Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt

Như thế nào sẽ có nhiều người như vậy a, lại nói, ta đi vào cái thế giới này, kinh nghiệm toàn là dính vào mấy vụ này, thật không may a.

Lúc này cũng có mấy Hắc y nhân hướng chỗ này xông lại, thoạt nhìn bọn họ là muốn đuổi tận giết tuyệt rồi.

“Nguyệt, coi chừng.” Lúc Bắc Ly Nguyệt đang xuất thần, Thần Dạ và Thần Khê vì đối phó mấy Hắc y nhân cũng không có nhàn rỗi đi bảo hộ Bắc Ly Nguyệt, đành phải đem Bắc Ly Nguyệt gọi về.

Bắc Ly Nguyệt bị Thần Dạ, Thần Khê gọi như vậy, liền trông thấy Hắc y nhân hướng mình xông đến, đầu tiên là sững sờ, sau đó liền vội vàng tránh né.

Bắc Ly Nguyệt cũng không có võ công, chỉ có thể tận lực trốn tránh, những người khác cũng vội vàng đối phó những Hắc y nhân khác, xem ra hiện ở trong tình huống này chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

Vì vậy Bắc Ly Nguyệt cùng Hắc y nhân chơi trò mèo vờn chuột, cái này chỉ có thể nhờ cậy vào nhiều người ở đây a.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, bởi vì tại đây có khá nhiều Hắc y nhân, cho nên nhân vật chính đáng thương của chúng ta rất nhanh đã bị túm được.

“Ta nói ngươi đó, khi dễ một người tay trói gà không chặt, ngươi không biết xấu hổ sao? Ta cũng không có võ công, giết chết một người không có võ công ngươi không biết xấu hổ nha.”

Hắc y nhân trầm mặc không nói, Bắc Ly Nguyệt im lặng, ặc, xem ra tự cứu mình không được rồi, lão thiên gia a, phái người nào đó tới cứu ta a.

Nói nhanh cũng nhanh, Thần Dạ và Thần Khê thoát khỏi địch nhân, tới cứu Bắc Ly Nguyệt.


“Nguyệt, thuộc hạ tới chậm, thỉnh phạt tội.” Chỉ chốc lát, Thần Dạ, Thần Khê giải quyết xong mấy Hắc y nhân kia, hướng Bắc Ly Nguyệt thứ tội.

“Tốt rồi, hẳn là ta nên cám ơn các ngươi mới đúng, không cần đa lễ, ngược lại là ta trở thành gánh nặng của các ngươi a.” Bắc Ly Nguyệt không khỏi có chút áy náy.

“Vậy thì vất vả các ngươi rồi.”

“Vâng.”

Thiên Giai Tuệ giết hồi lâu nhưng còn chưa có giết hết, mắng to: “Tức chết ta rồi, như thế nào còn nhiều như vậy a.”

Bắc Ly Tê cùng Yến Ngọc Hàn cũng hiểu được nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp a, quá lãng phí thể lực, huống chi hiện tại bọn hắn đối với chúng ta đã có đề phòng, chiến đấu nhất định là tránh không khỏi, nhưng cứ tiếp tục như vậy…, cho dù võ công cao cường cũng không cách nào ngăn cản nổi nhiều người như vậy.

“Đại hoàng huynh, coi chừng.” Bắc Ly Nguyệt hoảng sợ nói.

Đợi khi Bắc Ly Tê kịp phản ứng thì đã bị một Hắc y nhân chém bị thương cánh tay trái.

“Ahhh, đáng chết.” Vẫn là sơ suất quá sao.


Đột nhiên từ đằng xa truyền đến một hồi tiếng sáo, Hắc y nhân sau khi nghe được đều đình chỉ động tác, chỉ chốc lát toàn bộ mất.

“Kỳ quái, bọn hắn như thế nào lại lui?” Bắc Ly Nguyệt cảm thấy rất kỳ quái, cái tiếng sáo kia rốt cuộc là gì?

“Không biết, chẳng lẽ lại là sợ bổn đại tiểu thư, ha ha.”

“Được rồi, bất kể như thế nào, trước tiên chữa thương cho cho Đại hoàng tử đã.” Yến Ngọc Hàn nói xong, bôi một ít thuốc cho Bắc Ly Tê.

“Ai ôi!!!, chủ tử thật sự là có dụng tâm a.” Thiên Giai Tuệ chứng kiến cái màn này liền la lên, ai, thật sự là một hài tử thích nghĩ lung tung.

Yến Ngọc Hàn trừng Thiên Giai Tuệ một cái, Thiên Giai Tuệ liền ngoan ngoãn câm miệng.

“Tốt rồi, may mắn tổn thương không sâu, như vậy thì tốt rồi.” Yến Ngọc Hàn xử lý xong thương thế cho Bắc Ly Tê.

“Hừ, lại thiếu ngươi một cái nhân tình sao?”

“Ha ha, ta nói rồi, Đại hoàng tử không cần để ý.”

Bắc Ly Tê trừng mắt nhìn y một cái, ai nha, đầu năm nay thật sự là nói cái gì đều đắc tội với người a, thật sự là bi thúc a.

“Tốt rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, sau đó mới tiếp tục.”

“Tốt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận