Chu Sâm Lệ đứng lên, một mặt nói: “Cách vách hình như có người bị thương.” Một mặt muốn qua xem thử.
Ta cuống quít ngăn hắn, vội vàng nói: “Ngươi giúp cũng như không, không bằng ngươi ở đây trông coi Văn Liệt, ta đi qua xem.”
Chu Sâm Lệ không hề nghi ngờ, tiếp nhận đỡ Văn Liệt, ta lập tức chạy về phía sân cách vách.
Nơi đó đã rất hỗn loạn, Hải Chân nằm trong lòng Tiêu Hải Tường, trên mặt không tí huyết sắc nào, cái trán bạch ngọc đã rịn mồ hôi.
Ta lại gần sờ đầu y, rất nóng, vội bắt lấy Hải Tường hỏi: “Bị bệnh đã bao lâu”
“Ngày hôm qua có thấy hơi khó chịu, huynh ấy nói đừng lo, có thể hôm nay từ sáng đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi, cho nên…” Thanh âm Hải Tường run lên, ôm chặt Hải Chân vào lòng, càng không ngừng vuốt ***g ngực y, muốn nhờ điều này làm y thấy thoải mái hơn.
Ta nhìn thẳng hai người họ, thấy gương mặt trắng như tuyết của Hải Chân, nghĩ đến cái người cách một bức tường kia, bỗng dậm chân, to tiếng: “Hải Tường, ngươi lập tức mang Hải chân rời khỏi kinh thành, quay về Định Khê cũng được, tới quan ngoại cũng được, đi ngay lập tức.”
Hải Tường giật mình nhìn ta: “Vào lúc này”
Ta không để ý đến hắn, trực tiếp gọi một nam phó, hỏi: “Chuồng ngựa vẫn tốt”
“Sập một nửa.”
“Có con ngựa nào không bị thương không”
“Có, có bảy tám con.”
“Vậy phiền cậu, dắt một con đến ngoài cổng, biểu thiếu gia muốn dùng.” (biểu: có quan hệ họ hàng bên ngoại)
Nam phó vâng lời rời đi.
Ta xoay người ngồi xổm bên chân Hải Chân, nhẹ nhàng chỉnh lại sợi tóc nơi thái dương, đây là người bằng hữu dịu dàng và chân thành nhất của ta, nếu không phải tình thế bắt buộc, ta không nỡ rời xa y.
“Tiểu Bảo…” Hải Tường nhẹ giọng gọi ta, nhìn ta bằng ánh mắt hỏi dò.
Ta hướng hắn cười cười: “Ngươi đâu phải thật sự không biết y từng gặp chuyện gì ở kinh thành nhỉ”
Tầm mắt hắn hơi rũ xuống, gật đầu: “Đúng vậy, ta biết, cái gì cũng biết.”
“Vậy dẫn y đi thôi, chỉ cần các ngươi còn tại kinh thành, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội được y.
Ở nơi này, dù y có thể quên đi đoạn tình cảm ấy, nhưng không thể quên hẳn được.”
Hải Tường nhìn ta thật sâu, không nói thêm gì, nhẹ nhàng bế Hải Chân, cùng ta ra tới cổng.
Tên nam phó vừa rồi dắt ra một con hắc mã thuần tuấn, giao dây cương cho ta.
Hải Tường nâng khóe môi, đang muốn lên ngựa, chợt từ phương xa truyền đến một tiếng hí ngựa khác.
Hắc mã trong tay ta lập tực xao động, hí một tiếng dài, mã cương không tốn sức giãy khỏi ta, chạy về phía nội viện.
Ta đuổi theo vài bước, chợt nhớ tới một chuyện, vội hỏi người nam phó: “Con ngựa này, có phải tên Ngự Phong”
Nam phó gật đầu, lòng ta bỗng trầm xuống.
Một con tuấn mã tuyết trắng từ Du Viên ra đón, hai con ngựa một đen một trắng thân thiết cọ cổ lẫn nhau.
Một giọng nói đuổi theo sau: “Đạp Vân, làm sao vậy Mày chạy loạn muốn lạc đường…”
Khi nhìn thấy Ngự Phong giọng người tới chợt ngưng bặt, tầm mắt lập tức đảo về phía chúng tôi.
Ta nhắm hai mắt lại.
Nếu đây là vận mệnh, ta nào có thể quấy nhiễu
Hải Chân hơn nửa mặt đều vùi vào ngực Hải Tường, nhưng trong khoảnh khắc Chu Sâm Lệ chạm mắt đến y đã không chút do dự xông lên như phát rồ.
Vài bước chân ngắn ngủi, trên gương mặt cương nghị đã treo lên hàng lệ.
Ta thật không ngờ con người này lại rơi lệ.
Hắn hướng Hải Chân vươn tay, nhưng ngay cả đầu ngón tay cũng không dám chạm đến y, dường như sợ một chạm nhẹ sẽ làm y tan biến, đôi môi mấp máy không thể phát ra âm thanh gì, nhưng ta biết giữa từng cái mở ra khép lại là một cái tên:
“Nại Nại… Nại Nại…”
Tiêu Hải Tường trừng Sâm Lệ bằng ánh mắt hung ác nhất, có điều ngay từ đầu đối phương đã không nhòm ngó hắn một cái.
Trong ánh mắt hắn đầy ắp niềm vui tuyệt xử phùng sinh và nỗi đau sâu sắc, gắt gao nhìn chăm chú ***g ngực khẽ phập phồng của Hải Chân.
(tuyệt xử phùng sinh: sống sót trong đường cùng)
“Còn sống… Thật sự còn sống…” Một chuyện tưởng chừng đơn giản lại rút cạn sức lực của hắn, hắn bỗng nhào lên muốn ôm Hải Chân vào lòng.
Tiêu Hải Tường lập tức lùi về sau mấy bước, ôm Hải Chân thật chặt như chiếm giữ.
Ta không thể không đứng xen giữa bọn họ, nói với Sâm Lệ: “Nhị điện hạ, đây là Tiêu Hải Tường, em trai của Nại Nại.”
Ánh mắt của Sâm Lệ thoáng nâng lên, hiền lành nói: “Hóa ra đệ là Niếp Niếp.”
Hải Tường giận dữ: “Niếp Niếp để ngươi gọi sao”Sâm Lệ không để ý thái độ của Hải Tường, hắn chỉ lưu tâm sắc mặt trắng bệch của Hải Chân: “Nại Nại làm sao vậy Bị bệnh sao Xem đại phu chưa Uống thuốc chưa”
“Không cần ngươi quan tâm!” Hải Tường lớn giọng, “Ta sẽ chăm sóc huynh ấy.”
“Chỗ ta điều kiện tốt hơn, ta có mang về lều bạt lớn từ Bắc Cương, lưu lại thoải mái hơn ở ngoài, hơn nữa ta biết Nại Nại hay ngã bệnh, cho nên có dự trữ dược liệu rất nhiều, tuy bị động đất làm hư một ít nhưng chắc chắn đủ dùng…”
“Bọn ta không cần dược của ngươi!” Hải Tường quát, “Ta sẽ tự mình tìm dược!”
“Hiện tại Nại Nại ngã bệnh không phải sao Có dược vì sao không cần” Sâm Lệ nhíu mày, ý đồ ôm Hải Chân lại.
Tiêu Hải Tường nổi giận đùng đùng né tránh, muốn mang ca ca đi, nhưng Chu Sâm Lệ kiên quyết chắn phía trước.
“Nếu ngươi thật sự quan tâm ca ca ngươi, thì hãy dẫn đệ ấy đến chỗ ta, chữa khỏi bệnh trước, những thứ khác chờ sau khi đệ ấy khỏi bệnh rồi quyết định, dù cho lúc đó đệ ấy không muốn gặp, không tha thứ ta cũng không sao cả, chỉ cần đệ ấy sống khỏe mạnh vui vẻ, bấy nhiêu thống khổ ta đều có thể nhẫn, nhưng xin ngươi để cho đệ ấy nhận trị liệu trước được không”
Tiêu Hải Tường hiển nhiên không thể phản bác lời của hắn, chỉ một mực lắc đầu nói: “Không được! Không được! Bọn ta tuyệt không tới chỗ ngươi!”
Ta vừa chuẩn bị tiến lên khuyên bảo, bèn thấy Văn Liệt vịn tường chậm rãi đi tới, vội chạy sang đỡ thân thể hắn.
Bởi vì sự phản đối kịch liệt của Tiêu Hải Tường, Sâm Lệ dùng ánh mắt dịu dàng vô hạn nhìn Hải Chân, lùi một bước: “Ngươi nhất quyết ở nơi này cũng được, ta gọi đại phu mang dược sang.”
Tiêu Hải Tường toàn thân đều dựng lên lông tơ cảnh giác, hắn dẫu sao chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, khi đối mặt với tình địch vừa cường thế vừa thành thục như Sâm Lệ đương nhiên phải khởi động một bậc phòng bị, cho nên hắn cự tuyệt ngay tức khắc: “Không cần, ta sẽ chăm sóc huynh ấy.”
Sâm Lệ cau mày càng sâu, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Ngươi không phải đại phu, chăm sóc thế nào”
Tiêu Hải Tường tức giận quát: “Chuyện này không cần ngươi quản! Ngươi cút ra xa cho ta!”
Văn Liệt lắc đầu, vừa định nói xen vào, Hải Chân trong lòng Hải Tường động đậy, phát ra một tiếng kêu khẽ.
Một đống người vội vây quanh, Hải Tường cẩn thận gọi: “Chân ca! Chân ca!”
Hải Chân cũng không tỉnh, chỉ khó chịu quay đầu, đôi môi nhợt nhạt mấp máy, dường như đang gọi gì đó.
Sắc mặt Hải Tường nhất thời trở nên khá khó coi.
Khi Hải Chân kêu tiếng thứ hai, ta cũng nghe thấy, y mơ hồ gọi: “Sâm… Sâm Lệ…”
Chu Sâm Lệ hai mắt rưng rưng nắm tay y, dịu dàng nỉ non: “Nại Nại, Nại Nại, anh đây…”
Văn Liệt thở dài, vỗ đầu vai Hải Tường mà nói: “Đệ nên dẫn tiểu Chân cùng đi đi, hiện tại đệ ấy quả thực cần đại phu, chuyện về sau chỉ có đệ ấy mới có quyền quyết định, có rất nhiều điều chúng ta không thể thay đệ ấy cảm nhận.”
Hải Tường cắn răng, sắc mặt trắng bệch gần như Hải Chân, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Chu Sâm Lệ phái người tìm xe ngựa đến, bản thân không khắc nào rời Hải Chân.
Tuy Hải Tường vẫn không cho phép hắn tới gần hoặc vỗ về thân thể y, hắn không để bụng lắm, dường như việc Nại Nại vẫn còn sống đã chiếm trọn cảm giác hạnh phúc hiện tại.
Văn Liệt vẫn kiên trì đứng chờ đến khi ba người họ rời đi mới cho ta dìu hắn về nằm, đại phu lại cho hắn uống chút dược, có người hầu dâng một chén cháo đến, ta cẩn thận thổi nguội rồi đút hắn ăn.
Lúc sắp ngủ hắn ôm ta vào lòng, tự giễu mà cười: “Đôi ta ốm yếu ở trong này, nếu hiện tại có thích khách đến thì sao đây”
Ta nhún bả vai: “Ta đành chết thôi.”
“Không,” Hắn lắc đầu, “Cùng chết.”
Nếu như ngày trước, ta nhất định xem những lời này của hắn là lời ngon tiếng ngọt nghe rồi cho qua, nhưng sự việc vừa phát sinh khiến tuyến lệ hiện tại của ta đặc biệt yếu ớt, bất giác mắt đã đỏ hoe.
Sau khi Văn Liệt ngủ yên giấc, ta chậm rãi rút ra cánh tay bị hắn ôm trước ngực, phấn chấn chút tinh thần, tới ngoại viện tử an bài sự tình, chiếu cố những người bị thương khác.
Khác biệt với Lâm tiểu thư được nuông chiều từ bé, Văn Lệ Kinh có kiên cường có năng lực như một gốc cỏ cứng cáp, cô cẩn thận săn sóc Văn phu nhân thường hay ngẩn người, trấn an những nữ quyến hoang mang khác, Văn Tiềm có một tiểu thiếp bị trọng thương, cũng được cô trông nom.
Thấy ta đi tới, cô mỉm cười nói: “Tiểu Bảo, ngươi cũng nghỉ ngơi chút đi, cứ thế không được đâu.”
Nghe thấy tên ta, ánh mắt của Văn phu nhân bắn thẳng sang đây, ta vội nói: “Phu nhân đừng lo lắng, nhị công tử đã không có việc gì, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi.”
“Không có việc gì” Bà thì thào lặp lại.
Lệ Kinh vòng tay ôm bà, nhẹ giọng an ủi, ta vội vàng thừa cơ lủi đi, đến ngoại viện xem xét tình huống khác.
Bởi vì biết ba ngày sau Phương Dương Vương sẽ đến kinh thành tri viện, ta cùng mấy vị quản sự thương lượng, lưu lại người toàn phủ và cửa hàng Văn gia phân phát nước uống, lương thực, dược thảo và vật dụng hằng ngày cho bốn ngày.
Bởi vì Văn gia nhiều đời hướng thiện, hành động này đã thành lệ nên không ai đưa ra phản đối.
Sau một chốc rối ren, đêm đã khuya, ta đoán chừng Văn Liệt sắp tỉnh dậy, bèn tạm biệt mọi người rồi một mình về nội viện.
Bầu trời sao sáng thay trăng, đại tai vừa đi qua kinh thành tĩnh lặng và âm u như cõi chết, ta nắm chặt cổ áo, cảm thấy hơi se lạnh, một lòng nghĩ mau mau dựa vào người Văn Liệt.
Mới vừa đi tới cổng viện, sau cổ cảm giác thấy một cơn gió nhẹ, bóng đen như chim ưng xẹt qua đỉnh đầu, xoẹt cái dừng trước mặt ta, trong bóng đêm một đôi mắt lạnh như băng nhìn ta chòng chọc.
Theo bản năng ta xoay người về sau bỏ chạy, lập tức va vào hắc y nhân xuất hiện vô thanh vô tức phía sau, bị văng ra ngã nhào trên đất.
Hai bóng đen một trước một sau kẹp ta ở giữa, người phía trước nắm trong tay cây đao sắc bén như nước, bước tới gần ta, lạnh lùng hỏi: “Ngươi chính là Văn Tiểu Bảo”
Nói là câu hỏi không bằng bảo rằng câu khẳng định, lòng ta biết đại nạn đã đến, chỉ hy vọng không có ai đi ngang qua, uổng phí chôn cùng ta.
Tiếng bước chân gần trong gang tắc, cảm giác thấy hàn quang của lưỡi đao sắc bén, ta nhắm mắt lại, thầm nói trong lòng: “Văn Liệt xin lỗi…”.