Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Ngày thứ hai sau khi Tống Mặc tới địa lao, trong lãnh địa Grilan phát sinh một chuyện khiến tất cả mọi người đều trợn mắt nghẹn họng.

Lãnh chủ đại nhân của Grilan, đường đường Tống Mặc Grilan, lại đi nhìn trộm!

Mà không phải là đi nhìn trộm phòng thay đồ của nữ phó, mà là phòng thay đồ của các đại lão gia!

Nhất thời, trong lãnh địa xôn xao bàn tán, không tới một ngày, Tống Mặc từ thanh niên năm tốt dẫn dắt toàn thể lãnh dân trở nên phát đạt, trở thành ác quỷ háo sắc có sở thích đặc biệt.

Các nam đồng bào hơi có tư sắc đều bo bo giữ mình. Mấy người trước kia tay to cơ bắp, hiện tại biến mất hết khỏi đường lớn ngõ nhỏ của Grilan. Hành vi có vẻ như hoang đường của Tống Mặc, đã gián tiếp cống hiến không nhỏ cho việc xây dựng văn minh tinh thần của Grilan.

Lão quản gia John đau lòng nhức óc, nhớ tới mười mấy bức tranh lõa nam trước kia còn bày trong phòng nhỏ, lập tức tỉnh ngộ.

“Lãnh chủ đại nhân, ngài thực sự không nên có hành vi này!

“Ta biết.”

“Chuyện này sẽ tổn hại nghiêm trọng tới vinh dự gia tộc Grilan và uy nghiêm của lãnh chủ ngài!”

“Ta hiểu.”

“Tuyệt đối không thể tiếp tục như thế!”

“Ta rõ.”

“Cho nên, thân là quản gia của ngài, tôi nhất định phải giúp ngài sửa chữa sai lầm!”

“Hả?”

Lão John vỗ tay, năm tráng nam đẩy cửa đi vào, ai nấy trẻ tuổi tuấn tú, vai rộng eo nhỏ, thân cao chân dài.

Lão John lại vỗ tay, năm nam nhân bắt đầu động tác nhanh chóng tháo nút cởi đồ, không tới mấy phút, năm cơ thể nam tính trẻ tuổi tráng niên, có làn da màu cổ đồng xuất hiện trước mặt lãnh chủ đại nhân.

Các nam nhân cơ bắp khỏe mạnh múa may cơ thể, hiển thị hai bắp tay nhô cao của mình, cơ lưng rộng lớn và cơ ngực, tám khối cơ bụng chắc nịch, còn có cơ mông được trời ưu ái…

Tống Mặc cảm thấy mình sắp mù rồi. Nếu trước mặt là năm em gái, cho dù toàn thân cơ thịt, cũng có thể tiếp nhận, nhưng năm anh trai này… y chỉ muốn chọc luôn hai mắt mình!

Lúc này, lão John nói, “Lãnh chủ đại nhân, ngài vừa lòng chứ?”

Vừa lòng? Vừa lòng mẹ ông!

Tống Mặc không biết làm sao chống trán, thật muốn hỏi một câu: Quản gia, ông thật sự là quản gia sao? Vị quản gia lúc xưa vẫn ngứa mắt ảnh nghệ thuật của các kỵ sĩ đi đâu rồi? Chẳng lẽ cũng xuyên việt rồi?

Cuối cùng, Tống Mặc cũng chỉ phun ra một câu, “Quản gia, có thể để họ ra ngoài trước không?” Tiếp tục như vậy, y sẽ nhịn không được giơ súng pằng pằng những nam nhân cơ bắp và lão quản gia John.

Các nam nhân mặc xong y phục, xếp hàng ra khỏi phòng, Tống Mặc bắt đầu tranh cãi với lão quản gia về sự trong sạch của mình.

“Quản gia, ông thật sự hiểu lầm ta rồi.”

“Hiểu lầm?”

“Ta chỉ đơn thuần muốn nhìn thân thể nam nhân một chút.”

Lão John: “…”

“Chỉ là vì muốn làm rõ một chuyện.”

Lão John: “…”

“Tóm lại, ta tuyệt đối không thích nam nhân!”

Lão John: “…”

“Quản gia, ông làm gì nhìn ta kiểu đó?”

“Lãnh chủ đại nhân, ngài cảm thấy lời của mình có sức thuyết phục không?”

Tống Mặc: “…”

“Nếu ngài không vừa lòng với những người tôi an bài, có thể nói thẳng, tôi sẽ nỗ lực cho tới khi ngài vừa lòng mới thôi.”

Lão John cong lưng hành lễ, lui ra khỏi phòng, Tống Mặc ngây người tại chỗ, há miệng líu lưỡi.

Còn tới nữa?!

Lúc này, Tống Mặc đột nhiên rất muốn học theo nữ sĩ Đậu Nga, hai gối chạm đất, hai tay giơ cao, la hét với ông trời: Oan uổng quá!

Hít sâu hai hơi, Tống Mặc nói với mình phải bình tĩnh, cổ nhân nói, trời muốn giao sứ mệnh trọng đại cho ai, thì trước đó ắt phải thử ý chí người đó, thử gân cốt người đó, thử cơ thịt người đó… thử ý chí cái đầu á!

Nếu không phải vì Rhys Myers, y sẽ không hoài nghi mình bắt đầu đói không chọn đồ ăn! Nếu không phải hoài nghi mình đói không chọn đồ ăn, thì sẽ không đi nhìn trộm anh trai! Nếu không phải đi nhìn trộm anh trai, thì sẽ không bị lão John hiểu lầm! Nếu không phải bị lão John hiểu lầm, thì không cần phải thấy một cảnh mãnh nam lõa mù mắt!

Khởi nguồn của tất cả, đều là Rhys Myers! Dứt khoát diệt tên yêu nghiệt đó, đầu xuôi đuôi lọt!

Vừa vớ lấy súng định xuống địa lao giết người diệt khẩu, hạ nhân tới nói với y, tổng đốc hành tỉnh tây bắc tới viếng.

Saivans sẽ chủ động tới Grilan?

Tống Mặc vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, kỳ quái nha, lẽ nào hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây sao?

Saivans tới tìm Tống Mặc, không phải nhất thời hứng chí. Một tuần sau, hắn phải xuất phát đến đô thành, trước lúc đó, hắn còn muốn nói chuyện với Tống Mặc. Nếu Tống Mặc nguyện ý bán nỏ liên phát cho hắn, bất luận bao nhiêu kim tệ, Saivans đều sẽ không keo kiệt.

Muốn biểu hiện xuất sắc trong chiến dịch quốc vương thân chinh Sabisand, được quốc vương khen ngợi, có được địa vị và quyền lợi càng cao, thì cần phải có nhiều con bài hơn.

Nghe ý đồ của Saivans, Tống Mặc trầm mặc một chút, mở miệng nói: “Nỏ liên phát sẽ không cho ngươi.”

Tuy sớm có thể dự liệu được trên tám mươi phần trăm, kết quả sẽ như thế, nhưng Saivans vẫn không tránh khỏi thất vọng.

“Đừng vội thất vọng.” Tống Mặc cười nói, “Còn nhớ nỏ một phát mà ta đưa ngươi trước kia không? Loại nỏ này có thể cải thiện.”

“Cải thiện?”

“Đúng. Tuy không thể sánh bằng nỏ liên phát, nhưng uy lực và tốc độ bắn thì lại cao hơn cường cung.”

“Ngươi nói thật?”

“Đương nhiên. Ta là người thành thật, tổng đốc Saivans.”

Người thành thật? Saivans co giật khóe môi.

“Có thành phẩm không?”

“Thành phẩm tạm thời không có.” Tống Mặc nhún vai, “Nhưng nếu ngươi cần gấp, một ngày sau, thì có thể làm ra. Nhưng ta muốn biết, tại sao ngươi đột nhiên cần vũ khí này?”

“Không liên quan tới ngươi.” Saivans lấy một túi kim tệ ra, giao cho Tống Mặc, “Đây là tiền đặt hàng, ngày mai ta muốn thấy thành phẩm, còn có bản vẽ.”

“Được rồi.” Tống Mặc cầm túi, ước lượng, trong đây ít nhất cũng có một trăm năm mươi đồng kim tệ, quả nhiên là người có tiền, “Ta làm việc, ngươi yên tâm. Ngày mai giờ này, ta sẽ giao thành phẩm và bản vẽ cho ngươi.”

“Được rồi.”

Saivans đi xong, Tống Mặc cũng không có tâm tư đi giết người diệt khẩu nữa, kiếm kim tệ quan trọng hơn.

Giao kim tệ cho lão John cất đi, Tống Mặc vùi đầu vẽ hình, vừa vẽ, vừa nghĩ, Saivans cần cung nỏ gấp như thế, rốt cuộc là vì cái gì?

Quân đội vũ trang hành tỉnh tây bắc, đối phó với quốc gia xung quanh hành tỉnh? Khả năng này không lớn. Hành tỉnh tây bắc là đô thành thương nghiệp, tiêu diệt quốc gia xung quanh, còn kiếm tiền của ai?

Lẽ nào, là vương quốc Obi muốn có động tác gì?

Nếu thật sự là vậy, hành động của Saivans rất dễ lý giải.

Một khi vương quốc Obi và quốc gia khác phát sinh chiến tranh, tổng đốc tây bắc xuất thân quân nhân, Saivans nhất định phải gánh trách nhiệm, dẫn binh tham gia vào chiến tranh đối ngoại của vương quốc.

Nhìn từ biểu hiện của Saivans, quy mô của trận chiến tranh này tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Ít nhất sẽ không phải là ‘chiến dịch vĩ đại’ ba năm mươi người đánh nhau. Cũng sẽ không phải buổi sáng máu tanh giết chóc, buổi chiều liền ai về nhà nấy tìm mẹ mình.

Mọi người đều biết, có thể khiến quân đội vương quốc Obi đại động can qua, chỉ có Sabisand.

Nghĩ tới đây, Tống Mặc tìm lại giản sử đại lục Quang Minh mà trước kia từng xem qua, lật tới chương giới thiệu về vương quốc Obi và vương quốc Sabisand, phát hiện ân oán tình thù của hai quốc gia này, có thể truy ngược về cả ngàn năm trước. Từ khi vương quốc kiến lập, chiến tranh giữa hai quốc gia đã không hề dừng lại.

Về vương quốc Obi còn có một đoạn ghi chép kỳ quái, nghe nói, vương tộc của vương quốc này, có huyết mạch cự long.

Nói đơn giản một chút, chính là cự long từng cướp tài cướp sắc của vị công chúa nào đó của quốc gia này, nhưng lại không muốn lấy mạng người. Trùng hợp trong vương thất thời đại đó không có người kế thừa nam tính, công chúa chỉ có thể gánh lấy rường cột quốc gia, mà hài tử của nàng, tự nhiên trở thành quốc vương đời sau.

Nữ vương cả đời không kết hôn, càng gia tăng độ đáng tin của lời đồn này.

Lẽ nào, đây chính là nguyên nhân vương quốc Obi trở thành một trong những đại quốc gia mạnh nhất đại lục? Có quốc vương trong người chảy huyết thống cự long ngồi trên vương tọa, sức mạnh đã quá đủ.

Chiến tranh dễ phát tài nhất, nhưng Obi và Sabisand thì y không dám đánh chủ ý. Chỗ duy nhất có thể hạ thủ, chính là quốc gia xung quanh Obi và Sabisand, một khi khai chiến, chắc chắn sẽ là kẻ xui xẻo bị dính đến.

Hình như, vương quốc Chisa có một hành tỉnh nằm cạnh Obi?

Tống Mặc lật đến trang địa đồ đại lục Quang Minh, địa đồ cũng rất đơn giản, nhưng lại có thể thấy rõ, trên địa đồ, trong những quốc gia chi chít, vương quốc Chisa có một lãnh thổ hẹp dài, giống như râu của côn trùng, phần đỉnh tiếp giáp với vương quốc Obi, cách Sabisand cũng không xa.

Quả thật là buồn ngủ đưa gối đầu!

Y đang lo không biết nên làm sao hạ thủ với vương quốc Chisa, cơ hội đã đưa tới trước mắt, ngay cả người chịu oan ức đều có sẵn.

Ngày hôm sau, khi Saivans gặp lại Tống Mặc, Tống Mặc trực tiếp nói cho hắn nghe kế hoạch của mình, Saivans trước tiên là lắc đầu, đùa à, lính đánh thuê của Grilan? Còn nói ra miệng được!

Đây chẳng qua là một đám nông dân cầm vũ khí!

Thấy Saivans từ đầu tới cuối không nguyện ý, Tống Mặc sử ra sát chiêu, ghé vào tai Saivans, thấp giọng nói vài câu, sắc mặt Saivans biến đổi.

“Tổng đốc đại nhân, cơ hội thế này không có nhiều. Ta có thể cho ngài thêm một chiếc giường làm tình, ngoài ra, thứ giành được, chúng ta chia bốn sáu, thế nào?”

“Được, thành giao.”

Cứ thế, tổng đốc hành tỉnh tây bắc, và lãnh chủ Grilan, trong căn phòng tối nhỏ, hoạch định án cướp giật nhắm vào vương quốc Chisa.

Một tuần sau, trong đội quân hành tỉnh tây bắc xuất phát tới thủ đô Obi, có thêm một đội lính đánh thuê tới từ Grilan.

Trong đội ngũ hai mươi mấy người, bao gồm cả sáu người Johnson Jason tùy tùng của Tống Mặc, mười lãnh dân biểu hiện xuất sắc khi đánh cướp địa tinh và đối kháng khinh kỵ binh, cùng Harold và ba tiền tu sĩ.

An bài như thế, là vì bốn tiền nhân sĩ giáo hội này biết y thuật, nếu giữa đường có người bị thương hoặc mắc bệnh, sẽ không vướng tay vướng chân. Ngoài ra, Tống Mặc vẫn không thể hoàn toàn yên tâm với họ, mang theo bốn người, để ở nhà bốn người, một khi có gì xảy ra, lão John hoàn toàn có thể ứng phó.

Huống hồ tám tên này hiện tại là tội phạm truy nã của Quang Minh giáo hội, một lúc mang hết ra, mục tiêu quá lớn.

Vì suy nghĩ an toàn, Tống Mặc đặc biệt bảo lão John thu thập tất cả da bò trong lãnh địa, hơn nữa để anh em người lùn ngừng chế tạo súng trường, gộp bọn với ba người Ed nhanh chóng chế tạo những phụ kiện cần thiết để làm khôi giáp.

Trải qua một tuần nỗ lực, mười hai bộ khôi giáp do da bò và thép phiên bản Grilan chói sáng ra đời.

Tuy trông có hơi nghèo kiết hủ lậu, nhưng hiệu quả phòng hộ thì là nhất lưu.

Tống Mặc cưỡi đại mã màu táo đỏ Saivans tặng cho y, đi trước đội ngũ, không nhìn tới ánh mắt cười nhạo của các kỵ sĩ, trong lòng thầm nói: Cười đi, cứ cười cho đã đi, đợi tiểu gia phát tài rồi, sớm muộn cũng tới lúc các ngươi khóc!

Nói tóm lại, Tống Mặc đã suy nghĩ hết cả mọi vấn đề, ngay cả vấn đề ăn cơm, Tống Mặc cũng đã chào hỏi với Saivans trước rồi, Grilan quá nghèo, chỉ có thể ăn đại hộ.

Nhưng, Tống Mặc lại cảm thấy mình đã quên một chuyện rất quan trọng.

Là cái gì đây?

Trong địa lao, Rhys Myers ngồi khoanh gối trên thảm trải màu đỏ đô, tay phải vẽ một phù chú gấp khúc giữa không, sau khi hoàn thành một nét cuối cùng, hàng chữ này đột nhiên hóa thành một cột gió đen, bay ra khỏi cửa sổ trên cửa địa lao, địa tinh canh gác ngoài cửa hoàn toàn không phát hiện.

Thủ đô vương quốc Obi.

Quân đội của tổng đốc các tỉnh lục tục kéo tới, trong vương cung liên tục cử hành mấy tiệc đêm trọng đại. Dân cư thủ đô cũng bắt đầu các loại chúc mừng, giống như bọn họ không phải sắp nghênh đón một cuộc chiến tranh, mà là một khánh điển.

Mà thực tế, cũng thật sự là vậy.

Trăm ngàn năm nay, người Obi và người Sabisand đều đã quen với chiến tranh, chiến tranh có thể mang tới quân công, tài phú, lương thực và nữ nhân cho họ.

Chúc mừng trước chiến tranh, ban đầu là vì cổ vũ quân đội vương quốc, hiện tại đã trở thành truyền thống của Obi.

Tình cảnh đồng dạng cũng phát sinh ở Sabisand.

Một khi hoạt động chúc mừng của Obi và Sabisand bắt đầu, quốc gia xung quanh sẽ bắt đầu lo sợ. Quốc vương và các quý tộc tranh nhau chạy vào Quang Minh giáo hội, họ chưa từng khát cầu hòa bình như lúc này, nhưng Quang Minh thần trước giờ chưa từng nghe tới cầu khẩn của họ.

Nên phát sinh, vẫn là phải phát sinh.

Nên bị cướp, sớm muộn cũng đều bị cướp.

Mọi người trong Grilan theo đội ngũ Saivans tới đô thành Obi xong, chính là thấy cảnh này, Tống Mặc kỳ quái hỏi Saivans, sau khi đạt được đáp án, thì câm nín nửa ngày.

Thần tiên đánh nhau, phàm nhân chịu thiệt, nơi này sắp thành đại quốc đánh nhau, tiểu quốc trúng đạn rồi! Tóm lại, khó trách Saivans đáp ứng nhanh chóng như thế, thì ra là truyền thống của người ta!

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui