Tên Man di này đạp xong còn chưa thấy thỏa mãn, gã ta lại đạp thêm một cước nữa khiến xương lồng ngực của Dương Ân vỡ vụn, ngũ tạng nát bét, hô hấp dồn dập.
Tên Man di lúc này mới thả Dương Ân ra rồi ngồi xuống, thở dài, lẩm bẩm: “Cũng may thằng nhóc này đã tiêu hao lực lượng rồi, nếu không với trạng thái này của ta cũng khó mà bắt nó về được. Tất cả là tại cái con gấu Hắc Cương đó dám làm ông đây bị thương thê thảm”.
Tên Man di đó cũng là cây nến sắp tàn, gã ta dồn sức đối phó với linh yêu, trạng thái cũng chỉ tốt hơn Dương Ân một chút, sau lưng gã ta toàn vết cào của gấu, gần như sắp bị xé rách.
Tên Man di cấp tướng đỉnh cấp này rút ra thuốc trị thương, phục hồi tại chỗ. Tối thế này rồi gã ta cũng chưa chắc có thể tìm được đội ngũ nhà mình, tất cả phải chờ trời sáng rồi mới tính tiếp được.
Gã ta đã không còn coi Dương Ân ra gì nữa, cho rằng Dương Ân không chết là đã giỏi lắm rồi, sẽ không thể uy hiếp được gã ta được nữa.
Tiếc là lần này gã ta đã tính sai.
Dương Ân chỉ nằm đó, nhưng tốc độ phục hồi của cơ thể lại nhanh hơn tên Man di gấp bội, cho dù gã ta đã ăn thuốc trị thương thì cũng thế thôi.
Đan điền trung tâm trong cơ thể Dương Ân dùng chút sức lực cuối cùng để phiêu động, chút sức lực này chính là huyền tinh khí Tiên Thai, là tinh khí đầu tiên nhất khi trẻ con được sinh ra, lại có sức lực thần kỳ của đan điền trung tâm hỗ trợ, nên tốc độ trị thương càng nhanh.
Huyền tinh khí Tiên Thai này đi qua 12 kinh mạch cùng 2 mạch Nhâm, Đốc để trị thương cho nội tạng, nơi đó đã dần dần xuất hiện lại sinh cơ, tiếp tục vận hành từ đầu, phần xương gãy cũng được nối ráp lại, vết thương phục hồi nhanh hơn bất kỳ ai.
Dương Ân từ từ khôi phục lại thần trí, hắn không dám động đậy, chỉ cảm ứng được tên Man di đang trị thương cạnh mình.
Hắn thầm nghĩ: “Ta nhất định phải khôi phục trước hắn!”
Đây là một cơ hội tự cứu, hắn không muốn bỏ lỡ, cũng không dám đem tính mạng đặt cược vào Tiểu Hắc đã mất tích.
Dương Ân vận hành huyền quyết ngày một nhanh, huyền khí khắp nơi thâm nhập vào da thịt, thấm vào kinh mạch, hội tụ tại đan điền trung tâm, trạng thái dần tốt lên.
Nửa giờ sau, Dương Ân đã khôi phục được gần một nửa.
Một canh giờ sau, vết thương của hắn đã khôi phục được bảy phần, sức mạnh khôi phục ba phần.
Lúc này, tên Man di đã tiến vào trạng thái điều hòa hơi thở, vết thương sau lưng cũng bị áp chế, nhưng muốn khỏi lại hoàn toàn thì phải mất đến mười ngày nửa tháng là ít.
Móng vuốt và nắm đấm của gấu Hắc Cương đúng là đáng sợ.
Lúc này, mắt Dương Ân khẽ hấp háy.
Hắn híp mắt nhìn tên Man di không hề động đậy kia, thầm tính xem nên phản kích thế nào.
Hắn không thể chờ đến khi mình khôi phục 100% mới ra tay được, như vậy đối phương nhất định sẽ cảm giác được và có phòng bị.
Cũng vào lúc này, đột nhiên có một bóng dáng nho nhỏ màu đen vụt tới như tên bắn, mục tiêu chính là tên Man di cấp tướng đỉnh cấp.
Tên Man di đang chú tâm vào việc trị thương nhưng không có nghĩa gã ta đã buông lỏng cảnh giác.
Gã ta bỏ lại mấy phần ý thức để chú ý động tĩnh xung quanh, dù gì đây cũng là trong núi, lúc nào cũng có thể gặp dã thú, linh yêu, không thể không phòng bị.
Quả nhiên, gã ta cảm ứng được có gì khác lạ, cũng không mở mắt và huơ tay đánh về phía Tiểu Hắc.
Thấy nắm đấm sắp rơi vào người Tiểu Hắc, nó đột nhiên lại đổi hướng, ngoặt sang bên khác, thoát được đòn tấn công này của Man di.
Nó không dừng lại ở đó, sau khi rơi xuống đất, nó lại tấn công một hướng khác của tên Man di.
Tên Man di cũng sẽ không ngồi yên chờ chết mà mở mắt ra, huyền giáp bọc quanh người, nắm chặt nắm đấm, tấn công Tiểu Hắc.
Lần này Tiểu Hắc không trốn được, bị tên Man di đánh trúng, kêu lên thảm thiết, ngã ra phía xa.
Tên Man di chau mày lẩm bẩm: “Tối rồi mà còn có chó ở đây, lạ thật”.
Tên Man di này không hề biết Tiểu Hắc là linh sủng của Dương Ân, chỉ cho là một con dã thú hay linh yêu gì đó.
Đột nhiên, Dương Ân đang nằm im đột ngột cong người đứng dậy, sức mạnh trong đan điền như nước sông tuôn ra, toàn bộ dồn vào hai cánh tay, một đấm một chưởng rơi vào tên Man di đang quay lưng với hắn.
Cú tấn công này đã được Dương Ân chuẩn bị từ sớm, hắn không dám di động nhiều vì sợ tên Man di có phòng bị.
Mà trước mắt tên Man di đã bị Tiểu Hắc thu hút sự chú ý, tinh thần đang cẳng thẳng đột nhiên được thả lỏng, và cũng là cơ hội tấn công.
Thuật Long Quy trấn thủy.
Đây là kỹ thuật chiến đấu mà Dương Ân luôn giấu kín, cho dù chỉ mới lĩnh ngộ được chút đỉnh thì cũng đủ để giết chết kẻ địch hiện giờ.
Tên Man di phản ứng rất nhanh, nhưng tiếc là vết thương của gã ta chưa khôi phục, khiến gã ta không kịp tránh và bị Dương Ân đánh thẳng vào vết thương sau lưng, cả người bay đi như tên đạn, xuyên vào trong rừng, đập vào một thân cây.
Rầm ầm ầm!
Cành cây gãy như mưa, tên Man di bị thương nặng.
Dương Ân thì nhân cơ hội này thở phào một hơi, cầm gậy đinh ba đi về phĩa tên Man di, đâm xuyên qua người gã ta trên thân cây đó.