Dị Thế Ma Hoàng - 异世魔皇Tác Giả: Thiên Đường Không Tịch Mịch - 天堂不寂寞
Chương 59 : Roi Da, Cây Nến
Dịch : Assassins.
Nguồn : Phong Nguyệt Lâu - Kiếm giới
Lăng Sương tuyệt đối không nghĩ sẽ gặp nam nhân này tại đây, suốt hai mươi năm nay, hắn là nam nhân duy nhất có thể làm cho nàng nhớ mãi không quên.
truyện từ
Thân là đại công chúa Thanh Long đế quốc nàng từ nhỏ đã nhận mọi loại sủng ái, hơn nữa nàng có một nụ cười "nhất tiếu khuynh thành", một khuôn mặt, dáng người làm nữ nhân trong thiên hạ phải ghen tỵ, nam nhân yêu thích nàng nhiều không đếm hết, thế nên nàng có cao ngạo một chút cũng là bình thường. Nhưng là, nàng từ nhỏ không chỉ có triển lộ ra ma pháp thiên phú mà đối với trị quốc an dân sách lược cũng rất nhanh nhạy làm cho phụ hoàng Kiệt Tây Phổ Lạp Đức của nàng thường than thở vì sao nàng lại là thân nữ nhi, nếu nàng là một hoàng tử thì người kế vị chắc chắn không ai thích hợp hơn nàng. Cho nên nội tâm của nàng rất căm phẫn vì sao địa vị nữ nhân so với nam nhân lại thấp hơn chứ? Nữ nhân vì sao không thể làm hoàng đế? Những điều này khiến nàng đối với nam nhân có bản năng bài xích và xem nhẹ, nam nhân xung quanh nàng chưa từng có ai dám trái ý nàng.
Thế nhưng khi ở Ô Giang thành tên nam nhân này dễ dàng bắt được mấy tên nàng phái đi theo dõi hắn, không những thế lại còn tiện thể gửi lời cho nàng rằng nếu có dịp tới Thanh Long thành nhất định sẽ cùng nàng vui vẻ "làm" thượng một tràng. ( 'Nhất định phải cùng nàng chơi đùa vui vẻ' đây là bản dịch chương 13 dịch ra nhưng assassins thik để 'làm' thượng một tràng hơn hehe ). Hắn dám dùng ánh mắt khinh thường cùng ngữ khí ngông cuồng như thế với nàng.
Chính là câu này làm cho nàng đến nay vẫn canh cánh trong lòng, mỗi khi nhớ tới liền cực kỳ tức giận, hiện tại thì tốt rồi, tên nam nhân này lại dám xuất hiện trước mặt nàng, nàng có nên hay không thực hiện lời nói của bản thân đem "cái" dụng cụ "làm" của hắn cắt phéng đi ( haha đọc chương này hài đây, nhìn tên chương: roi da, cây nến là thấy ảo rồi hé hé)
Lúc này trong lòng Phong Dực thầm kêu xui xẻo, mặc dù lúc trước đại công chúa này dùng khăn che mặt nhưng ánh mắt của nàng cùng khí tức trên người cũng không thay đổi. Bất quá đế quốc đại công chúa này bộ dạng cũng không kém, nếu ôn nhu một chút vậy thì càng hoàn mỹ.
Lăng Sương chậm rãi đi tới trước mặt Phong Dực, đôi môi đỏ mọng kiều diễm khẽ nhếch lên mang theo thần thái đắc ý.
"Nghe nói, ngũ công chúa Lăng Tuyết điện hạ năm đó chính là chết đột ngột ở đây, đại công chúa điện hạ chính là tới đây để tưởng nhớ một chút tình tỷ muội sao?" Không chờ Lăng Sương khai khẩu Phong Dực đã đột nhiên ngả người về sau tựa lưng vào ghế, hai chân gác lên thản nhiên nói.
Lăng Sương thân thể mềm mại nhất thời cứng đờ lại, đôi mắt màu nâu xạ ra mục quang sắc bén, trên người hỏa hệ ma pháp khí tức cũng bắt đầu dũng động lên.
"Làm sao, ngươi muốn đốt Đồ Thư Quán này a? Hay là ngươi muốn giết người diệt khẩu?" Phong Dực cười hì hì nói.
Lăng Sương nhìn Phong Dực một cái khuôn mặt lộ ra vẻ châm chọc nói: "Ta không biết ngươi tại sao lại biết Lăng Tuyết? Bất quá nghe ý tứ lời này của ngươi, chẳng lẻ ngươi cho rằng Lăng Tuyết chết là do ta làm?"
"Ân, không phải, chỉ có trời cùng người trong cuộc mới biết, ta chỉ là nhắc tới như vậy thôi, ngươi tại sao vừa rồi lại phản ứng mạnh như thế." Phong Dực nói.
"Hừ, tự cho là đúng, bản cung không thèm lãng phí nước miếng, ngươi nên biết điều một chút đi theo ta hay để ta gọi hộ vệ đến đem ngươi đi?" Lăng Sương lộ ra một tia hưng phấn mỉm cười, trong khoảng thời gian này cả ngày bận bịu quốc sự cuối cùng nàng cũng tìm được thứ để tiêu khiển một chút.
Đúng lúc này Phong Dực đột nhiên quỷ mị bật dậy, trong chớp mắt hắn lao tới phía sau Lăng Sương, đại thủ như kềm sắt bấm trên cổ nàng cười hắc hắc nói: "Ngươi nên biết điều một chút để cho ta đi hay là để ta đánh ngươi ngất xỉu lột hết y phục của ngươi sau đó mới đi ra ngoài?"
Thanh âm chưa dứt, trên người Lăng Sương đột nhiên toả ra một trận hồng quang, Phong Dực chỉ cảm thấy bàn tay bấm ở cổ nàng bị một cổ lực lượng khổng lồ đánh bật ra. Cùng lúc đó một đội cấm vệ võ trang đầy đủ đi vào bảo hộ trước mặt Lăng Sương.
Phong Dực nhìn lối ra bị một tầng quang mang thổ hoàng sắc bao phủ lại, mấy cung đình ma pháp sư mặc ma bào hoa lệ xuất hiện ở bên ngoài, hắn biết mình không thể lương thiện được. Phong Dực vốn là định thổi một khúc Sát Phá Lang sau đó mạnh mẽ xông ra, bây giờ nhìn lại thật sự không có khả năng, muốn xông ra ngoài được thì trừ khi hắn ngưng xuất ma dực.
" Hiện tại ngươi hẳn là đã biết đâu mới là lựa chọn sáng suốt." Lăng Sương cười hết sức vui vẻ.
Trên tay Phong Dực thanh quang chợt lóe, một khối ngọc bội màu xanh liền xuất hiện ở trong tay, hắn vuốt vuốt Thanh Long ngọc bội không chút sợ hãi nói: "Nghe nói Thanh Long ngọc bội này đại biểu đương kim hoàng đế Thanh Long đế quốc, như vậy hiện tại ta muốn đi ra ngoài các ngươi còn muốn ngăn trở sao."
Phong Dực cầm Thanh Long ngọc bội thản nhiên xuyên qua đám hộ vệ, đi tới cửa ra hắn trách mắng mấy tên cung đình ma pháp sư: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau hủy bỏ cấm chế, hay là các ngươi coi thường đương kim bệ hạ phải không?"
Mấy tên cung đình ma pháp sư căng thẳng nhìn đại công chúa, đối với tình hình đế quốc rốt cuộc là nằm trong tay người nào bọn họ đều biết rõ, nhưng là nếu công khai miệt thị uy nghiêm của hoàng đế thì đây chính là đại tội tru di cửu tộc a. Bọn họ thấy đại công chúa không có biểu hiện gì liền định triệt hồi cấm chế để Phong Dực đi ra ngoài.
" Người này phi lễ với bản cung đoạt đi Thanh Long ngọc bội hoàng đệ tặng, còn không mau bắt lại." Đúng lúc ấy thì Lăng Sương đột nhiên tự xé mấy mảnh ma bào trên người mình sau đó lạnh giọng nói.
Phong Dực nắm chặt quyền đầu, từng gặp người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy.
. . .
Trong tẩm cung của Lăng Sương, Phong Dực toàn thân bị chế trụ nằm trên mặt đất thành hình chữ đại ( 大 ) không thể nhúc nhích. Lăng Sương thân thể lún xuống trên chiếc ghế mềm mại vừa uống trà vừa xem sách.
Phong Dực tựa hồ như không để ý bản thân đã là cá nằm trên thớt, đôi mắt đen của hắn chăm chú nhìn đôi chân không đi tất đẹp đẽ của Lăng Sương. Hắn phải thừa nhận, nàng có một đôi chân cực phẩm trắng như tuyết mịn màng.
"Đẹp không?" Lăng Sương để quyển sách trên tay xuống, chân ngọc dẫm lên mặt thảm mềm mại chậm rãi đi tới bên người Phong Dực.
"Không tệ, chỉ là có chút đáng tiếc." Phong Dực thở dài nói.
"Đáng tiếc cái gì?" Lăng Sương hỏi, lúc này hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của nàng, trong mắt của nàng Phong Dực giống như một món đồ chơi hình người, nàng có thể thong thả chơi đùa một chút bù lại những ngày làm việc mệt mỏi.
" Đáng tiếc chủ nhân đôi chân này thật sự chẳng ra gì, thật là minh châu long đong a." Phong Dực nói.
"Khanh khách, ngươi nói không sai, chủ nhân của nó không chỉ chẳng ra gì, ta nghĩ ngươi rất nhanh sẽ biết thôi." Lăng Sương cười duyên nói.
"Ta đang chờ." Phong Dực ánh mắt chớp chớp.
" Ta nhớ lúc trước ngươi ở Ô Giang thành nói khi nào đến Thanh Long thành sẽ cùng ta vui vẻ chơi đùa một hồi phải không?" Lăng Sương lộ xuất nụ cười mê người, thân thể nghiêng về phía trước, bộ ngực cao vút cách mặt Phong Dực chưa đầy mười tấc.
"Ha hả, ngươi nếu đã biết thì sao còn hỏi lại." Phong Dực ngửi thấy một mùi thơm đậm đà, nghe nói nữ nhân mùi hương trên thân thể càng nồng thì yêu cầu sinh lý càng mạnh, nữ nhân này sẽ không cưỡng ép hắn làm bạn xxx chứ, hay là còn muốn dùng tới roi da, cây nến làm đạo cụ?
----------oOo----------