đại dưới sự chỉ huy của Thanh Việt rất nhanh ập tới.

‘Bùm…’

Tiếng vang năng lượng ở nơi hai người giao thủ truyền ra.

Vượt ngoài dự kiến của Thanh Việt, vốn nghĩ năng lượng như vậy đã có thể tiêu diệt chướng ngại Đông Ly Trần này, mà bé cũng cần giữ lại thực lực để đối phó Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, nhưng Thanh Việt trăm triệu lần không ngờ trên người Đông Ly Trần trong nháy mắt bộc phát ra sức mạnh càng cường đại hơn, không chỉ triệt tiêu nguyên tố quang của bé, còn bắn ngược trở lại làm bé bị trùng kích không nhỏ.

Liên tiếp thối lui ra sau vài bước, lưng Thanh Việt va mạnh vào một thân cổ thụ, cơ thể truyền tới từng đợt đau đớn, khí huyết cũng bắt đầu quay cuồng, cố gắng nuốt xuống vị tanh ngọt trong miệng, Thanh Việt bình tĩnh nhìn Đông Ly Trần cách đó không xa, rốt cuộc hiểu ra gì đó, mở miệng.

“Ngươi thế nhưng không phải Đông Ly Trần mà là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi. Đông Ly Trần chân chính căn bản không có khả năng có sức mạnh cường đại như vậy. Hai ngươi đúng là kẻ điên, cư nhiên trao đổi linh hồn lẫn nhau!”

“Ha hả ~~~~”

Thấy Thanh Việt đoán ra thân phận mình, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi trong thể xác Đông Ly Trần càng càn rỡ mỉm cười sung sướng.

“Đúng vậy a, chủ ý này quả thật phi thường điên cuồng, nhưng nó lại cực kỳ hữu dụng a. Nam Việt Tiểu điện hạ ngươi xem xem, Nam Việt hoàng đế bệ hạ hiện tại nhất định đang bị Hoàng Phủ Tĩnh Nghi mang hồn phách Đông Ly Trần ngăn cản, y nhất định cho rằng với năng lực của ngươi, cho dù gặp Đông Ly Trần cũng có thể dư dả đối phó, vì thế, hiện tại y sẽ không lo lắng tìm kiếm ngươi.

Mà ngươi thì sao, lúc ngươi thấy người ngăn cản mình là Đông Ly Trần thì nhất định cũng sẽ phớt lờ, sẽ giữ lại thực lực để đối phó Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, cứ như vậy…

Ha hả ~~~~ này đúng là kế hoạch không tồi.

Tiểu điện hạ, này không thể trách ta nha, đây chính Đông Chích hoàng quyết đoán anh minh của chúng ta chủ động nói ra biện pháp này a.

Tuy rất có khả năng là vì hắn muốn bám lấy Nam Việt hoàng đế bệ hạ, để Nam Việt hoàng đế không gặp được ta, mà vẫn có thể loại trừ ngươi.

Hắn đến bây giờ vẫn chưa từa bỏ giấc mộng hảo huyền kia, có phải buồn cười lắm không a, Đông Chích hoàng từ trước tới nay luôn tàn nhẫn ngoan độc thế nhưng lại luôn nhớ thương tình cũ.”

Nói đến đây, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Bất quá ta cũng phi thường thuận theo hắn.

Bởi vì ta cũng không nguyện ý để Nam Việt hoàng đế dễ dàng mất mạng như vậy a, ta còn đang chờ mong Nam Việt hoàng đế bệ hạ tận mắt nhìn thấy nhi tử bảo bối của mình trở thành một khối hoạt thi chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của ta, không biết y rốt cuộc sẽ có phản ứng gì nhỉ!

Nam Việt Tiểu điện hạ hẳn cũng hiếu kì lắm đi, không sao, ta sẽ cẩn thận chết luyện ngươi như đám ma vu sư này, giữ lại linh hồn, làm một hoạt thi có tư tưởng, có cảm tình, có lẽ nể tình thân thể ngươi xinh đẹp như vậy, ta sẽ thương tiếc một chút, sẽ không để ngươi hư thối đến mức như vậy, được không…

Ha hả ~~~~ trong tình huống không kịp đề phòng như vậy, lúc nãy Tiểu điện hạ nhất định đã bị thương không nhẹ đi.”

Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cười tới càn rỡ mà âm ngoan, chậm rãi tới gần Thanh Việt.



Hoàn Chương 225.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui