Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

“Nô tì……. nô tì Tề Tề Lan…. kiến quá….. Nam Việt đế quốc Ngũ hoàng tử điện hạ….. phụ mệnh công chúa Hải Luân • Hách Lí….. mời hoàng tử điện hạ…. tới gặp mặt…….”

Thị nữ tên Tề Tề Lan một khắc thấy mặt Thanh Việt đã bắt đầu nói lắp, mặt đỏ như trái cà chua, cúi đầu thấp tới mức sắp đụng mặt đất.

“Hải Luân • Hách Lí công chúa?”

Thanh Việt xác định mình không chỉ chưa từng gặp, thậm chí còn chưa từng nghe nói tới vị Hải Luân • Hách Lí công chúa này.

“Hải Luân • Hách Lí công chúa là nữ nhi của Kiệt Tra • Hách Lí thân vương, là biểu tỉ của Ngũ hoàng tử điện hạ.”

Tề Tề Lan sợ Thanh Việt cự tuyệt (bởi vì, từ hôm qua tới giờ, Thanh Việt đã cự tuyệt lời mời của 11 vị hoàng thất Tắc Á Tháp), vội vàng giới thiệu, hi vọng Thanh Việt có thể xem trọng huyết thống thân tình mà có thể tới gặp mặt một lần, bất quá, lần này nàng đã tính sai.

Lời nàng vừa dứt, Thanh Việt đã xoay người nhìn về phía A Thất đứng cạnh.

“A Thất, chuẩn bị thế nào rồi?”

“Bẩm điện hạ, hành trang đã thu thập tốt, điện hạ muốn xuất phát lúc nào cũng được.”

“Ân, hiện tại đi, ngươi bảo Tiểu Thần đi nói một tiếng với bên Tắc Á Tháp, nói chúng ta có chuyện quan trọng không thể ở lâu.”

“Dạ, điện hạ.”

Phân phó A Thất xong, Thanh Việt nhìn thị nữ còn đang đần mặt đứng đối diện.

“Đi nói cho chủ tử của ngươi biết, chúng ta có chuyện quan trọng, lập tức rời đi, chỉ có thể cô phụ thịnh tình của nàng.”

“Chính là…… hoàng tử điện hạ…… điện hạ, ngài thương xót cho nô tì đi…… van cầu ngài…. nếu ngài không đi…… nô tì liền….. liền……”

Thị nữ tên Tề Tề Lan vừa nghe Thanh Việt cự tuyệt lời mời của công chúa, gương mặt đỏ bừng lập tức tái nhợt, đôi mắt to xinh đẹp cũng nước mắt lưng tròng, thần tình cầu xin.


“Nghe không rõ sao.”

Thanh Việt không kiên nhẫn nhìn thị nữ khóc sướt mướt trước mắt.

“Tạc Phi, mang nàng ra ngoài.”

“Vâng, chủ tử.”

Theo tiếng gọi của Thanh Việt, một thiếu niên xinh đẹp yêu dị, có cảm giác hư ảo không thể nào nắm bắt đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thanh Việt, không chút nương tay túm lấy thị nữ đang khóc sướt mướt.

Ánh mắt trong suốt, lạnh băng cùng đôi tay lạnh ngắt không có chút độ ấm của người sống, lúc tiếp xúc, hàn ý ập tới làm nàng ngay cả khóc lóc, cầu xin cũng quên mất, cứ vậy mà ngây ngốc bị kéo ra ngoài.

“Ngũ đệ, có thể xuất phát.”

Minh Khê mang theo Tiểu Thần cùng A Thất đi tới.

“Ân, đi thôi.”

……….

Tắc Á Tháp biên thành.

Càng tới gần nơi này, biểu tình trên mặt Thanh Việt cùng Minh Khê càng ngưng trọng.

Trên quan đạo thông tới biên thành, không hề có bóng người qua đường, ngay cả chim chóc, côn trùng cùng sinh vật bình thường cũng không có, cứ như nơi này không hề có sự sống.

Huyết sát trên không trung đã dày đặc tới mức mắt thường cũng thấy được, còn có mùi máu tươi trong không khí cùng mùi tanh hôi của thi thể bị đốt cháy, còn có khói đen mù mịt, chỉ cần người tinh mắt, mũi thính một chút dễ dàng có thể ngửi được, thấy được, hơn nữa còn vô cùng khó chịu.


Ngoài ra nơi này tràn ngập tĩnh mịch, không hề nghe thấy âm thanh binh lính thao luyện cùng chiến mã tê hí, làm người ta có cảm giác nơi này không còn là nhân gian mà chính là địa ngục Tu La.

“Ngũ đệ, nơi này…….”

“Gặp chuyện không may.”

Theo đoạn đối thoại ngắn gọn của Thanh Việt cùng Minh Khê, A Thất cùng Tiểu Thần cũng nhận ra tầm nghiêm trọng, hộ vệ Thanh Việt cùng Minh Khê ở giữa, đồng thời nắm chặt bội kiếm bên hông, cảnh giác nhìn bốn phía chung quanh.

Đi thẳng tới tường thành biên thành, Thanh Việt mới thấy bóng dáng binh lính thủ thành.

“Người nào?”

Vừa thấy đoàn người Thanh Việt tới gần, mấy tên lính lập tức khẩn trương, vội vàng bao vây.

Thanh Việt giương mắt nhìn binh lính, sắc mặt mệt mỏi, kích động mang theo hoảng hốt, còn có chút đau đớn khi vừa trải qua sinh li tử biệt.

“Chúng ta phải ra thành.”

“Hiện tại có quân vụ khẩn cấp, toàn thành giới nghiêm, bất luận kẻ nào cũng không được xuất nhập, các ngươi là ai?”

“Gọi Tướng quân thủ thành của các ngươi ra đây.”

“Ngươi……”

Một binh lính còn định nói gì đó thì bị người khác cản lại.


“Chúng ta lập tức thỉnh Tướng quân đại nhân, các vị thỉnh chờ một chút.”

Bề ngoài cùng giọng điệu nói chuyện của những người này nhìn qua đã biết có thân phận rất cao, đám binh lính bọn họ không thể xử lý, vẫn là thỉnh Tướng quân đại nhân tới giải quyết thì tốt hơn.

“Hóa ra là Nam Việt đế quốc Ngũ điện hạ cùng Đại điện hạ đại giá quang lâm.”

Tướng quân thủ biên thành —— Gia Đạt Khoa • Duy Tư nặn ra một nụ cười, hướng Thanh Việt cùng Minh Khê làm một cái chào tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội.

‘Phiền toái a ~~~ thực sự là đại phiền toái ~~~ hai vị điện hạ sao lại tới biên thành ngay lúc này a ~~~ chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra, bằng không hắn cùng nhóm binh sĩ, nhất định sẽ bị thiêu chết ~~~’

Gia Đạt Khoa • Duy Tư vừa suy tính trong lòng, vừa cố gắng làm ra vẻ tự nhiên.

“Hai vị điện hạ, bọn họ chắc đã nói chúng ta hiện tại có quân vụ khẩn cấp cần xử lí, toàn thành giới nghiêm, bất luận là ai cũng không được phép xuất nhập, chỉ có thể thỉnh hai vị điện hạ thứ lỗi.”

“Ác? Là vậy sao. Bất quá, ta thấy hẳn là trong thành xảy ra chuyện gì đi.”

Thanh Việt thờ ơ nói, đập vào tai Gia Đạt Khoa • Duy Tư cùng nhóm binh lính sau lưng hắn, không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang.

‘Lời này có ý gì a? Chẳng lẽ người này biết cái gì? Không có khả năng, chuyện chỉ mới phát sinh mà thôi, huống chi hắn đã hạ lệnh tất cả mọi người không được lộ tin này ra ngoài, không ai có gan như vậy.’

Nghĩ vậy, Gia Đạt Khoa • Duy Tư cố gắng trấn định.

“Ngũ điện hạ, lời này có ý gì? Chúng ta……”

“Ta đã sớm nhắc nhở ngươi, mau chóng xử lí đám thi thể kia.”

Thanh Việt không muốn đứng đây nói vòng vo với hắn, trực tiếp chỉ ra.

“Hiện tại, sự tình đã xảy ra, ngươi lại che dấu mà không báo, ngươi nghĩ chỉ cần phong bế cửa thành tin tức sẽ không lộ ra ngoài sao? Sự tình này càng kéo dài thì càng nghiêm trọng, người chết lại càng nhiều mà thôi.”

“Ngũ điện hạ, ngài…… ta……..”

Gia Đạt Khoa • Duy Tư kinh ngạc trợn tròn mắt, gương mặt phong sương toát ra thống khổ cùng áy náy, nhưng rất nhanh ánh mắt hắn lóe sáng, tựa như người chết đuối túm được cọng rơm cứu mạng.


“Nếu Ngũ điện hạ đã đoán được, ta cũng không muốn dối gạt ngài, bất quá, nơi này không tiện nói chuyện, sự tình trọng đại, vài vị nếu muốn biết rõ, xin mời theo tại hạ vào thành.”

Nói hết lời, thấy nhóm Thanh Việt không có ý phản đối, ánh mắt Gia Đạt Khoa • Duy Tư long lanh sáng rực.

“Các vị, thỉnh.”

Gia Đạt Khoa • Duy Tư tự mình dẫn nhóm Thanh Việt vào phòng tiếp khách ở cổng thành.

Gọi binh lính dâng trà, bánh, trái cây xong, Gia Đạt Khoa • Duy Tư mới bi thống mở miệng kể lại mọi việc.

“Ngũ điện hạ, ngài nói rất đúng, bốn ngày trước, cũng chính là buổi tối ngài rời đi, không biết là xảy ra chuyện gì, đám thi thể hư thối đột nhiên sống lại, vô thanh vô tức tập kích quân doanh đóng quân ngoài thành.

Hơn trăm ngàn thi thể, vừa thấy vật sống sẽ nhào tới, điên cuồng cắn xé, nuốt chửng, chúng nó không sợ đau, giết lại không chết, trừ phi chặt chúng nó thành từng khối mới chịu đình chỉ công kích. Ngoài thành có mười ba vạn binh lính, chỉ trong một đêm đã có hơn một vạn người chết thảm, đại đa số bọn họ đều là chiến sĩ anh dũng giết địch trên chiến trường bị thương còn chưa khỏi hẳn, bị thi cốt gặm cắn, còn hơn hai vạn người bị cắn bị thương.

Suốt đêm đó, tất cả người sống hợp sức chặt nát thi thể hư thối, sau đó thiêu đốt.

Ta nghĩ như vậy sẽ không còn chuyện gì, ai ngờ, đêm hôm sau, nhóm binh sĩ bị cắn nghiêm trọng lại phát điên, bọn họ giống như đám thi thể hư thối kia, vừa thấy vật sống sẽ nhào tới cắn xé, ăn thịt, không sợ đau, giết không chết.

Lúc này chúng ta mới phát hiện, thứ kia hệt như lời nguyền rủa, chỉ cần một vết cắn rất nhỏ, hay vết cào cũng sẽ biến thành bộ dáng khủng bố kia.

Chúng ta không còn cách nào, thực sự cũng không còn chọn lựa, chỉ có thể mang theo binh sĩ không bị thương còn không tới bốn vạn lui về trong thành, để lại hơn năm vạn binh sĩ bị thương ngoài thành.

Sau đó chỉ có thể đứng trên thành, trơ mắt nhìn bọn họ đã mất đi lí trí, phát điên mà lao vào chém giết nhau.

Trơ mắt nhìn từng người từng người ngã xuống, nhìn đồng bạn từng vào sinh ra tử với mình bị cắn xé, bị ăn thịt thực tàn nhẫn, tiếng kêu rên cầu cứu không ngừng…..

Chỉ có thể bất lực nhìn bọn họ vì sợ hãi, tuyệt vọng mà quyết định tự sát bằng chính lưỡi kiếm của mình…. chúng ta không có cách nào…. chỉ có thể trơ mắt nhìn…. không có cách nào cả……”

Nhớ tới đây, cho dù là thiết huyết tướng quân đã quen cảnh sinh tử, giết người vô số cũng không chịu nổi mà sắp ứa nước mắt, những binh sĩ khác đã khóc không thành tiếng.

Hoàn Chương 66.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận