Dị Thế Võ Thần dương Ân

“Ý kiến này cũng không tồi!”, Dương Ân ngay lập tức tiếp lời.

Trước kia lang vương muốn làm thú cưỡi của hắn nhưng hắn không chịu, không phải do hắn không thích mà là do lang vương quá kinh người, sẽ kích động đủ thứ phiền phức.

Bây giờ gấu Hắc Cương này chỉ là một yêu tướng đỉnh cấp, chưa đạt tới cấp Vương, sẽ không khiến cho người khác phải kinh hãi, vô cùng thích hợp.

Hơn nữa, bây giờ người Man di đang truy đuổi hắn, có gấu Hắc Cương làm thú cưỡi hắn cũng có thể thoải mái hơn rất nhiều.

Gấu Hắc Cương nào dám chống cự, lập tức cúi xuống nói: "Ta tình nguyện làm thú cưỡi".

Thật ra thì nó đã cảm nhận được trên người Tiểu Hắc có một nguồn yêu khí không gì sánh kịp, đó không phải là thứ mà nó có thể phản kháng được.

“Được rồi, dọn đồ trong sơn động đi, chúng ta rời khỏi đây trước đã!”, Tiểu Hắc nói.

Dương Ân không để ý tới bọn chúng nữa, khoanh chân ngồi điều tức lại nguồn sức mạnh đã tiêu hao trước đó, hắn muốn hiểu được cái gọi là khí thế của Vương vừa rồi đột nhiên xuất hiện đã đến với hắn như thế nào.

Dương Ân lại cảm nhận bên trong cơ thể của mình, phát hiện huyền tinh khí Tiên Thai trong đan điền trung tâm đang dần dần lớn mạnh, tựa hồ như không cần cố ý thu nạp năng lượng mà hắn vẫn có thể tự động hồi phục nhưng với tốc độ chậm hơn.

Ngoài ra, nụ hoa thần đình ở chính giữa thần đình của hắn dường như đang nở ra một chút, một khi nụ hoa nở tách ra hoàn toàn, nó có thể đạt đến trạng thái như Tiểu Hắc nói, chính là "thần đình ngưng liên", lực tinh thần đạt tới cảnh giới vô cùng cường đại.

Dương Ân vận huyền quyết, sau khi điều tức qua mấy đại chu thiên, trạng thái của hắn khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa sức mạnh trong đan điền trung tâm còn tăng lên không ít, tựa hồ như có thể nhanh chóng đả thông được thêm mấy huyệt vị nữa.

"Sau mỗi trận chiến, tiềm năng của cơ thể lại được khai thác thêm một bậc. Có vẻ như chỉ ở trong những trận chiến liên miên thì cảnh giới mới có thể tăng nhanh hơn. Đây có thể là con đường mà chiến vương Tử Thần đã đi, nhưng những gì mà ta gặp phải trước mắt thì chỉ là trò trẻ con mà thôi”, Dương Ân thầm nghĩ.

Sau khi hắn tiến vào quân đoàn Tử Thần, hắn đã trải qua vô số trận chiến, nhưng còn lâu mới đạt tới cảm giác cấp bách đối diện với cái chết, hắn vẫn cần những trận chiến khốc liệt hơn.

Nửa giờ sau, gấu Hắc Cương đã gom hết bảo vật trong sơn động của nó ra, bảo vật còn lại không nhiều, nhưng cũng có một số thứ tốt, đặc biệt là "linh chi đen", có vẻ như niên đại không thấp, là linh dược hạ đẳng, có thể kéo dài tuổi thọ, cũng có thể giúp người ta gia tăng thêm huyền lực.

Tiểu Hắc lắc đầu một cái thu hết những bảo vật vào, hoàn toàn không cho Duong Ân một chút cơ hội cướp đoạt nào.

"Tiểu Hắc à, làm người... à không, ý ta là làm chó phải phúc hậu, ngươi thu nhiều đồ của đầu to như vậy, dù sao cũng phải chia cho ta một chút chứ, chia cây linh chi đen kia cho ta đi", Dương Ân hướng về phía Tiểu Hắc xoa xoa tay nói.

“Cho ngươi chỉ lãng phí thôi!", Tiểu Hắc thản nhiên đáp.

"Lãng phí cái gì chứ, ta vẫn đang chờ nâng cao thực lực càng sớm càng tốt", Dương Ân bất mãn kêu lên.

"Ta định luyện đan bằng dược liệu này!", Tiểu Hắc lại nói.

"Luyện đan? Tiểu Hắc, ngươi còn biết luyện đan sao?", Dương Ân nói với vẻ mặt kinh ngạc.

"Tiên Hoàng ta không gì là không làm được!", Tiểu Hắc hất đầu lên, sau đó còn nói: "Được rồi, đi nhanh đi, trận chiến vừa rồi đã hấp dẫn bao nhiêu kẻ địch tới đây, mà đầu to còn đang bị thương, không giao chiến được nữa".

Dương Ân sau khi nghe lời Tiểu Hắc nói, tĩnh tâm cảm nhận một chút, quả nhiên phát hiện trong phạm vi mười dặm bên ngoài có động tĩnh, hắn lộ ra một tia khát vọng trong ánh mắt, nói: "Đi gì mà đi, mới vừa rồi ta đánh còn chưa đã, bây giờ phải đánh thêm một trận nữa mới được".

“Dũng cảm đáng khen lắm, vậy thì bọn ta rút lui trước!”, Tiểu Hắc khen một tiếng, sau đó liền nhảy lên vai gấu Hắc Cương, rất không có nghĩa khí, bảo gấu Hắc Cương cùng nó rời khỏi nơi này.

Dương Ân bị Tiểu Hắc làm cho tức giận, hắn phẫn nộ nói: "Tiểu Hắc, xem như hôm nay ta nhìn thấu ngươi rồi".

"Ta không muốn ở lại cùng ngươi chịu chết", Tiểu Hắc miễn cưỡng đáp lại, ngừng một chút nó lại bồi thêm một câu: "Trận doanh của đối phương có Vương giả".

“Mẹ kiếp, sao ngươi không nói sớm!”, Dương Ân kêu lên một tiếng trách móc, nhanh chóng đuổi theo Tiểu Hắc và gấu Hắc Cương, nhảy một phát nằm lên lưng của gấu Hắc Cương, hưởng thụ mùi vị của một lần được ngồi trên thú cưỡi.

Gấu Hắc Cương thấp người xuống chạy rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã phóng ra xa cả trăm trượng.

“Tuy rằng tên đầu to này không phải là thú cưỡi tốt nhất, nhưng cũng rất vừa vặn với ta”, trong lòng Dương Ân thầm nghĩ.

Thú cưỡi lý tưởng hơn trong suy nghĩ của hắn là kiểu thú cưỡi trên mặt đất như hổ, sư tử, sói, hoặc kiểu thú cưỡi bay trên trời như đại bàng, hạc,... gấu Hắc Cương này thì có vẻ không tốt lắm.

"Đầu to, ngươi biết chỗ nào có đầm nước không?", Dương Ân hỏi gấu Hắc Cương.

Hắn nhớ Tuần Duệ đã từng nói một câu "gặp nước hóa rồng!", hắn có lẽ sẽ không thật sự hóa thành rồng, nhưng hắn có thể lợi dụng tấn Long Quy trấn thủy để nâng cao sức mạnh của mình.

"Ta biết thưa chủ nhân, nhưng trong đầm nước đó có một cường giả sống, có thể là yêu Vương, ta không dám đến gần", gấu Hắc Cương đáp.

"Có yêu vương sao, Tiểu Hắc, ngươi có thể giải quyết hay không?", Dương Ân khẽ thở dài một tiếng, sau đó nhìn về phía Tiểu Hắc hỏi.

Tiểu Hắc trầm ngâm một chút rồi nói: "Hiện tại ngươi không nên tiếp xúc với những cường giả ở cấp bậc đó, tuy rằng chúng cũng không là gì, nhưng đối với ngươi cũng là một áp lực không hề nhỏ. Chỉ cần tìm một nơi có nguồn nước là được".

Gấu Hắc Cương gật đầu một cái, liền dẫn bọn họ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui