Dị Thế Võ Thần dương Ân

Tư Mã Nạp Đồ là tướng quân của bộ doanh, là một trong những phó tướng của cả quân đoàn.

Nếu so lực chiến đấu thì ông ta chưa chắc đã là người xuất chúng nhất, nhưng nói đến chiến công thì ông ta không kém một ai.

Ông ta đã ở đây được 30 năm, từ một tiểu binh, ông ta đi từng bước đến vị trí phó tướng, không dễ dàng chút nào. Mà uy vọng của ông ta trong quân cũng lớn vô cùng.

“Đứng dậy hết đi, nói ta nghe các ngươi ở đây làm gì?”, Tư Mã Nạp Đồ bình dị thân thiện, cười nói.

Cát Trưởng Chinh là phó thống lĩnh của bộ doanh, nói trước: “Tướng quân, tiểu huynh đệ này đã lĩnh ngộ được bảy bia chiến kỹ mà chưa đến hai canh giờ, thuộc hạ cảm thấy hắn thiên tư xuất chúng, hợp với bộ doanh chúng ta, cho nên muốn kéo hắn đến bộ doanh. Giờ có tướng quân ở đây, thuộc hạ to gan xin tướng quân để một vị trí giáo úy cho hắn để bày tỏ thành ý của bộ doanh, để hắn gia nhập bộ doanh ta”.

Lúc này sắc mặt các thống lĩnh khác đều trở nên khó coi, bọn họ cũng chỉ mong tướng quân nhà mình xuất hiện ở đây, nếu không họ sẽ thua dưới tay bộ doanh mất.

“Ồ, có thiên tài như thế sao?”, Tư Mã Nạp Đồ tò mò đáp, sau đó ông ta nhìn sang Dương Ân và hỏi: “Ngươi thật sự đã lĩnh ngộ hết bảy kỹ thuật chiến đấu trên bảy bia chiến kỹ rồi sao?”

Dương Ân gật đầu đáp: “Đúng vậy thưa tướng quân!”

“Ngươi chắc chứ? Nếu ngươi dám lừa tướng ta thì sẽ phải chém đầu đấy!”, Tư Mã Nạp Đồ nghiêm túc nói lại một lần.

Dương Ân nghiêm trang đáp: “Dương Ân không dám nói dối tướng quân”.

“Tốt lắm, sau này ngươi sẽ là người của bộ doanh ta, đi theo ta thôi!”, Tư Mã Nạp Đồ cười nhạt nói.

Ông ta nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng giọng nói lại tràn đầy mệnh lệnh không thể từ chối.

Các thống lĩnh khác không dám ho he gì nữa. Có câu hơn một cấp quan đè được chết người, chỉ mong cậu thanh niên này có thể giữ vững lập trường mà chọn họ.

Dương Ân khom người nói với Tư Mã Nạp Đồ: “Cảm ơn tướng quân đã ưu ái, ta chỉ là một lính ngục nô vừa mới được điều đến quân đoàn Tử thần mà thôi, e là không thể theo hầu đại nhân được”.

Dương Ân nói có chỗ thừa, nếu Tư Mã Nạp Đồ có thể giải quyết phiền phức là quân đoàn Tử thần này và vấn đề quân tịch cho hắn thì hắn có thể sẽ cân nhắc đến việc gia nhập bộ doanh.

Không phải Dương Ân sợ chết, mà là nếu được đứng ở xuất phát điểm tốt hơn thì sẽ càng có lợi cho việc gây dựng lại nhà họ Dương hơn.

“Đây chỉ là vấn đề nhỏ, thống lĩnh Cát sẽ thay ngươi giải quyết việc này”, Tư Mã Nạp Đồ bình thản trả lời.

Các lính ngục nô bình thường chỉ cần lập công chuộc tội thì các lỗi lầm trước kia sẽ không phải là vấn đề.

Chính vào lúc này, có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Thống lĩnh Cát không giải quyết được vấn đề này đâu”.

Nhóm người nhìn về phía tiếng nói phát ra, chỉ thấy một vị tướng lĩnh lạnh lùng đi từ xa tới, đây chính là phó quan mặt lạnh của quân đoàn Tử thần.

“Ồ, quân đoàn Tử thần các người không chịu thả người hả?”, Tư Mã Nạp Đồ hỏi phó quan mặt lạnh.

“Không phải không chịu, mà là không thể!”, phó quan mặt lạnh đối diện với Tư Mã Nạp Đồ có chức vị cao hơn mình một cấp, nhưng vẫn nói với dáng vẻ lạnh nhạt.

“Nếu phó quan mặt lạnh nói không thể thì bộ doanh chúng ta cũng không ép nữa, tiếc thật đấy!”, Tư Mã Nạp Đồ nhìn Dương Ân rồi dẫn người rời đi, không nói thêm nửa lời.

Cát Trưởng Chinh thì đau lòng vô cùng, không cam tâm đuổi theo. Gã không hiểu tên phó quan mặt lạnh này sao có thể đuổi tướng quân của bọn họ đi được.

Những thống lĩnh khác biết phó quan mặt lạnh khó nói chuyện, cũng ngại lên tiếng thêm, ai nấy đều nhìn sang Dương Ân một cái rồi quay về doanh bộ của mình để nghĩ cách tìm hiểu lai lịch của Dương Ân, sau đó mới tính toán xem có nên cướp người này đi không.

Phó quan mặt lạnh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Dương Ân và hỏi: “Ngươi không thất vọng à?”

“Có gì đâu mà phải thất vọng chứ”, Dương Ân lắc đầu đáp.

“Vậy thì tốt”, phó quan mặt lạnh khẽ gật đầu, ngừng một chút rồi bổ sung thêm: “Bên trên có lệnh, yêu cầu ngươi phải chém đầu của 500 tên thì mới thoát khỏi thân phận ngục nô, ngươi xem mà giải quyết đi”.

Phó quan mặt lạnh không nói quá lớn, nhưng những người xung quanh đều nghe thấy rõ, sắc mặt bất chợt thay đổi.

Vốn dĩ bọn họ còn định sẽ làm thân với Dương Ân, nhưng lời nói của phó quan mặt lạnh lại quá mức đáng sợ.

Ai mà chẳng biết ngục nô chỉ cần giết chết 100 tên Man di là thoát được thân phận đó và rời khỏi quân doanh bất kỳ lúc nào, thế nhưng lại bị gấp 5 lần lên, độ khó này khác nào yêu cầu Dương Ân nộp mạng.

“Xem ra tên nhóc này đã đắc tội với người nào đó rất đáng sợ rồi, tiếc thật”.

“Còn đang định làm thân với hắn mà, sau này hắn trở thành thiếu tướng hay thiếu soái thì ta còn có chút mặt mũi, giờ xem ra là không cần nữa rồi”.

“Đây là thiên tài lĩnh ngộ được bảy miếng bia chiến kỹ đó, nếu bồi dưỡng tốt thì tương lai rộng mở lắm, tiếc quá!”

“Nếu thiên tư của hắn xuất chúng thì giết 500 Man di có là gì đâu, nói không chừng còn trở thành chiến vương Tử thần tiếp theo ấy chứ. Ta thấy hắn được lắm, nhưng hiện giờ cứ nên cách xa hắn một chút thôi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui