Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song



Nam Việt đế quốc.
Thiên kì năm thứ 8, giờ tí nửa đêm, trời giáng ngân quang, hào quang phủ mờ cả tinh quang và nguyệt lượng.
Ti tinh giám viết: đại cát.
Cùng lúc đó, hoàng cung Nam Việt, Hoa Chiếu cung, Cẩn phi hạ sinh Ngũ hoàng tử.
Lúc này Hoa Chiếu cung đang chìm đắm trong im lặng đáng sợ.
Trong nội điện, hai bà mụ đỡ đẻ cho Cẩn phi cùng hai tì nữ đã sợ tới mức run rẩy, không nói nên lời. Ngay cả Cẩn phi mới sinh xong cũng không có niềm vui sướng của người làm mẹ, cuộn mình trên giường, hoảng sợ nhìn chằm chằm đứa trẻ sơ sinh đặt bên giường.
Ngũ hoàng tử vừa sinh ra đã không khóc không nháo, có mái tóc bạch kim mềm mại chưa từng xuất hiện trên đại lục, lóng lánh quang mang, phối hợp với gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, ngay cả mẫu thân của bé, một trong tam đại mỹ nhân của đại lục, Cẩn phi cũng không thể sánh bằng.
Nhưng mà, mọi người còn chưa kịp vui sướng, chỉ thấy Ngũ hoàng tử mở mắt, một đôi ngươi đỏ rực như máu.
Cặp mắt kia lạnh lùng nhìn mọi người, đôi ngươi màu đỏ, như khát vọng máu tươi.
Tất cả mọi người trên Vân Trạch đại lục đều biết, mắt màu đỏ chỉ có Ma tộc trong truyền thuyết mới có.
Mà Ma tộc, đa số mọi người đều cho bọn họ là đại diện của tàn bạo, khát máu và tai ương.

“Nương……..nương nương…… này…… làm sao bây giờ……”
Bà mụ không ngừng run rẩy hỏi.
“Ma…..ma quỷ…….nó……nó….. không phải ta sinh……. không phải…… đứa con của ta…… không phải…….”
Tuyệt sắc mĩ nữ, lúc này sắc mặt đã tái nhợt, cuộn tròn, đôi tay ôm đầu run rẩy, cánh môi tím ngắt không ngừng lẩm bẩm.
“Không phải……..không phải…….. là ma quỷ….. không phải….. đứa con…. của ta….. không phải………”
“Nương nương……..bên ngoài…… có rất nhiều người hầu…… không….. không thể cứ tiếp tục kéo dài…… mau…. mau nghĩ biện pháp……”
Tì nữ thiếp thân của Cẩn phi nhắc nhở.
“Nương nương, làm sao bây giờ…… Ô ô…….. nương nương………”
Một tì nữ khác hoảng sợ khóc rống lên.
“Làm sao bây giờ…… làm sao bây giờ…….”
Mọi người đều luống cuống không ngừng hỏi.
“Không….. không thể….. để bọ họ thấy đứa nhỏ này….. nếu bị thấy thì…. các ngươi….. đều là người hầu từ Tái Á Tháp theo bản cung tới đây, bản cung bị…… xử tử thì, các ngươi cũng không sống được, còn…. còn có thể….. mang tai ương…. tới cho Tái Á Tháp…..”
Tuyệt sắc mĩ nữ không thể kiềm chế cơ thể run rẩy, tiếp tục nói.
“Không thể để những người khác biết, bản cung rất vất vả….. hi sinh nhiều tiền tài như vậy…… mới có thể đi lên vị trí này….. nếu bị phát hiện……”
Tuyệt sắc mĩ nữ nhớ tới ánh mắt lạnh như băng của hoàng đế, cơ thể lại càng run kịch liệt hơn.
“Ô ô…..sao bây giờ….. Ô ô….. nô tì….. không muốn chết…… Ô ô……”
Tiếng khóc lại càng lớn hơn nữa.
“Không muốn chết thì câm miệng hết cho bản cung!”
“Nhưng……nhưng mà……”
Mọi người nhất thời không nói nên lời.
“Giết…… nghe bản cung…….. giết nó!”
Tuyệt sắc mĩ nữ run rẩy nói.

“Cái…..gì?!”
Đám người nhất thời không biết làm sao, ngơ ngác nhìn chủ tử của mình.
“Giết nó.”
Tuyệt sắc mĩ nữ lập lại.
“Ngũ hoàng tử là tử thai, nhớ kĩ cho bản cung!”
“Nương nương, nô tì…… nô tì……..”
Đám người run rẩy không dám tới gần.
“Đồ vô dụng! Mau lên, còn muốn bản cung tự mình động thủ sao!”
Gương mặt tuyệt sắc mĩ nữ trở nên dữ tợn, lớn tiếng ra lệnh.
“Dạ…… dạ……..”
Đám người run rẩy tới gần đứa trẻ mới sinh trên giường.
“A~~~”
Tì nữ có lá gan nhỏ nhất hét lên chói tai, làm mấy người bên cạnh cũng sợ tới mức nhũn ra.
“Sao…..sao vậy……?”
“Mắt…… mắt…. không…. không đỏ…… không…….”
Lúc này Ngũ hoàng tử vẫn mở to mắt như trước nhưng tròng mắt đã biến thành màu đen, tuy rằng vẫn còn chút gợn đỏ, nhưng nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện. Vừa nãy mọi người ai cũng quá khẩn trương, không phát hiện ánh mắt này biến hóa từ khi nào.

“Nương nương….. bây giờ làm sao…….”
Im lặng một lúc lâu, tuyệt sắc mĩ nữ mới mở miệng.
“Mang nó ra ngoài cho bọn họ xem, sau đó lập tức ôm vào, thu dọn tiểu viện phía sau đưa nó tới đó, trừ các ngươi không được để bất kì kẻ nào tới gần, bên ngoài hỏi thì nói điện hạ quá yếu, không tiện tiếp kiến.”
“Dạ……. dạ……”
Tì nữ run rẩy ôm đứa bé trên giường.
“Không được run!! Cười, cười cho bản cung!”
“Dạ.”
Tì nữ mỉm cười gượng gạo, bế đứa bé ra ngoài.
Tuyệt sắc mĩ nữ thở nhẹ một hơi, xụi lơ trên giường, thì thào nói.
“Có đứa nhỏ so với không có vẫn tốt hơn!”
Ngày hôm sau, hoàng đế Nam Việt ban tên cho Ngũ hoàng tử gọi là —— Hoàng Phủ Thanh Việt, Cẩn phi được phong thành Cẩn quý phi, ban thưởng vô số.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận