Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Tống Mặc tỉnh giấc, chỉ cảm thấy giữa hai chân nóng rát đau đớn.

“A…”

Vén chăn ra nhìn, lập tức hít ngược một hơi. Chỉ thấy bên trong đùi nơi tiếp cận góc đùi bị cọ vừa đỏ vừa xưng, có mấy chỗ còn rách da, chạm một cái là đau thấu tim. Tình hình này, đi đường hai hàng là cái chắc, mà quần có mặc nỗi hay không là chuyện khác nữa. Thân trên không cần nói, y cũng không nhớ nổi tối qua Rhys đã cắn bao nhiêu cái lên người mình, tính ra vết răng chắc cũng mấy chục chỗ!

Tống Mặc gãi đầu, cố nhịn đau dứng lên, chân vừa chạm đất, cửa phòng đã bị đẩy ra. Tống Mặc nhìn rõ người tới, ngay cả hỏi cũng lười, trực tiếp mấy bước nhào tới bên tường, nắm lấy súng trường treo trên đó nã ngay một băng!

Rhys Myers tựa hồ đã sớm phòng bị, nhanh chóng né tránh, đạn toàn bắn hụt, bắn lên tường, tia lửa khắp nơi.

Tống Mặc nghiến răng, hai mắt bốc hỏa trừng Rhys, mọe nó, tuy tối qua tên này không làm tới cuối, nhưng vẫn lật tới lật lui giày vò y mấy lần như chiên cá, nên sảng đã sảng hết rồi, nên ra cũng ra rồi, nhưng y lại không có mặt mũi gặp người nữa!

Nếu các lãnh dân thấy bộ dạng y thế này, hiếu kỳ hỏi một câu: “Lãnh chủ đại nhân, ngài sao lại đi kiểu này?”

Lẽ nào trả lời: “Vì giữ xx, chỉ có thể cho người ta x chân, kết quả mài thành hai hàng? A ha ha ha!”

Mọe, đừng nói uy nghiêm lãnh chủ, tôn nghiêm nam nhân cũng sắp bị ném tới góc tường trồng nấm luôn rồi!

“Ngươi đừng tránh!” Tống Mặc tức giận lắp thêm đạn, “Dù sao bắn không chết ngươi, để ta bắn vài phát trút giận coi!”

Rhys: “…” Bắn không chết hắn, cũng không có nghĩa là hắn vui vẻ ăn đạn.

“Mọe! Ngươi còn tránh?! Không được tránh! Còn tránh ông khóc cho ngươi xem!”

Tống Mặc đã không định giữ da mặt nữa, một khóc hai nháo ba thắt cổ, dù có lăn lộn xỏ lá hôm nay cũng phải bắn ra mấy cái lỗ trên người tên khốn kiếp này!

Rhys thấy Tống Mặc lại cầm súng lên, vội giơ tay, nói: “Thân ái, ngươi bỏ súng xuống trước đi, có gì từ từ nói.”

“Không có gì để nói!” Tống Mặc mài răng ken két, “Cái thứ mọc trên người ngươi đó căn bản không phải xx, mà là côn điện cao áp! Mài ông cả buổi tối, ngươi xem đi!” Vừa nói, vừa vén vạt dưới sơ mi lên, lộ ra chỗ xưng đỏ trên đùi, “Như vậy bảo ông làm sao mặc quần, làm sao đi đường?!”

Nhìn mảng đỏ sậm trên làn da màu sữa, ánh mắt Rhys không khỏi lấp lóe, liếm liếm khóe môi, biểu tình trên mặt nói rõ trong đầu hắn đang nghĩ cái gì. Tống Mặc càng thêm bốc hỏa, đây là một con cầm thú mà! Không, nói thế quá có lỗi với cầm thú, cầm thú cũng không có cầm thú như thế!

Bất kể ba bảy hai mươi mốt, lại mấy phát súng. Không đợi Tống Mặc lắp đạn vào nữa, Rhys đã xuất hiện sau lưng y, ôm lấy eo y, cúi đầu, cọ cọ lên mặt y, “Thân ái, là ta không tốt, đừng tức giận, được không?”

Nói rồi, cánh tay men theo vạt áo trượt xuống dưới, đặt vào bên trong đùi Tống Mặc, nhẹ ma sát, một làn hơi mát dịu theo động tác ngón tay hắn tưới đều lên da, giảm đi đau đớn nóng rát.

“Ta sẽ phụ trách.” Rhys liếm tai Tống Mặc, “Chỉ cần ngươi có thể nguôi giận, ngươi muốn làm gì cũng được. Tốt hơn chưa?”

Tống Mặc hừ một tiếng, không để ý hắn, thử động, phát hiện nơi vừa rồi còn khiến y bốc hỏa đầy đầu, đau đớn đang dần giảm bớt, cúi đầu vạch vạt áo ra, chỗ xưng đã dần tan đi, chẳng qua…

“Tay ngươi đang đặt ở đâu đó?”

Tống Mặc híp mắt lại, trong giọng nói mang theo băng vụn, lật tay chỉ súng vào cằm Rhys, “Nếu còn không lấy ra, ông sẽ bắn ngươi bể gáo, rồi mới gọt cái móng vuốt của ngươi!”

Rhys chớp chớp mắt, nghe lời rút tay về, giây tiếp theo, lại ôm ngang Tống Mặc lên, “Bảo bối, tối qua ta làm quá mức, hiện tại ta bồi thường cho ngươi, được không?”

Rhys không để ý Tống Mặc giãy dụa, ôm y đi vài bước tới bên giường, đặt Tống Mặc lên giường, hắn thì đứng, chậm rãi kéo trường bào đen trùm trên người. Phản ứng đầu tiên của Tống Mặc là cầm gối lên đập cái tên không cần mặt mũi này, cả đêm giở trò lưu manh với y còn không đủ, sáng sớm lại giở tiếp!

Rhys nghiêng đầu đi, tránh khỏi cái gối, cười cười, kéo trường bào, ném xuống đất. Tống Mặc vốn cho rằng sẽ lại nhìn thấy cái đó đó trở ngại thưởng thức, kết quả lại phát hiện, dưới trường bào đen, kỳ thật ẩn giấu thứ khác.

“Ngươi…”

Rhys buông tay, một cái mũ sĩ quan xuất hiện trên tay hắn, xoay vài cái, đội lên đầu, đôi ủng bóng loáng gõ gõ lên mặt sàn, mang theo âm luật khiến người tâm động, “Y phục này tuy hơi kỳ quái, nhưng, mặc cũng không tồi, ngươi thấy sao?”

Tống Mặc nhìn Rhys, không tự chủ nuốt nước miếng.

Tống Mặc vẫn luôn biết Rhys xinh đẹp, nhưng không biết quân trang mặc lên người hắn rồi, sẽ hoàn mỹ tới mức khiến người ta không thể chuyển mắt. Thắt lưng rộng bằng lòng bàn tay hiển hiện phần eo gầy, ủng cao tới gối bao trọn đôi chân thon dài, ngón tay được bọc trong bao tay trắng tuyết móc lấy viền mũ màu đen, Rhys nghiêng đầu, cong khóe môi, đôi mắt biển xanh nhìn Tống Mặc thật sâu, “Thế nào, thích không?”

Trong đầu Tống Mặc lập tức hiện lên bốn chữ lớn chói lóa vạn trượng: Đồng phục dụ hoặc!

Lãnh chủ đại nhân lập tức cảm thấy xoang mũi nóng lên, đại thần xuyên việt, tha cho thuộc tính trạch nam của y đi!

Đặc biệt là một trạch nam đang bị mỹ nhân quân trang cố gắng bẻ cong, thật sự là bi thương không chịu nổi mà!

Rhys thấy Tống Mặc chỉ lăng lăng nhìn hắn không nói, dứt khoát khuỵu một chân lên mép giường, nâng cằm Tống Mặc lên, “Thân ái, cho ta biết, ngươi thích không?”

Nhìn Rhys gần trong gang tấc, máu mũi của Tống Mặc, cuối cùng cũng chảy xuống.

“Thân ái, đây là sở thích của ngươi sao? Thật sự thích như thế?” Rhys xoa xoa Tống Mặc, đầu ngón tay tuyết trắng lập tức bị dính máu đỏ, “Nếu tối qua ta mặc y phục này cầu hoan với ngươi, có phải có thể đạt thành tâm nguyện rồi không, hử?”

Rhys vừa nói xong, máu mũi của Tống Mặc đã từ chảy biến thành phun, thẳng tới tung tóe…

Lúc này, Tống Mặc chỉ có một cảm tưởng, quả thật là trên đầu chữ sắc có một cây đao, đao đao đều có thể lấy mạng người mà!

Lão quản gia John thấy lãnh chủ chậm chạp chưa thức dậy, dẫn theo thị nữ Anne và nô bộc, cầm đồ rửa mặt đến ngoài cửa phòng ngủ của lãnh chủ, gõ vài cái, trong phòng không có tiếng đáp, lại gõ thêm vài cái, vẫn không có tiếng đáp. Lão quản gia John chợt giật mình, tối hôm qua, hình như là Rhys đưa lãnh chủ đại nhân về phòng, vậy sau đó…

Sắc mặt quản gia lập tức biến đổi, không bận tâm gì nữa, vừa nói: “Thất lễ rồi!” Vừa co chân, đạp cửa phòng ra!

Cùng một tiếng vang lớn, cửa phòng đáng thương lập tức gãy làm hai khúc, phơi thây tại chỗ. Nếu cánh cửa có thể nói chuyện, nó chắc chắn sẽ lau nước mắt trong đống bụi mà kêu oan, nó đây chọc tới ai chứ, hơn nữa, cửa không khóa, đá cái gì mà đá…

Lão John đá một cú gãy cửa, bước vội vào phòng, thấy Tống Mặc đang chảy máu mũi, sắc mặt trở nên càng khó coi, “Anne, khăn tay!”

Thị nữ tóc đỏ vẫn còn chưa hoàn hồn khỏi tư thế anh dũng vừa rồi của quản gia, nghe tiếng lão John, vẫn không phản ứng, là nô bộc bên cạnh cô bước tới một bước, đưa khăn tay cho quản gia.

Lão John đi vài bước tới bên giường, làm như không thấy Rhys Myers bên cạnh, dùng khăn tay lau vết máu trên mặt Tống Mặc, nâng cằm Tống Mặc lên, “Lãnh chủ đại nhân, ngẩng đầu lên, Ampat, đi gọi Harold!”

Nô bộc nghe thế, nhanh chóng chạy đi, Tống Mặc muốn ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể nắm cổ tay lão John, hơi gian nan nói: “Quản gia, ta không sao, chỉ là tâm hỏa hơi vượng thôi. Không cần gọi Harold.”

Lão John nhíu mày: “Lãnh chủ đại nhân, xin đừng tùy tính như thế.”

Rhys Myers tựa bên giường, vẫn bị coi như không khí.

Không tới hai phút, Harold đã được Ampat dẫn tới, thấy Tống Mặc ngồi ngẩng đầu trên giường, trên mặt là một chiếc khăn tay dính máu, còn cho rằng Tống Mặc thật sự xảy ra chuyện, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, đặt thùng y liệu giản dị lên giường, bên trong chất chỉnh tề máy móc y liệu mà Tống Mặc bảo người lùn chế tạo cho nhân sĩ tiền giáo hội.

“Lãnh chủ đại nhân, ngài không thoải mái ở đâu, hay là bị thương?”

Harold cầm ống nghe bệnh lên, bày vẻ nhân sĩ chuyên nghiệp. Tống Mặc đẩy tay lão John ra, tự lấy khăn tay che mũi, nói năng mơ hồ: “Ta không khó chịu gì, cũng không bị thương, chỉ chảy máu mũi thôi.”

Harold vẫn không tin, trên gương mặt anh tuấn là vẻ lo lắng, “Lãnh chủ đại nhân, nên để ta kiểm tra cho ngài một chút đi.”

Tống Mặc vội lắc đầu, mọe, chảy máu mũi mà thôi, cần phải vậy sao? Lại nói, vừa rồi là một màn trang phục dụ hoặc, hiện tại lại muốn chơi trò bác sĩ?

Cho dù thần kinh y có thô hơn đùi, cũng chắc chắn không hold nổi.

Không được, nhất quyết không được!

“Ta thật sự chỉ là tâm hỏa quá thịnh thôi, mới chảy máu mũi.” Tống Mặc lấy khăn tay ra, phát hiện máu đã ngừng chảy, “Ngươi xem, không sao rồi đúng không?”

“Nhưng…”

“Không có nhưng nhị gì hết.” Tống Mặc phất tay, tự xuống giường, “Ta thật sự không sao, mọi người đi hết đi, nên làm gì thì làm đó. Quản gia, hôm nay mía và nho đều đến lúc thu hoạch phải không? Harold, phòng khám của ngươi hôm nay chỉ sợ lại bận rộn rồi.”

Tống Mặc vừa nói, vừa đi tới chỗ Anne bưng bồn nước, cô nương tóc đỏ từ tình trạng ngẩn ngơ vừa nãy, thấy Tống Mặc đi tới, theo bản năng cong lưng hành lễ, nhưng sau khi ánh mắt nhìn xuống dưới, sắc mặt lập tức đỏ lên. Tuy cô nương này lột quần lót của khinh kỵ binh không chút áp lực, nhưng lãnh chủ đại nhân dù sao vẫn khác… Anne chỉ cảm thấy trái tim bắt đầu đập thình thịch không tiền đồ, sắc mặt càng thêm đỏ au.

Tống Mặc không hiểu nhìn Anne, bị gì vậy, đỏ mặt cái gì?

Lão John ho một tiếng, “Lãnh chủ đại nhân, quần!”

Quần?

Tống Mặc chớp chớp mắt, cúi đầu, sau đó, cứng đơ. Trống không, ngay cả quần lót tứ giác hình hoa cũng không có… ngồi trên giường không nhìn ra, nhưng đứng lên rồi, không ngoài ý muốn chính là lộ chim.

Rhys tựa bên giường, quay người đi, tuy không phát ra tiếng, nhưng vai thì hơi khẽ run, rất rõ ràng, tên này đang cười, cười vui sướng khi người gặp họa!

Harold cũng quay đầu đi, là tiền chủ giáo kiến tập của giáo hội từng được hưởng giáo dục tốt đẹp, hắn biểu thị, gặp phải tình huống này, cứ coi như không thấy gì hết mới là lựa chọn tốt nhất. Chỉ là, tại sao hắn cũng muốn cười?

Tống Mặc cứng đờ giật giật môi, y coi như đã lĩnh hội được lúc trước Saivans khoe chim dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người đã có tâm trạng thế nào rồi. Saivans là bị bức phải khoe chim, còn y chắc là vô ý chủ động có hành vi lưu manh?

Mọe nó thiệt mất mặt!

Nghĩ tới đây, Tống Mặc vụt một cái bắn mấy đạo hàn quang vào Rhys trên giường, còn cười, không biết nhắc nhở y?! Để y mất mặt đến vậy trước em gái!

Lão John không biết làm sao thở dài, cởi áo khoác trùm lên người Tống Mặc, nói: “Anne, ngươi vẫn nên ra ngoài trước đi.”

Lúc này, tinh linh Gerrees đúng lúc đi ngang qua phòng Tống Mặc, nhìn thấy tình hình bên trong, liền dừng lại, trầm mặc một lúc, triệu hoán ra một sợi dây mây, cuốn hai mảnh của cánh cửa lên, cố định lại vào khung cửa. Làm xong việc này, lại không nói một lời mà đi.

Mọi người trong phòng: “…”

Quả nhiên, tâm tư của tinh linh thì ngươi đừng nên đoán sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui