Dị Thế Ma Hoàng - 异世魔皇
Tác Giả: Thiên Đường Không Tịch Mịch - 天堂不寂寞
Chương 182: Linh hồn phân liệt. .
Dịch :Paradise.
Biên: Tiểu Nam Cao.
Nguồn: - Kiemgioi
Đây là hai nam trung niên của Nguyệt Tinh Linh, một người đeo trên người một cây đại cung ngân sắc, bọn họ đang ngồi trên mặt đất, thần sắc ngạc nhiên nhìn chằm chằm từng đoạn Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng huyết hồng gần như trong suốt.
“Có người vào vực sâu Tuyệt Mệnh, là tuyệt đỉnh cao thủ.” Một người Nguyệt Tinh Linh trầm giọng nói.
“Không sai, Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng này là do tộc ta thiên tân vạn khổ mới nuôi dưỡng ra được, so với Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng ở vực sâu Tuyệt Mệnh càng có tính công kích hơn, nhìn xem nơi này đầy tàn đoạn, hiển nhiên là bị người ta trong vòng một chiêu đánh nát, người này thập phần đáng sợ, chúng ta phải mau chóng báo về trong tộc.” Một Nguyệt Tinh Linh khác vẻ mặt khiếp sợ một lúc sau cho ra kết luận này. Tuy rằng Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng ở ngoài vực sâu Tuyệt Mệnh cũng không tính là đáng sợ, nhưng bên trong đó thì tuyệt đối là một loài tồn tại khủng bố, cho dù Nguyệt Tinh Linh tộc trưởng Địch Khắc cũng tuyệt không có khả năng ở bên trong nơi nàymột chưởng chấn vỡ hơn chục gốc Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng.
Ở điểm cuối của vực sâu Tuyệt Mệnh, một động khẩu cự đại xuất hiện trước mắt đoàn người Phong Dực. Động khẩu có hai tòa tượng đá đổ nát, nhìn không ra rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà chỗ đó là cửa vào của vực sâu Tuyệt Mệnh.
Vùng đất Khủng bố là thế giới dước lòng đất do Muội Nho tộc kiến tạo, viễn cổ thần ma đại chiến là lúc Muội Nho tộc bị diệt tuyệt, mà thế giới trong lòng đất bị vong linh chiếm cứ, hơn nữa rất nhiều địa phương xuất hiện sụp đổ, liền thông địa mạch, một số địa phương sâu vô tận, nghe nói là nơi quái thú khủng bố ẩn tàng trong lòng đất ngàn vạn năm thường xuyên lui tới. Còn có một số nơi sụp đổ, không gian hỗn loạn, tạo thành lực lượng làm không gian xe rách có thể dễ dàng tiêu diệt cao thủ thần cấp, mà trong truyền thuyết của Hắc Ám Tinh Linh, Ma Thần Khải Giáp nằm bên trong không gian loạn lưu ở một nơi nào đó của Vùng đất Khủng bố. Vì vậy, sau khi bọn họ có được tin tức về Tuyết Vân đại bàng vương, có năng lực xuyên qua không gian loạn lưu, liền tập hợp nhân mã, ngay cả công chúa cũng đều tự mình xuất động, hòng bắt được Tuyết Vân đại bàng vương, sử dụng nó để xuyên qua không gian loạn lưu của Vùng đất Khủng bố, tìm ra Ma Thần Khải Giáp có thể thay đổi vận mệnh bộ tộc Hắc Ám Tinh Linh.
Phong Dực nhìn động khẩu tối như mực, ngưng thần tìm kiếm, chỉ cảm thấy từng cổ âm phong sấm nhân từ bên trong huyệt động nhẹ nhàng truyền ra, tựa như vô số oan hồn đang thê lương gầm rú.
“Khí tức tử vong thật nồng đậm, so với Tử Vong Tuyệt Địa cũng không kém bao nhiêu.” Thanh âm Huyết Vô Nhai vang lên bên tai Phong Dực, mang theo hưng phấn nhè nhẹ, dù sao hắn cũng là vong linh, chỉ có tử địa mới là địa phương làm hắn cả thấy thoải mái nhất, cũng có thể phát huy toàn bộ uy lực của hắn.
Phong Dực một mình một ngựa đi đầu nhảy vào cửa vào của vùng đất Khủng bố, nghênh đón hắn là hơn chục vong linh cấp thấp hai ba rít gào đánh tới, lại bị một đạo thánh quang của hắn tinh lọc vô ảnh vô tung.
Ngay sau đó, đoàn người Tạp Nhĩ cũng nhảy xuống, đều kinh ngạc mà thật lâu không nói nên lời nhìn thế giới trong lòng đất có thể xưng là nguy nga tráng lệ này.
Thế giới trong lòng đất cao tám trăm thước, liếc mắt nhìn qua, vô số kình thiên trụ tiếp thiên dựng lên, từng mảnh kiến trúc kỳ lạ, tan hoang đứng vững trong phạm vi tầm mắt, nguy nga đồ sộ. Phong Dực cùng với những người chưa từng đến vùng đất Khủng bố đều nghĩ nơi này bất quá chỉ là một ít mê cung huyệt động nối tiếp thế giới, tuyệt không thể tưởng được nó lại giống như thành thị trên mặt đất, có đường phố, có kiến trúc, từ những kiến trúc tan hoang này có thể thấy được quy mô của thế giới trong lòng đất này thập phần to lớn, văn minh viễn cổ Muội Nho cũng không chút nào kém hơn nền văn minh của nhân loại trên Thần Phong đại lục.
“Nơi này lớn như vậy, chúng ta nên đi như thế nào?” Phong Dực hỏi.
Tô Phỉ lấy ra một cái bản đồ, đúng là bản đồ của vùng đất Khủng bố này, từ những đánh dấu trên đó cho thấy diện tích của nó lớn đến nỗi khiến Phong Dực cảm thấy thập phần kinh ngạc, hơn nữa, có một vài địa phương vẫn tô nét mờ, hiển nhiên là những địa phương mà Hắc Ám Tinh Linh còn chưa thăm dò rõ ràng.
“Chúng ta đi theo con đường này, trên đường này đa số là một ít vong linh sơ cấp, uy hiếp không lớn.” Tô Phỉ chỉ vào một cái lộ tuyến ngoằn ngoèo nói.
“Không sai, tuyến đường này đích xác không có vong linh cao cấp, bất quá có rất nhiều nơi sụp đổ nối liền với lòng đất vô tận, nói không chừng sẽ gặp phải quái thú khủng bố đến từ lòng đất.” Tạp Nhĩ gật đầu nói.
Tô Phỉ kinh ngạc nhìn Tạp Nhĩ. Tạp Nhĩ nhìn qua là mặc trang phục nhân loại bình thường, nàng căn bản không biết hắn là một Tinh Linh, một người Huyết Tinh Linh bị toàn bộ Tinh Linh tộc đuổi giết hơn trăm năm, bởi vậy nàng thập phần kỳ quái, một người bên trong đội ngũ luôn trầm mặc ít lời lại đối với địa hình của vùng đất Khủng bố quen thuộc như vậy.
“Chỗ sụp đổ tuy rằng nối liền với lòng đất, nhưng tỷ lệ xuất hiện quái thú trong lòng đất cũng không lớn, so với những mối nguy hiểm thật lớn của các lộ tuyến khác, thì điểm nguy hiểm này căn bản không đáng nhắc tới.” Tô Phỉ nói.
Phong Dực nhìn về phía Tạp Nhĩ, thấy được hắn nhẹ nhàng gật đầu, liền vung tay lên, nói: “Được, vậy cứ theo lộ tuyến này đi, Tô Phỉ dẫn đường.” Dực theo dự tính, nếu hết thảy đều thuận lời như trong lời nói, đoàn người Phong Dực sau một tháng sẽ đi đến của ra của vùng đất Khủng bố, rời khỏi đó, như vậy cách thánh địa Tinh Linh chỉ vỏn vẹn một ngọn núi.
Tại Đế đô của Kim Ưng đế quốc, sau khi bị Phong Dực quấy phá qua đi, tuy nói là khôi phục trật tự bình thường, nhưng tiều điều đi rất nhiều. Sự tình Kim Ưng đế đô làm khiếp sợ toàn bộ Thần Phong đại lục, hiện giờ Phong Dực xem như đã chân chính nổi danh, chỉ với một chiêu ma pháp cấp Kim cương là Lôi Thần chi nộ hủy diệt đi hoàng cung Kim Ưng liền đủ để cho thế nhân điên cuồng. xem tại
Khổng Tước gia tộc, tại tiểu viện nơi lúc trước Phong Dực ở, Lệ Phù đang ngơ ngác ngồi trên mộc thai, nhìn về không trung phương xa, miệng không ngừng thì thào: “Mục sư ca ca, người đã đáp úng Lệ Phù, nhất định sẽ mang Lệ Phù cùng đi, vì cái gì làm trái đi lời hứa hẹn, vì cái gì.”
Kỳ thật Phong Dực trước khi đi đã nhờ Khổng Tước gia chủ Cách Lôi Đặc chuyển cáo Lệ Phù, nói hắn qua một đoạn thời gian sẽ phái người tới đón nàng, chẳng qua bởi vì Ny Á tại một ngày nọ đột nhiên tiêu thất, khiến tâm tình Cách Lôi Đặc không yên, nào còn tâm tư nghĩ tới việc nhỏ này, nhưng hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, chính việc nhỏ này lại tạo cho Phong Dực với Lệ Phù một sự hiểu lầm to lớn.
Cách Lôi Đặc thập phần nôn nóng, thường ngày một tia hòa khí nơi khóe miệng tiêu thất đi đâu mất, đi đi lại lại bước đi thong thả như một con mãnh hổ bị nhốt trong thư phòng.
“Là Lam lão, chẳng lẽ thật sự là Lam lão bắt Ny Á?” Cách Lôi Đăc vỗ bàn, trong khoảng thời gian này, hắn đi cầu kiến Lam lão, nhưng đáy hồ căn bản không phản ứng, ngược lại sáng lên hào quang lam sắc cấm chế, nhớ tới Lam lão tựa hồ đối với Ny Á có chút ưu ái, Cách Lôi Đặc trong lòng nổi lên hàn ý nhàn nhạt.
“Bẩm gia chủ, Ny Á tiểu thư đã trở lại.” Một gã hộ vệ kích động chạy vào bẩm báo.
Đã trở về! Cách Lôi Đặc tinh thần rung lên, vội vã ra khỏi thư phòng.
Ny Á tóc rối tung ngồi trên ghế, thần sắc đờ đẫn, đối với một đám thị tỳ vây quang nàng xem như không thấy.
Mà lúc một trong các thị tỳ thường xuyên hầu hạ nàng, có ý định thay tiểu thư sửa soạn lại một chút nhan sắc, tay của nàng vừa chạm lướt qua Ny Á, Ny Á thần sắc đờ đẫn tức khắc đột biến, giống như một con hổ điên hét lớn một tiếng, một đôi ngọc thủ gắt gao đè chặt trên cổ thị tỳ, dùng sức siết mạnh, liền nghe “ca sát” một tiếng, thị tỳ trừng lớn hai mắt dần dần mất đi thần thái, lúc Ny Á rút tay về, thy thể thẳng tắp ngã xuống phía sau.
Chúng thị nữ lặng im vài giây sau đó kêu lên một tiếng sợ hãi chạy trốn tứ phía.
Lúc Cách Lôi Đặc vội vã chạy vào phòng, nhìn cháu gái ngơ ngác ngồi trên ghế, thần sắc lại một lần nữa đờ đẫn, miệng há hốc, thật lâu nói không ra lời.
“Ny Á, Ny Á…” Cách Lôi Đắc kêu tên Ny Á, thanh âm có chút run rẩy.
Ny Á ngẩng đầu, ánh mắt dại ra nhìn về phía Các Lôi Đặc, bên trong ánh mắt nàng không còn linh động như trước, giống như một người mất đi linh hồn. Hiện tại nàng chỉ là một cái xác không hồn.
“Ny Á, ta là gia gia, là gia gia a.” Cách Lôi Đặc chưa từ bỏ ý định kêu lên, đây chính là cháu gái hắn thương yêu nhất, cũng là cánh tay trái, bờ vai phải hắn không thể thiếu.
“Gia gia.” Ny Á ngơ ngác lập lại mấy lần, ánh mắt dại ra đột nhiên mãnh liệt dao động lên, tựa hồ như người rơi xuống nước đang thống khổ dãy dụa.
Cách Lôi Đặc thấy được Ny Á có phải ứng, lập tức bước tới hai bước, tiếp tục nói: “Đúng vậy, ta là gia gia của ngươi, ngươi là cháu gái của ta Ny Á.”
Bên trong ánh mắt Ny Á giãy dụa càng thêm kịch liệt, lúc thì ấm áp, lúc thì tàn bạo âm lãnh, lúc lại dại ra không hề có cảm tình.
“Ny Á, mau trở lại, gia gia ngay tại bên cạnh ngươi.” Cách Lôi Đặc tiến lên, hai tay đặt trên vai Ny Á, bên trong ánh mắt lo lắng kèm theo một phần mừng rỡ, hắn có thể thấy được Ny Á đang giãy dụa, hơn nữa tựa hồ sắp thành công.
“Ngươi một con kiến hôi cũng vọng tưởng muốn phá âm mưu của lão phu. Muốn chết !” Đột nhiên, vẻ mặt Ny Á biến đổi, miệng phát ra âm thanh mà Cách Lôi Đặc vô cùng quen thuộc cùng kính sợ.
“Lam … Lam lão.” Cách Lôi Đặc như sét đánh, từ từ lui về phía sau hai bước, hắn đã đoán đúng, Ny Á đúng là bị Lam lão bắt, tựa hồ vẫn đang chiếm cứ thân thể nàng, bất quá xem ra hẳn là chưa thành công.
“Con kiến, chết đi.” Đúng lúc này, Ny Á trên mặt âm trầm hét lớn một tiếng, trên tay một đạo lam quang trong nháy mắt lướt qua.
Mà Cách Lôi Đặc lông tóc dựng đứng, nghĩ muốn trốn nhưng lại phát hiện không thể nào trốn, chỉ là cảm giác được cổ họng mình chợt lạnh, miệng hắn mở rộng nghĩ muốn nói cái gì lại không nói được nên lời, máu tươi từ trong cổ họng mãnh liệt phun ra, dính đầy trên đầu và mặt Ny Á.
Ny Á hừ lạnh một tiếng, đột nhiên sắc mặt đại biến, ngay sau đó toàn bộ thân thể chấn động, một cỗ ý niệm điên cuồng từ sâu trong ý thức hải tuôn ra.
Lúc này, đúng là Lam lão chiếm cứ thân thể Ny Á, sau khi tổn thất tam thành tinh thần lực do trừu tinh hoán huyết thất bại, hắn biết con đường tịnh tiến của hắn đã hoàn toàn bị phá hỏng.
Điên cuồng, hắn quyết định đánh bạc một phen. Ny Á từ lúc mới sinh ra đã bị hắn nhìn trúng, thể chất của nàng thập phần thích hợp làm vật dẫn cho hắn, chỉ là cách thân thể hoàn mỹ của hắn kém quá xa, thêm một điều nữa là Lam lão hắn như thế nào cũng xem là một trang hán tử, dưới khổ mang bản sắc đàn ông, tuyệt không nghĩ biến thành đàn bà.
Nhưng trong lúc tuyệt vọng, Lam lão cũng bất chấp nhiều như vậy, hắn bắt Ny Á, tính toán mãnh mẽ đoạt đi thân thể của nàng để dở dụng, chẳng qua người tính không bằng trời tính, hắn tuyệt không thể tưởng tượng được linh hồn của Ny Á lại cứng cỏi như vậy, như thế nào cũng không thể xóa đi ấn ký kia, đến cuối cùng khiến linh hồn hắn cùng Ny Á quấn quanh cùng nhau, linh hồn phân liệt, đối với linh hồn Ny Á và bản thân hắn đều sinh ra vết thương thật lớn.