Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt

Trên đường đi Dạ Vệ Khiêm cứ nhao nhao, mỗi lần Bắc Ly Mạc đang cùng Bắc Ly Nguyệt hôn môi hắn cứ quấy rầy Bắc Ly Mạc, hại Nguyệt Nhi đều cùng hắn giữ một khoảng cách. ( Tiểu Tuyết: Đáng thương, nhẫn nhịn vô cùng vất vả a. Bắc Ly Mạc: Thứ nhất ta không đáng thương, thứ hai, để cho ta ăn hết Nguyệt Nhi. Tiểu Tuyết: Ngươi cứ đợi a, chậm rãi chịu đựng.)

Một ngày nào đó, Dạ Vệ Khiêm lại bắt đầu điên rồi.

“Tiểu Dạ nhi ~~~~~~ cho người ta hôn một cái nha, người ta sợ quá đi.” Lúc này Dạ Vệ khiêm tựa như một con chó nhỏ rất đáng thương (?) cầu xin Dạ.

Dạ quan sát bốn phía mặt liền đỏ lên, “Cút, đừng có nháo.”

Dạ Vệ khiêm trông thấy mặt Dạ đỏ bừng, đã biết rõ hắn khẳng định là đang thẹn thùng, “Đi mà nha, đến, Tiểu Dạ nhi cho tướng công ta hôn một cái.” Nói xong miệng liền hướng đến bờ môi của Dạ.

Bắc Ly Mạc rốt cục nhịn không được, gầm lên giận dữ: “Dạ Vệ khiêm, ngươi muốn chết sao?”

Đạ Vệ khiêm vội vàng đem miệng của mình thu hồi lại, “Ha ha, Hoàng Thượng có chuyện gì không?”


“Hừ, ngươi tốt nhất quản tốt cái miệng của mình, nếu không ta sẽ đem miệng của ngươi may lại.” Bắc Ly Mạc lần này chỉ là cảnh cáo hắn, nếu có thêm một lần nào nữa hắn sẽ thật sự đem miệng của Dạ Vệ Khiêm may lại.

“Chủ tử, đừng a, ta làm cho hắn quản tốt miệng của mình.” Dạ cũng là đau lòng Dạ Vệ khiêm đấy, vội vàng đến khuyên.

Dạ Vệ khiêm kích động ôm lấy Dạ: “Ô ô, vẫn là nương tử đối ta tốt nhất.”

“Cút, ai là nương tử của ngươi.” Mặt Dạ càng thêm đỏ, lại để cho Dạ Vệ Khiêm chảy nước miếng, trên đường đã cấm dục vài ngày, có chút chịu không nổi rồi.

Bắc Ly Mạc thấy như vậy cũng biết Dạ Vệ Khiêm muốn làm gì: “Còn có, tốt nhất quản tốt nửa người dưới của ngươi, nếu không ta sẽ đem ngươi thiến.”

Dạ Vệ Khiêm nghe xong lời này liền lập tức lùi về, nếu là không có nửa người dưới, liền không thể thỏa mãn hạnh phúc của nương tử, vẫn là trước nhịn một chút a.


“YAA.A.A.. ~~~~~~~~~ chịu không nổi rồi, không nghĩ tới bọn họ bọn họ vậy mà..” Thiên Giai Tuệ mấy ngày nay đã bị bọn họ tẩy não, biến thành một vị hủ nữ.

Cái này khiến cho Yến Ngọc Hàn rất là đau đầu, cơ hồ mỗi ngày đều phải thấy cảnh này, vốn người đã bị bọn họ làm phiền đến chết đi được, lại còng nhiều thêm một Thiên Giai Tuệ lại khiến cho Yến Ngọc Hàn càng thêm đau đầu, “Đã đủ rồi, Giai Tuệ, ngươi náo đến náo đi còn chưa đủ sao, ngươi muốn cho ta tức chết sao?”

“Chủ tử thực xin lỗi a, không có làm ngươi tức chết đi?” Thiên Giai Tuệ cố ý hỏi.

Yến Ngọc Hàn tức đến cả người đều không muốn nói chuyện, mà Bắc Ly Tê còn là một bộ dạng không muốn lên, mấy ngày nay hắn cũng đã tiếp nhận chuyện Bắc Ly Nguyệt cùng Bắc Ly Mạc, nhưng những thanh âm đáng ghét này hắn cũng yên lặng kiên nhẫn chịu đựng.

“Phụ hoàng, ngươi cũng đừng như vậy a.” Trông thấy bộ dáng đáng thương của Dạ Vệ Khiêm, Bắc Ly Nguyệt rất đồng tình với hắn. ( Bắc Ly Nguyệt: Ta lúc nào trở nên thiện lương như thế rồi hả?)

Bắc Ly Mạc nhân cơ hội này giáo dục nhi tử: “Nguyệt Nhi, sau này chớ cùng cái loại người này nhiều lời, có thể tránh thì tận lực tránh đi, cũng đừng đồng tình với hắn, cái loại người này chỉ biết giả bộ thôi, Dạ là bị hắn lừa mới như vậy đấy.”

“Nhưng mà, Vệ Khiêm là người rất tốt đó a.” Bắc Ly Nguyệt cảm thấy con người Dạ Vệ Khiêm cũng không tệ lắm…, dù hắn yêu rất điên cuồng, bất quá lại ẩn dấu vô cùng tốt. ( Chắc phải sửa xưng hô ‘Dạ ca ca’ quá.... Thực hoài nghi ta lúc đầu nghĩ như thế nào.)

“Dù sao vẫn là không được.” Bắc Ly Mạc vẫn không buông tha cho việc giáo dục.

“A a, được rồi.” Bắc Ly Nguyệt thật sự là rất nghe lời a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận