Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

“Tiểu……. điện hạ……..”

Bàn Long điện lúc nửa đêm, trước tẩm điện hoàng đế bệ hạ, Đại tổng quản Tạp Ân có lá gan tỉ lệ ngược với thân hình cơm nắm của mình, bị Thanh Việt bất ngờ xuất hiện bên cạnh làm sợ tới mức qua một lúc mới lấy lại tinh thần.

“Tiểu điện hạ, ngài sao vậy? Sắc mặt ngài……”

Sắc mặt Thanh Việt lúc này trắng tới dọa người.

Cơ thể Thanh Việt từ nhỏ đã có bệnh căn, chẳng qua vì có linh lực hùng hậu cùng năng lượng từ nguyên tố ma pháp chống đỡ, vì thế bình thường không nhìn ra Thanh Việt thực sự rất yếu ớt.

Nhưng mà, một khi năng lượng chống đỡ cơ thể bị hao hết, cơ thể Thanh Việt so với người bình thường còn yếu hơn nhiều, giống như hiện tại.

Phần lớn sức mạnh trong cơ thể Thanh Việt đã dùng hết ở biên thành, thứ này so với cấm chú của Đại Ma Đạo Sư, chỉ hơn chứ không kém, gần như hao hết sức lực, hơn nữa còn một đường không ngừng nghỉ chạy về Nam Việt, cơ thể Thanh Việt hiện tại thực không xong.

Tạp Ân lo lắng muốn hỏi tình huống Thanh Việt, nhưng còn chưa nói xong đã bị Thanh Việt đánh gảy.

“Phụ hoàng ta đâu? Phụ hoàng thế nào?”

“Ác, bệ hạ a.”

Nhắc tới Hoàng Phủ Ngạo, gương mặt béo của Tạp Ân nhăn nhó, cũng không đoán xem tiểu điện hạ ở Tắc Á Tháp vì sao nhanh vậy đã biết hoàng đế bệ hạ gặp chuyện không may.

“Tiểu nhân cũng không rõ bệ hạ xảy ra chuyện gì, sáng hôm nay, bệ hạ đột nhiên hôn mê làm tiểu nhân bị dọa chết khiếp, vội vàng triệu Y Sư tới chuẩn bệnh cho bệ hạ, nhưng mà không ai tìm ra nguyên nhân.

Đang lúc mọi người gấp tới độ xoay quanh, bệ hạ đột nhiên tỉnh lại, nói muốn yên tĩnh một chút rồi đuổi hết mọi người ra ngoài, tiểu nhân vốn muốn lưu lại chăm sóc bệ hạ, chính là bộ dáng bệ hạ lúc ấy thực hung ác, tiểu nhân chỉ đành ra ngoài.

Tiểu nhân cảm thấy bệ hạ có chút không thích hợp, nghĩ muốn lưu lại nhưng lại không dám trái lệnh bệ hạ, đành ở đây hầu.”

Nghe Tạp Ân nói phụ hoàng hôn mê, Thanh Việt mới thở phào, nhưng mà nghe tới khúc sau, Thanh Việt càng cảm giác sự thật có chút kì quái, thần sắc không dấu được lo lắng.

“Phụ hoàng ta sao lại hôn mê?”

“Sáng hôm nay, bệ hạ vẫn còn tốt, tiểu nhân thấy tâm tình bệ hạ không tệ lắm liền đi dạo một vòng, không ngờ đi một chốc, bệ hạ dừng lại hỏi tiểu nhân có nghe thấy âm thanh gì không.

Tiểu nhân không nghe thấy gì cả, chính là bệ hạ nói ngài cứ nghe thấy âm thanh cứ kêu ‘chủ nhân……. chủ nhân’, làm tiểu nhân thực hoảng sợ.

Sau đó, bệ hạ đi tới hướng phát ra âm thanh, tiểu nhân mặc dù sợ hãi nhưng cũng theo sau, bất quá bệ hạ đi thực nhanh, tiểu nhân đuổi theo không kịp, đợi tới lúc tìm được thì bệ hạ đã ngất đi.”

“Đao!!!”

Nghe Tạp Ân kể lại, Thanh Việt lập tức nhớ tới cây ma đao vương tử Cáp Đa Cách Lạp hiến tặng mà Khải Tề • Đề Đề Tư cùng Tây Ca • Lai Đặc từng nói tới.

Khải Tề • Đề Đề Tư cũng từng nghe được cây ma đao kia nói nó muốn đi tìm chủ nhân.

“Bên người phụ hoàng ta có phải có một bả đao nhìn rất cổ xưa?”

“Đúng vậy, điện hạ, sao ngài biết được?”

Tạp Ân kinh ngạc vội vàng gật đầu.

“Đúng vậy, lúc bệ hạ hôn mê trong tay nắm chặt một thanh đao rất cổ. Nói tới thì thực kì lạ, bả đao kia cứ như dính chặt vào tay bệ hạ, chúng ta muốn lấy nó đi, nhưng làm thế nào cũng không lấy được, hơn nữa cứ như có một sức mạnh quỷ dị, đẩy chúng ta ra.”

‘Chẳng lẽ là bả đao kia quấy phá? Nhưng mà chỉ là một cây ma đao, sao có thể là đối thủ của phụ hoàng, nhất định còn có thứ gì khác……..’

“Ta muốn vào gặp phụ hoàng.”

“Chính là…… tiểu điện hạ a…… bệ hạ nói…….”

“Tránh ra cho ta.”

“Dạ dạ dạ, tiểu nhân lập tức tránh, lập tức tránh ngay…….”

Thấy Thanh Việt phát hỏa, Tạp Ân thực không có cốt khí cùng nguyên tắc lập tức vọt qua một bên.

Đi vào tẩm điện, một sức mạnh phệ hồn linh hồn cường đại liền ập vào mặt.

Thanh Việt hiện tại không còn nhiều năng lượng hộ thể, nhất thời cảm giác toàn thân đau đớn như bị kim châm.

May mắn, Thanh Việt là linh thể trời sinh có thể làm linh hồn cùng cơ thể có thể kết hợp hoàn mĩ, chặt chẽ với nhau, chỉ cần Thanh Việt có ý chí kiên định, như vậy sức mạnh phệ hồn cũng không thể gây thương tổn cho bé.

Nếu đổi lại là người bình thường, dưới tác dụng mạnh mẽ của phệ hồn, phỏng chừng hiện tại đã trở thành một khối thi thể.

Khó trách phụ hoàng đuổi hết mọi người đi.

Thanh Việt lấy hai phiến mộc đào phong ấn linh hồn trong không gian giới chỉ, bóp vỡ nó phóng xuất linh hồn bên trong, sức mạnh phệ hồn cảm ứng được lập tức dời đi một phần sức mạnh trên người Thanh Việt để đuổi theo những linh hồn này.

Chịu đựng đau đớn vì sức mạnh phệ hồn mang tới, Thanh Việt chầm chậm tới gần Hoàng Phủ Ngạo.

……..

Lúc này Hoàng Phủ Ngạo nằm trên giường, tựa như đang lâm vào một cơn ác mộng, khó chịu nhíu chặt hàng mi, cố gắng muốn mở to mắt nhưng không làm được, thanh cổ đao trong tay dường như đã dính chặt vào tay, làm thế nào cũng không quăng ra được.

Những đoạn kí ức kì quái tựa như cảnh trong mơ bị cổ đao thức tỉnh, dũng mãnh trào vào đầu óc y, đánh sâu vào số kí ức vốn có.

Sức mạnh vốn ngủ yên trong cơ thể đột nhiên thức tỉnh, không ngừng va chạm với phong ấn đang trói buộc nó, ấn kí hình xoắn ốc xoay tròn đỏ như máu, như ẩn như hiện xuất hiện ở mi tâm Hoàng Phủ Ngạo.

Xấu hổ, giận dữ khi bị người ta khinh thường, bắt nạt…….

Tuyệt vọng, bất lực khi rơi vào vực sâu hắc ám…….

Cho dù ở trong vực sâu hắc ám không có quang minh, không có âm thanh, y cũng phải cắn răn, chịu đựng hắc ám, cô tịch, kiên cường, quật ngạo sống sót…..

Sau đó là hưng phấn, điên cuồng khi có được sức mạnh cường đại…….

Chém giết trên chiến trường….. chiến sĩ thấm đầy máu tươi ngã xuống….. bi thương không thể vãn hồi….. tiếng gào thét không cam lòng…..

Đoạn kí ức mang theo cảm xúc mãnh liệt dũng mãnh tràn vào đầu Hoàng Phủ Ngạo, bắt đầu xâm chiếm, thay thế số kí ức vốn có.

…….

“Phụ hoàng…… phụ hoàng…….”

Chuôi ma đao này cư nhiên tương hỗ với sức mạnh trong cơ thể phụ hoàng, muốn xâm chiếm cơ thể phụ hoàng, Thanh Việt vì phát hiện điều này mà vô cùng sợ hãi.

Hiện tại, Thanh Việt đã tiêu hao hết phần lớn sức mạnh, còn bị sức mạnh kì quái này ngăn cách bên ngoài, chỉ tới gần phụ hoàng cũng rất khó khăn, chỉ có thể từng chút gọi tên phụ hoàng, hi vọng y có thể nghe thấy.

…….

“Phụ hoàng…… tỉnh lại đi…… phụ hoàng….. phụ hoàng……”

Một tiếng lại từng tiếng kêu tràn ngập lo lắng, chậm rãi vang vọng vào tai Hoàng Phủ Ngạo đang chìm trong cơn ác mộng……

Chậm rãi….. bóng dáng một bé con…. chậm rãi xuất hiện trong đầu Hoàng Phủ Ngạo….. mái tóc bạch kim thật dài…. đôi ngươi lưu ly thất sắc….. gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ…….

Chậm rãi, bé con kia từng chút, từng chút thay thế số kí ức hư ảo tựa như cảnh trong mơ kia……

Xấu hổ, giận dữ, tuyệt vọng, bất lực, cô tịch, kiên cường, quật ngạo, nhưng phấn, điên cường, không cam lòng…. hết thảy tình tự kịch liệt theo sự xuất hiện của bé con mà dần dần bị thay thế bằng ấm áp và vui sướng……

…….

Hoàn Chương 69.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui