"Cộc cộc..." Cửa cổng bị người ta gõ vang, Kỳ Vãn Phong đang ở trong nhà bếp làm bữa sáng nghe được tiếng gõ cửa, đi ra nhìn thoáng qua, trong mắt mang theo tò mò.
Mở cửa ra, ngoài cửa là một a ma cầm theo một cái rổ cùng hai con gà mái, còn không đợi cậu mở miệng, đối phương liền cười đối với cậu:"Đây là Tào gia Tào tứ lang đi?"
"Vâng, đúng vậy, xin hỏi a ma là?" Kỳ Vãn Phong nhìn thấy vị a ma này không quá quen mặt, cậu gả tới Tào gia thôn cũng đã mấy năm, nhưng đối với người trong thôn cũng không rõ lắm, người lui tới đại viện Tào gia cũng rất ít, cậu không nhận ra vị a ma này.
"Không có gì.
Ta là người hầu nhà lý chính, tất cả mọi người đều kêu ta một tiếng Triệu a ma, ngươi là tức phụ của Tào tứ lang đi, phu nhân nhà chúng ta biết thân thể của Tứ lang nhà ngươi không tốt, bảo ta qua đây đưa thức ăn cho các ngươi." Triệu a ma lập tức đem cái rổ và hai con gà mái trong tay nhét vào trong tay Vãn Phong, cũng không cho người có cơ hội cự tuyệt:"Hai con gà mái này sẽ đẻ trứng, mỗi ngày sẽ được hai quả trứng."
"Này...!Như vậy sao được, phu nhân nhà ngươi quá khách khí rồi." Kỳ Vãn Phong xách theo đồ vật trên tau không biết làm thế nào cho phải, cậu ở Tào gia thôn mấy năm nay nhưng cũng chưa từng gặp qua phu nhân lí chính, vị phu nhân kia lại cho cậu lễ vật lớn như vậy.
"Phu nhân chúng ta đưa, các ngươi cứ thi đi." Triệu a ma cười cười, lộ lên khóe mắt đầy nếp nhăn.
"Vậy được, còn phiền Triệu a ma thay ta hướng phu nhân nói một tiếng cảm ơn." Kỳ Vãn Phong phản ứng lại liền mới người vào trong nhà bọn họ ngồi, mới nhớ tới trong nhà ngay cả một chỗ ngồi cũng không có, trên mặt tràn đầy quẫn bách nói không nên lời.
Truyện Tiên Hiệp
"Ha ha, ta đưa đồ vật đến xong liền phải trở về, phu nhân nhà chúng ta còn đang chờ ta trở về, ta liền không vào." Triệu a ma là một người từng trải, rất nhiều chuyện đều minh bạch.
Thấy ca nhi như vậy trong lòng ông cũng rất là yêu thích, cũng nghe nói tới chuyện ở đại viện Tào gia, biết người ca nhi này sống cũng không dễ dàng gì.
"Vậy được, Triệu a ma hôm nào có dảnh lại đến nhà ta chơi." Kỳ Vãn Phong có chút ngượng ngùng nói.
"Hảo hảo hảo." Triệu a ma vẫy tay, xoay người liền rời đi.
"Triệu a ma đi thong thả." Nhìn theo bóng người rời đi, Kỳ Vãn Phong mới đem cửa cổng đóng lại, thả hai con gà xuống sân viện, mang theo cái rỗ đi vào trong nhà.
Ở trong phòng, Tào Hướng Nam nghe thấy tiếng Vãn Phong nói chuyện với ai đó ở bên ngoài, chờ tới khi cậu tiến vào, nhìn thấy trong tay cậu cầm cái rổ, biết là có người tới cho bọn họ đồ vật, liền tò mò hỏi:"Là ai tới sao?"
Ở trên giường, hài tử đang chơi đùa cùng a cha chơi, từ trên giường tụt xuống, chạy lại gần a mỗ, duỗi dài cổ nhìn theo đồ vật a mỗ đang cầm.
"Là phu nhân lí chính bảo người làm trong nhà mang tặng chúng ta ít đồ ăn cùng hai còn gà mái." Kỳ Vãn Phong buông rổ, xem kỹ bên trong có cái gì, đem đồ vật trong rổ nhất nhất lấy ra.
Bên trong có một túi gạo trắng cùng một miếng thịt, trong thôn có mấy nhà ăn được gạo trắng, gạo trắng so với hạt ngô còn quý hơn rất nhiều.
Bình thường gạo trắng trong nhà đều để bán để lấy tiền, trong nhà ăn chỉ dùng tới lương thực phụ (ngô, khoai, sắn, rau dại).
Một cái túi tiền từ bên trong đó rớt ra, Kỳ Vãn Phong tò mò cầm lên.
Tào Hướng Nam cũng nhìn thấy túi tiền kia liền nói:"Mở ra xem một chút bên trong là cái gì."
Kỳ Vãn Phong mở ra đổ vào tay, đếm đi đếm lại chính là hai lượng bạc, đôi mắt cậu bỗng nhiên trừng lớn, quay đầu nhìn về phía trượng phu:"Này..."
An An cắn tay nhỏ, không hiểu lắm a mỗ bị làm sao vậy.
Thời điểm phân gia lí chính cũng ở đó, Kỳ Vãn Phong muốn từ chỗ a mỗ lấy lại hai lượng bạc tiền khám bệnh, nhưng a mỗ không chịu đưa, nói là dùng để cho ngũ đệ đọc sách dùng.
Hiện tại phu nhân lí chính lại cho người đưa đến hai lượng bạc, sợ cũng là ý của lí chính, Tào Hướng Nam cười cười nói:"Đều cầm đi, đây là nhân tình chúng ta phải ghi tạc trong lòng, ngày sau chúng ta nhất định sẽ trả lại cho bọn họ."
"Ân." Kỳ Vãn Phong gắt gao mà nắm chặt hai lượng bạc, yết hầu có chút nghẹn ngào, cậu không lấy từ chỗ a mỗ được hai lượng bạc, hiện giờ những người khác lại đưa hai lượng bạc cho cậu..