Dị Thế Tiểu Nhật Tử


"Vãn Phong đừng khó." Tào Hướng Nam thấy phu lang mình khóc, đau lòng không thôi, duỗi tay kéo Kỳ Vãn Phong muốn cho cậu đừng khóc, chỉ có thể ngốc nghếch mà lau đi nước mắt trên mặt cậu.
Không có tiền cũng không sao, bọn họ còn có thể nghĩ cách, không phải còn ba mẫu ruộng sao? Cùng lắm là bọn họ mang đất bán là được, cũng không cần khóc lóc hướng những người này đòi tiền.

Chính mình là một nam nhân, lão bà cùng hài tử của mình cũng không lo được, y thấy thẹn trong lòng.
Vừa thấy a mỗ khóc, An An liền sợ hãi mà nhào vào trong ngực a mỗ, mắt thấy liền muốn khóc.
"Ngoan, a mỗ không có việc gì." Kỳ Vãn Phong duỗi tay sờ đầu hài tử, đem nước mắt bức trở về, cúi đầu lau chút nước mắt, thấy phu lang đang lo lắng cho mình, cậu lắc đầu nói không sao, không có việc gì.
Nghe được a mỗ nói như vậy, dĩ vãng Kỳ Vãn Phong cũng không dám phản bác lời a mỗ, nhưng hiện tại vì phu lang cùng hài tử, cậu cần thiết phải vì cái gia đình này, không thể thỏa hiêp.

Kỳ Vãn Phong nhìn thẳng a mỗ:"A mỗ, từ sai khi tứ lang sảy ra chuyện, chủ nhân chỗ tứ lang làm đưa hai lượng bạc qua đây cho y thỉnh đại phu bốc thuốc.

Ta không cần nhiều, ta chỉ cần hia lượng bạc kia để cho tứ lang có thể đi xem bệnh." Mấy ngày nay cậu đều nghẹn trong lòng đến khoa chịu, a mỗ đối với thân sinh cốt nhục lại có thể mỏng manh đến trình độ này.
Chủ tiệm còn đưa cho y hai lượng bạc? Tào Hướng Nam cũng không biết chuyện này, y nhìn trong mắt Kỳ Vãn Phong thấm đượm nước mắt, trong lòng rất khó chịu.

Thật là một phân tiền có thể bức chết anh hùng hảo hán, y hiện tại không một xu dính túi, rất muốn cốt khí không cần hai lượng bạc kia, nhưng nhìn thấy hài tử cùng phu lang, y vẫn là nên lấy lại tiền bồi thường này thì hơn.
Huống chi hiện tại Kỳ Vãn Phong muốn lấy lại tiền này y càng phải nghĩ cách đem tiền bắt vào tay.

(Mun: Ed tới chỗ này Mun thấys cái ông này đến từ hiện đại nhưng cứ nhu nhược kiểu gì ấy, cảm giác cứ tỏ vẻ ta đây nhưng cuối cùng đều phải dựa vào vợ, chẳng dám dứt khoát).
Người bên ngoài vừa nghe, mọi người tốp năm tốp ba ghé tai nhau xì xào bàn tán.

Lúc này Tào gia muốn phân gia với Tào tứ lang còn không phải là muốn vứt bỏ bọn họ sao? Một tháng ba quan tiền, một năm chính là ba lượng, rất nhiều nhà một năm còn không kiếm nổi hai lượng bạc, mà Tào tứ lang nguyên lai mỗi tháng giao ra ba quan tiền cho Trần Châu, số tiền này cũng thật không ít a.
Ông chủ còn cấp thêm hai lượng bạc xem bệnh, Trần Châu còn muốn đem tiền cất vào túi riêng.
Đại viện Tào gia làm như vậy là không đúng rồi, thời điểm tứ lang có thể đi làm công là người một nhà, giờ bị tàn phế liền đem cả nhà người ta đuổi đi, còn không cấp cho bọn họ nổi một đồng tiền.

Thật là không phúc hậu.
"Nơi nào có tiền?" Chuyện này bị bới ra, sắc mặt Trần Châu liền khó coi, ngày đó người đưa tiền đến rõ ràng chỉ có mình gã ở nhà, như thế nào Kỳ Vãn Phong lại biết, tròng mắt gã chuyển chuyển, nhắc tới tiền trong túi, sắc mặt Trần Châu liền biến đổi.
Tào a cha nhìn về phía Trần Châu, ngày thường ông đều không ở nhà, cũng mặc kệ chuyện trong nhà, tiền trước nay đều là do Trần Châu giữ.

Nhưng thật đúng là ông không biết lão bản của Tứ lang có mang tiền lại đây phụ tứ nhi thỉnh đại phu, Trần Châu cũng chưa từng đề cập qua với ông.
"Ngân lượng này...Này không phải là ta nhờ người khác đưa cho ngũ nhi dùng đọc sách sao.

Mỗi tháng mua bút, giấy mực đều cần tiền, đáng thương a mỗ này không có bản lĩnh, làm ngũ nhi ngay cả tiền mua giấy bút đều không mua nổi.

Tào gia thôn trăm năm cũng chưa có một được một tú tài, nếu như ngũ nhi nhà chúng ta bị làm hỏng, hủy đi chính là tú tài trăm năm của thôn chúng ta a, tội nghiệt này có thể nặng đến bao nhiêu a." Trần Châu thấy đương gia sinh khí, tất cả mọi người đều đang nhìn mình, gã không thể không than thở mà khóc lóc nói trong nhà muốn nuôi dưỡng một người đọc sách rất khó khăn, trong nhà lại nghèo rớt mùng tơi, tiền này cũng vạn bất đắc dĩ mới đem cho ngũ nhi dùng để đọc sách.
Ngũ lang Tào gia bọn họ là người nào? Đây chính là tú tài trăm năm của Tào gia thôn a, nếu ai đem người đọc sách làm hỏng, chính là tội nhân của Tào gia thôn a.
Trần Châu đứng đó, một bên khóc một bên nói.
Trưởng thôn với Tào A Sơn là huynh đệ, nếu Tào gia có thể ra được một vị tú tài chính là vinh quang, hắn là trưởng thôn cũng nở mày nở mặt.

Tuy thỉnh đại phu rất quan trọng nhưng đem tiền đi cấp ngũ lang dùng đọc sách về tình cảm cũng có thể tha thứ, hắn có chút do dự mà nhìn về phía tứ lang, muốn đêm chuyện về hai lượng bạc này ém xuống.

Hắn do dự mở miệng:"Việc này..."
Thật đúng là không tốt lắm!
"Khụ khụ...A cha a mỗ, ta cũng biết ngũ đệ đọc sách rất tốn tiền, a mỗ đem ngân lượng cho ngũ đệ mua sách dùng ta có thể lý giải.

Chỉ là, hiện tại tất cả mọi người đều biết hai lượng kia là lão bản đưa tới cho ta để ta thỉnh đại phu xem bệnh." Tào Hướng Nam một bên ho khan, một bên tỏ vẻ khó sử, cũng tỏ vẻ lý giải cách làm của a mỗ.
"Nếu mọi người biết đến tiền ngũ đệ đọc sách là tiền dược cho tứ ca chữa bệnh, khi đó lời nói ra sợ là sẽ không dễ nghe.

Nếu sau này ngũ đệ làm quan, chuyện này bị người ngoài biết mang ra nói, cũng sẽ bị xem thường."
Tào Hướng Nam một câu đắn đo rồi đánh ngay vào chỗ bảy tấc của Trần Châu.

Bảy tấc tử này chính là ngũ đệ Tào Cao Tiến.
Sắc mặt Trần Châu khó coi cực kỳ, ngoài cửa đều là hàng xóm thôn quê, việc này nếu nói ra bị mọi người biết, sợ là đối với thanh danh ngũ nhi tốt.
"Tứ lang Tào gia, việc này ngươi tính như thế nào." Trưởng thôn sắc mặt trầm xuống, dừng một chút mới hỏi.
"Lời này phải hỏi a cha, a mỗ, ngươi nói xem có thể làm sao bây giờ?" Tào Hướng Nam đem vấn đề nếm ngược lại cho a mỗ y.
"Hỏi ta làm cái gì? Một phân tiền ta cũng không có, các ngươi bức ta ta cũng không rặn ra được hai lượng bạc.

Đáng thương Trần Châu ta, hôm nay bở vì hai lượng bạc, con của ta liền đem ta bức tử ở nơi này." Trần Châu ngồi bệt xuống đất mà khóc thét, nói nhi tử muốn bức chết mình.
Dây thần kinh của Tào Hướng Nam nhảy thình thịch, còn chưa từng có gặp qua người nào vô lại như vậy, cứ như vậy mà muốn nuốt trôi hai lượng bạc của y?
"A cha, hai lượng bạc này không có vậy liền cho chúng ta thêm một mẫu ruộng lf bồi thường đi, ngươi xem có được không?" Nếu không có tiền để trả, dùng ruộng bán đi vẫn là tiền, Tào Hướng Nam quay đầu về hướng Tào A Sơn hỏi.
Y đưa ra điều kiện như vậy, bên cạnh lão nhị cùng nhị ca sao liền nhảy ra.

Lão nhị Tào Phú Cường nói:"Không được, nhà các ngươi ba người đã ba mẫu đất, ngươi còn dám mở miệng đòi thêm! Tiền đều là do a mỗ đưa cho ngũ đệ đọc sách, ngươi muốn đòi cũng nên hỏi ngũ đệ, mà không phải là dòm ngó ruộng đất trong nhà, đồng ruộng này về sau đều là của chúng ta."
Tôn Bạch Liên đứng ở bên ngoài nhìn toàn gia Tào gia đối với một nhà ba khẩu Kỳ Vãn Phong vô sỉ như vậy, chính là khi dễ bọn họ có đúng không? Lồng ngực vì tức giận mà phập phồng, hận không thể nhào lên cho lão nhị Tào gia một cái tát.
"A cha, nếu ngươi không đưa cho ta hai lượng bạc, cũng không đưa thêm cho chúng ta một mẫu ruộng đất, ta cũng không cưỡng bách các ngươi.

Ta mấy năm nay ra ngoài làm công, một năm chính là hơn ba lượng, tính sơ qua mấy năm nay cũng được hơn mười lượng bạc, ta đều không giữ lại một phân mà đều nộp hết cho a mỗ.

Hôm nay các ngươi ở chỗ này muốn phân gia, ta cũng không có ý kiến, ta cùng phu lang và hài tử có thể dọn ra ngoài." Tào Hướng Nam vẻ mặt nản lòng thoái chí, ánh mắt chua sót không nói lên lời:"Nếu đã quyết định phân gia, chúng ta dọn ra bên ngoài ở, về sau ai lo phận người ấy."
"Hôm nay, chuyện ở đây tất cả mọi người đều nghe thấy, nếu ngày nào đó Tào Hướng Nam ta may mắn kiếm lời, đại viện Tào gia bên này lại muốn sang đòi tiền, đây là chuyện không thể, các ngươi nói có phải không?"
"A ca a mỗ, các ngươi lựa chọn đại ca, nhị ca cùng ngũ đệ ở lại đại viện, về sau các ngươi ở bên này sinh hoạt ra sao ta liền mặc kệ.

Nếu một ngày nào đó bọn đại ca không thể cấp cho các ngươi một một miếng ăn, Tào tứ lang ta cho các ngươi một miếng ăn, không hơn! Nếu hôm nay chúng ta ở chỗ này phân gia, vậy liền phân rành mạch đi, miễn cho sau này liên lụy không rõ."
Ý tứ của Tào Hướng Nam chính là, phân gia, y có thể không cần hai lượng bạc, nhưng việc bên đại viện không có liên quan gì đến y.

Hôm nay a mỗ cùng các huynh đệ muốn bức tử cả nhà của y, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày.

Nếu các ngươi bất nhân cũng đừng trách y bất nghĩa.
Hiện tại dưới sự chứng kiến của nhiều người, a cha a mỗ y đã bất công đến độ này, cả các huynh đệ đều vô tình vô nghĩa, đại viện bên này về sau đừng mong có ý đồ vơ vét được bất cứ cái gì từ bọn họ.

Nhiều nhất y chỉ cho một chén cơm, cũng coi như y hết đạo.
"Này..." Tào a cha vừa nghe tứ nhi nói liền do dự.
Trần Châu đã sớm dừng khóc nháo, vừa nghe thấy những lời này lớn tiếng nói:"Hảo a, lời này chính là ngươi nói.

Phân, chúng ta phân đến rành mạch, về sau việc bên này cùng lão tứ bên kia thân ai người đó lo, hai bên đều không liên quan đến nhau."
Gã hiện tại chỉ vì hai lượng bạc ngay cả con cái cũng không nhận.

Gã sợ tứ phòng không chịu dọn đi! Hiện tại bọn họ chịu dọn đi là tốt nhất, còn không cần gã cho tiền bạc.

Phân gia, liền phân cho rõ ràng.
"Hảo, nếu nói như vậy.

Chúng ta liền giấy trắng mực đen mà viết rõ ràng." Tào Hướng Nam chính là chờ câu nói này của Trần Châu, thật đúng là không uổng công y ẩn nhẫn chờ đợi mà.

Chính là muốn nháo.

Nháo càng lớn càng tốt sau y thoát ly khỏi Tào gia hoàn toàn mới có thể dựa vào.
Bằng không, ở cái thời lấy hiếu làm đầu này, đến lúc đó đại viện Tào gia bên này tìm y đòi tiền, y không cho sẽ bị chết trong vũng nước miếng của người trong thôn.
Bởi vì ngũ lang tào gia là người đọc sách, lúc nào Tào gia cũng có sẵn giấy mực ở trong phòng.

Tào Phú Cường vào trong phòng tìm bút giấy ra, lý chính cho rằng hắn là người biết chữ ở đây, có phải hay không nhờ hắn viết thay.
"Vãn Phong, đem giấy bút lại đây." Tào Hướng Nam ý bảo Kỳ Vãn Phong đem giấy bút lại đây cho y viết, cũng may chữ viết trong thời đại này cùng với chữ phồn thể lúc ấy không sai biệt lắm.
Cầm lấy bút lông viết xuống khế ước phân gia, bên trong viết đến rành mạch, sau khi Tào Hướng Nam viết xong liền chuyển qua cho lý chính.

Lý chính xác nhận không thành vấn đề liền giao cho Tào a cha để ông ấn vân tay.
Tào A Sơn nhìn chữ trên trang giấy, chữ trên giấy một chữ ông đều không biết, biết hôm nay vì cái gì muốn phân gia, vì cái nhà này, ông cắn răng một cái hạ dấu tay.
Hai lượng bạc kia tuy không lấy được, nhưng từ đó có thể lấy lại ba quan tiền.

Ba quan tiền này vẫn là tiền công Tào Hướng Nam giao cho Trần Châu.

Khi Trần Châu lấy tiền giao ra lòng đau như cắt, bộ dáng kia giống như gã sẽ nhớ kỹ cả một đời! Tào Hướng Nam đem ba quan tiền giao cho Kỳ Vãn Phong.
Sau khi chuyện Tào gia phân gia kết thúc, mọi người xem náo nhiệt ngoài cửa đều tản đi.

Chuyện hôm nay trong đại viện Tào gia cod thể để họ trà dư tửu hậu một đoạn thời gian dài.
"Chúng ta hôm nay liền dọn đi." Tào Hướng Nam đối với chính mình tương đương nửa tàn phế thật bất đắc dĩ, y chỉ có thể đối với Kỳ Vãn Phong nói:"Ngươi đi ra bên ngoài xem có thể thuê một chiếc xe lại đây, chúng ta liền dọn qua nhà cũ bên kia."
Nếu quyết định phải đi, liền đi sớm một chút, nơi này một khắc y cũng không muốn ở lại.
"Hảo." Kỳ Vãn Phong biết nơi này bọn họ không thể tiếp tục ở lại, không biết a mỗ sẽ còn đối xử với bọn họ như thế nào nữa.

Còn không bằng sớm chuyển đi.

Thấy hài tử ngây thơ mờ mịt nhìn mình, trong lòng cậu chua xót, vuốt đầu nhi tử:"An An, chúng ta dọn qua nhà mới ở, về sau không ở nơi này nữa, được không?"
An An ngoan ngoãn vừa nghe không còn ở lại nơi này, mọi người ở đây đều không khi dễ được bé và a cha a mỗ, bé liền cao hứng mà gật đầu, lớn tiếng nói:"Hảo.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui