Di Thế Ma Hoàng - 异世魔皇Tác Giả: Thiên Đường Không Tịch Mịch - 天堂不寂寞
Chương 65 : Đặc Thù Không Gian Ma Pháp Trận.
Dịch : Tiểu Phương
Nguồn : Phong Nguyệt Lâu - Kiếm giới
“Đúng là công chúa điện hạ?” Người qua đường giáp hỏi người qua đường ất
“Nói thừa, ta mới nghe được từ chỗ thiếu gia nhà ta, còn có thể sai sao?” Người qua đường ất dương dương tự đắc nói.
“Vậy bọn họ đang làm gì đó?” Người qua đường giáp không hiểu hỏi.
“Ngươi đúng là không có kiến thức a, biết nam nhân tuấn mĩ bên cạnh là ai không? Không biết hả, đó là thiếu gia Khuất gia, là siêu cấp thế gia ở đế đô ngươi có biết không, nghe nói hắn nam nữ đều ăn hết, rất rõ ràng, hắn đang cùng công chúa điện hạ tranh nhau nam nhân bên cạnh, nhìn thân thể hắn rắn chắc như vậy, trên giường … , hắc hắc…, ngươi rõ chưa” Người qua đường ất nói đến nước bọt văng tung tóe, nói đến câu sau nụ cười trở nên dâm đãng, lộ ra ánh mắt mà mọi nam nhân đều minh bạch (DG : độc giả nào không minh bạch thì … hắc hắc ..)
“A, ta vẫn không rõ” vẻ mặt người qua đường giáp vẫn nghi hoặc (DG : botay ^.^)
“Vậy ngươi đi chết đi, mẹ nó, làm làm tốn nước bọt của lão tử. Người qua đường ất đẩy người qua đường giáp ra tiếp tục xem náo nhiệt.
Lúc mười lăm tuổi Lăng Sương đã nổi danh ở thượng tầng đế đô, cùng với cao cấp đạo sư binh pháp An Kỳ Nhi của đế đô ma chiến học viện được xưng là đế đô song kiều. Mà tửu lâu Phong Dực ở lại là nơi xa hoa, các con cháu thế gia rất nhiều, bởi vậy người nhận ra nàng cũng không ít, không biết kẻ nào không giữ mồm giữ miệng, làm cho người đứng xem biết thân phận của nàng. Về phần Khuất Nguyệt, tất cả mọi người đều lầm tưởng là Khuất Dịch, đại danh của Khuất Dịch còn muốn hơn công chúa vài phần, nguyên nhân là do gia hỏa xấu xa này hay cùng các phụ nhân vụng trộm yêu đương, bị mọi người cười gọi là chuyên gia lục mạo (DG : không biết “lục mạo” nghĩa là gì nên xin phép để nguyên)
“Hai người các ngươi đừng trừng mắt nữa, nhìn một chút xung quanh đi” Phong Dực mở miệng nói.
Lăng Sương cắn răng, nàng là đại biểu cho uy nghiêm của hoàng gia, không kể người đứng đầu quốc gia Khải Nhĩ còn ở đây, nàng hừ lạnh một tiếng, kéo Khải Nhĩ bay đi.
“Phong Dực, ngươi cùng nàng …” ánh mắt Khuất Nguyệt nhìn Phong Dực quái dị, nàng không phải kẻ ngu dốt, chỉ liếc mắt là nhìn ra Phong Dực và Lăng Sương có chuyện, hơn nữa tâm tình Lăng Sương không khống chế được là bởi vì chứng kiến mình cùng nam nhân này ở cùng một chỗ.
Phong Dực nhún nhún vai, mở trừng hai mắt, từ trước tới nay chuyện hắn làm luôn dám thừa nhận.
“Lợi hại, chỉ là nàng ta tựa hồ không khuất phục” Khuất Nguyệt cười nói, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.
“Nếu như ngươi đến giúp ta, có thể làm cho nàng khuất phục” Phong Dực cười ha hả.
Khuất Nguyệt ngẩn người liếc mắt nhìn Phong Dực cười nói “Nghĩ hay quá nhỉ, bằng bản lĩnh của ngươi mà muốn nàng phục tùng?”
“Không có ngươi là thủy, ta sợ không kiềm chế được liệt hỏa của nàng” Phong Dực cười nói.
“Chẳng lẽ Phong thiếu không biết xung khắc như nước với lửa sao? Có ta không có nàng, có nàng không có…” Khuất Nguyệt nói đén đây bỗng dừng lại, bởi vì nàng phát hiện ra lời nói tựa hồ có ý nghĩa rất lớn.
“Kỳ thực nước với lửa có thể cùng tồn tại, cũng có khả năng tương dung tương sinh” Phong Dực nói.
“Nếu có một ngày như thế ta sẽ đến giúp ngươi” Khuất Nguyệt cười khanh khách, phất tay áo phiêu nhiên rời đi.
“Qua giúp ta? Giúp ta cái gì?” Phong Dực vừa phản ứng thì nàng đã đi xa, nhưng khóe miệng của hắn lại nở nụ cười, thầm nghĩ : sẽ có một ngày thủy hỏa sẽ tương dung tương sinh trong tay mình, cũng như quang minh cùng hắc ám.
****************
Đêm khuya, trong đồ thư quán của hoàng gia.
Lão Pháp Khắc mang theo Phong Dực tại mỗi tầng đồ thư quán lấy ra một vài thư tịch, mà đồ thư quán càng lên cao cấm chế càng cường đại, đối với hắn mà nói đây là một tồn tại căn bản không thể vượt qua.
“Ân, cơ bản là hơn năm trăm cuốn, mấy thứ này ngươi đều phải hiểu hết, các kiến thức bây giờ dường như không có tác dụng gì nhưng khi tới cảnh giới cao hơn ngươi sẽ biết chỗ quan trọng trong đó” trên tầng cao nhất của đồ thư quán, lão Pháp Khắc đem một chồng sách dày đặt trước mặt Phong Dực.
“Ta phải xem hết chỗ sách này?” Phong Dực hỏi.
“Đương nhiên không yêu cầu ngươi xem hết một lúc, chỉ là yêu cầu ngươi mỗi tối đều phải đến đây đọc sách và thực hành chuyển hóa quang minh lực” lão Pháp Khắc cười nói.
Phong Dực nhìn chung quanh tiểu lầu mười thước vuông, không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt.
Lão Pháp Khắc niệm vài câu chú ngữ, thì ánh sáng tiểu lầu chợt tối đi, sau đó một tia sáng xuất hiện trên bầu trời. Đây đâu còn là tiểu lầu, rõ ràng là ở trong vô tận trời sao, xung quanh là một mảnh vắng vẻ.
“Lão Pháp Khắc đây là…” Phong Dực khiếp sợ hỏi, hắn có thể cảm giác được, đây tuyệt đối không phải là huyễn thuật.
“Đây là ta dùng trận pháp tạo ra một không gian độc lập, ở đây đọc sách và tu luyện sẽ làm tinh lực của ngươi tập trung cao độ, hơn nữa so với bên ngoài thời gian trong này chậm hơn một phần ba. Nói cách khác nếu bên ngoài là ba canh giờ thì trong này là bốn canh giờ” lời lão Pháp Khắc nói tựa như là quả bom làm Phong Dực lập tức cảm giác muốn hôn mê, thậm chí có thay đổi được thời gian, chẳng lẽ lão Pháp Khắc là thời gian và không gian pháp tắc chi thần.
Lão Pháp Khắc nhìn thấu suy nghĩ của Phong Dực nói “Ngươi không nên giật mình, thời gian và không gian đâu dễ dàng nắm giữ, đây chỉ là một không gian ma pháp trận đặc thù mà thôi, một buổi tối cần tiêu hao một trăm khối thải hồng ma tinh thạch”.
“Một trăm khối thải hồng ma tinh thạch?” Phong Dực không nói gì, đảo cặp mắt trắng dã, đêm nay hắn dã bị lão Pháp Khắc làm cho khiếp sợ đến chết lặng. Coi như hôm qua việc quang minh cùng hắc ám có thể chuyển hoán cho nhau cũng không giật mình như bây a. Thải hồng ma tinh thạch là một loại ma tinh thạch hiếm có, ma lực ẩn chứa bên trong còn cao hơn gấp trăm lần cực phẩm ma tinh thạch, có thể có được một khỏa thải hồng ma tinh thạch đã cực kì may mắn, nhưng không ngờ ma pháp trận này lại tiêu tốn đến một trăm khỏa thải hồng ma tinh thạch, đây không còn là đốt tiền mà là cắt thịt a. (.
Thời gian chính là tiền bạc, hiện tại một giây cũng là tiền a, để không lãng phí thải hồng ma tinh thạch dùng để khởi động trận pháp, Phong Dực toàn tâm tiến vào học tập.
Hắn không biết ở bên ngoài lão Pháp Khắc đang đắc ý cười trộm, chỉ nghe lão nói “ Không nói như vậy làm sao ngươi quý trọng, một trăm khối thải hồng ma tinh thạch? Toàn bộ đại lục Thần Phong tìm được mấy khối, thật ra chỉ cần một trăm khối cực phẩm ma tinh thạch thêm một khối thải hồng ma tinh thạch là có thể sử dụng ba tháng, khi đó ngươi cũng học được rất khá rồi”.
Nói đến câu sau, vẻ mặt lão Pháp Khắc biến đổi, mắt bắn ra tinh quang, nhưng lập tức lại than khẽ, vẻ mặt lại trở nên tiêu điều.
Sáng sớm ngày thứ hai, không gian ma pháp trận đình chỉ vận chuyển, Phong Dực cũng từ trong suy nghĩ phục hồi lại, hắn tựa hồ đã tìm lại được một vài cảm giác, nhưng vẫn chưa nắm bắt được.
“Kỳ quái, mấy ngày trước quyển sách kia vẫn còn ở đây, sao hôm nay lại không thấy?”
Đúng lúc này, ở dưới lầu đột nhiên truyền lại một thanh âm lẩm bẩm nhu hòa dễ nghe.