Dị Thế Võ Thần dương Ân

Cả hai vai của tên ngục nô bị Dương Ân bóp nát tại chỗ, tiếng xương gãy và tiếng la hét của tên ngục nô khiến những người khác đổ mồ hôi lạnh.

Dương Ân ném tên ngục nô xuống đất như một con chó chết, sau đó lạnh lùng nói với những tên ngục nô đang lùi lại phía sau: “Còn không tự phế một bên tay của mình đi, đợi đến lúc nào nữa?”

Những người này còn đang do dự thì một người trong số đó dùng chiếc xà beng sắt trên tay tự đánh vào cánh tay mình.

A!

Sau khi người này tự phế một cánh tay của mình, những người khác cũng không dám trái lệnh, lần lượt tự đánh gãy một cánh tay của mình, như thế còn đỡ dày vò hơn là bị thiếu niên kia bóp chết.

“Cút!”, Dương Ân mắng những người này.

Mấy người đó gần như là lăn lê bò toài rời khỏi chỗ này.

Ánh mắt của ngục nô ở khu hai nhìn Dương Ân tràn đầy sự kính nể, sau này sẽ chẳng có ai dám xì xầm sau lưng cậu thiếu niên này nữa.

Dương Ân nhìn Từ Kiều Hoa đang bị thương, nói: “Làm tốt lắm, từ nay về sau sẽ không còn có ai dám gây rối với ngươi nữa”.

“Đa tạ thiếu gia đã cứu giúp!”, Từ Kiều Hoa cảm kích nói.

Dương Ân nói: “Sau này phục vụ ông Tuần cho tử tế là được”.

Nói xong, hắn đi về phía khu một.

Đổng Mập rất thông minh, lập tức đi theo hỏi: “Thiếu gia muốn đi đến khu một sao?”

Dương Ân gật đầu, Đổng Mập bèn bày tỏ lòng trung thành: “Nô tài xin nguyện được đi cùng thiếu gia”.

“Ta muốn đi thách đấu hết tất cả bọn họ, ngươi có cái lá gan đấy không?”, Dương Ân nhìn Đổng Mập hỏi trêu ngươi.

Đồng Mập rụt cổ, ngượng ngùng cười: “Vậy... vậy nô tài vẫn nên không đi để đỡ cản trở thiếu gia thì hơn”.

Dương Ân cũng không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười: “Ha ha, ngươi khá lắm Đổng Mập, có cá tính đấy!”

Dương Ân sải chân bước đi, trông rõ là phong khoáng, tự nhiên, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là sắp chui vào ổ sói cả.

Nơi đó là khu một đấy, những ngục nô mạnh mẽ nhất đều bị ném vào đó cả, dù cho không có ai vượt qua được cảnh giới nhân tướng, nhưng phần lớn đều đã đạt đến cảnh giới chiến sĩ, nếu tập hợp lại, thì có lẽ đến nhân tướng cũng sẽ bị dẫm chết.

Trước đó không lâu, có một lang tướng xông vào nơi đó, liền bị đám ngục nô trong đó làm cho một trận tập thể, có thể thấy những ngục nô này hung hãn đến mức nào.

Đêm qua, Dương Ân đã đột phá chiến sĩ cao cấp, cơ thể lại bị Bạn Sinh Lang Huyết Tinh tôi luyện, hắn có thể coi thường tất cả những kẻ dưới cảnh giới cấp tướng, mục đích cuối cùng trong chuyến đi lần này của hắn ngoại trừ muốn trở thành thiếu gia của tất cả ngục nô ở đây ra, còn là vì muốn rèn luyện bản thân một phen, hắn phát hiện dòng máu hiếu chiến trong cơ thể mình càng ngày càng mạnh, chỉ có trong lúc chiến đấu hắn mới có thể trưởng thành càng nhanh.

Hơn nữa, hắn còn phải trở thành chiến vương Tử thần trong vòng một năm, việc này còn khó hơn lên trời, hắn không còn sự lựa chọn nào khác, bắt buộc phải chui vào chỗ chết để tìm đường sống.

Dương Ân bước từng bước về phía khu một, vượt qua núi đá, đạp hoa cỏ mọc dại dưới chân, trong lòng tĩnh lặng, không có chút sự căng thẳng nào trước một trận chiến lớn, ngược lại ngàn lỗ đan điền trung tâm trong cơ thể không ngừng cuộn trào mãnh liệt, huyền tinh khí cứ tuần hoàn từng đợt lại từng đợt, đạt đến trạng thái hoàn mỹ nhất.

Sau lưng hắn mang theo một cây gậy sắt, đây là di vật của Hắc Tinh, nặng cả mấy trăm cân, tốt hơn xà beng bình thường không biết bao nhiêu lần, là một thứ vũ khí thực sự dù không hợp thời.

Dương Ân đi đến khu vực giáp giới giữa khu một và khu hai, có lính gác ngục đang đi tuần tra, sau khi tên gác ngục nhìn thấy Dương Ân thì định đến gần ngăn cản, nhưng lại bị một tên lính gác khác lắc đầu ngăn lại.

Dương Ân đương nhiên có chú ý thấy chi tiết này, hắn yên tâm bước qua ranh giới tiến về khu một.

Giữa các khu ngục có cách giới, cho nên đương nhiên tin tức không quá lưu thông với nhau, chẳng có mấy người để ý đến sự xuất hiện đột ngột của Dương Ân, đều chỉ thấy có lẽ là ngục nô mới đến, trông thì vắt mũi chưa sạch, thế mà lại bị điều đến khu một, chắc hẳn là đã đắc tội ông lớn nào đấy.

Một tên ngục nô tiến đến trước mặt Dương Ân, dáng vẻ hung tợn, nói: “Tên nhóc mới đến kia, mau lại đây báo tên”.

Dương Ân nở nụ cười rạng rỡ đáp: “Ta tên là Dương Ân!”

“Dương Ân? Hóa ra là họ của loài súc sinh, có vẻ thú vị đấy ha ha, mau học tiếng dê kêu xem nào, nếu học giống thì hôm nay sẽ để ngươi dễ chịu một chút, còn nếu học không giống thì chui qua từ háng ta đây, như con chó ấy!”, tên ngục nô này nói năng hống hách vô cùng.

“Đầu Vịt, ngươi bớt đi, thằng bé này trông non choẹt thế kia, dọa người ta khóc thì sao, để bọn ta an ủi nó thì hơn”, một tên ngục nô khác liếc mắt đưa tình nhìn Dương Ân mà nói.

“Lão già vô lại này, ai chẳng biết ngươi thích tiểu tướng công, đợi ta dạy bảo hắn xong thì sẽ để cho ngươi được sảng khoái!”, tên ngục nô đó vừa nói xong liền nhìn sang Dương Ân, tiếp: “Mau học tiếng dê kêu đi, ta đây không kiên nhẫn lắm đâu, hay là ném ngươi sang cho lão già vô lại kia làm nát cúc hoa ngươi”.

Ở nơi buồn tẻ này, dường như họ chẳng có bất kỳ thú vui nào trừ việc làm khó dễ những người mới đến.

“Tiểu Hắc, có người mắng ngươi, ngươi nhịn được à?”, Dương Ân nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Hắc trên vai, cười nhạt.

“Gâu gâu!”, Tiểu Hắc đáp lại hai tiếng rồi nhe răng, nhảy xuống khỏi vai Dương Ân, lao bổ vào hướng người vừa mắng hắn.

Tên ngục nô chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, trên mặt đau đớn, liền thảm thiết hét lên, máu trên mặt từ từ chảy xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui