Dị Thế Võ Thần dương Ân

Dương Ân vận chuyển Thái Thượng Cửu Huyền quyết một lát, tốc độ thổ nạp của đan điền cực nhanh, sức mạnh trong 12 kinh mạch không ngừng được ngưng tụ, sau đó trở về đan điền, rồi quay lại kinh mạch. Trong vài chu kì, hắn cảm thấy sức mạnh trong cơ thể đã hồi phục rất nhiều.

Dương Ân vui mừng khôn xiết. Hắn càng cảm nhận được sự huyền diệu của Thái Thượng Cửu Huyền quyết, sau đó chào Khỉ Gầy một tiếng rồi đi về phía thạch thất của Rết.

Tới trước thạch thất, có một cô gái trạc tuổi hắn quỳ xuống trước mặt Dương Ân, đáng thương nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của ân công, xin ân công thu nhận tiểu nữ làm nô tì”.

Dương Ân hơi sững sờ. Hắn còn chưa nhìn rõ cô gái này, có vẻ giống một thiếu niên đen nhẻm trạc tuổi với hắn.

“Hơi xấu một chút, nhưng ở đây thì có gì dùng nấy vậy. Sau này, cô đi theo ta”, Dương Ân nói với cô gái.

Từ nhỏ, Dương Ân đã có xuất thân cao quý, quần áo là lượt, đồ ăn tinh xảo, có biết bao nô tì xinh đẹp vây quanh. Bây giờ hắn đã sa sút nhưng phẩm cách cao quý từ bản chất thì không thể thay đổi. Cho dù hắn ở trong tù cũng cần người theo hầu, giống như hắn nâng đỡ Khỉ Gầy lên làm lão đại của khu 68 này cũng vậy. Mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát cả hắn.

Cô gái mừng phát khóc, trong sơn ngục kinh khủng này, cô ta chỉ muốn tìm một chỗ dựa an toàn, mà thiếu niên trước mắt, nhìn có chút nhếch nhác, nhưng đã là tuấn tú nhất trong đám người ở đây rồi. Hắn giống như viên dạ minh châu phát sáng trong đêm, soi sáng trái tim yếu đuối của cô ta.

Khỉ Gầy đi vào thạch thất thì phát hiện ở đây giống như chỗ của Vương Diễm, đều có 500 đến 1000 cân đá Xích Cương. Đây không phải là thu hoạch nhỏ.

Dương Ân cũng rất vui vẻ, có những viên đá Xích Cương làm vốn, tích lũy được đủ 5000 cân đá Xích Cương cũng không phải là giấc mơ nữa.

“Khỉ Gầy, đợi trời sáng thì huynh đi thông báo với những tên vừa bị ta đánh bại, bảo bọn chúng sau này tới cống nạp ở đây. Nếu có gan chống đối thì kết cục của Rết chính là kết cục của chúng!”, Dương Ân nói với Khỉ Gầy.

“Đã rõ, Dương huynh đệ!”, Khỉ Gầy cung kính đáp lại.

Dương Ân nhìn thấy sự thay đổi của Khỉ Gầy thì lại gần vỗ vỗ vào vai Khỉ Gầy nói: “Khỉ Gầy, huynh không cần quá câu nệ, sau này, huynh và ta là huynh đệ, huynh gọi ta là Dương Ân là được rồi. Ai đối tốt với ta thì ta đối tốt với người đó, ai làm hại ta thì ta sẽ trả lại gấp mười!”

Nói xong, hắn lấy một chút huyết sâm đặt vào tay Khỉ Gầy: “Đây là huyết sâm. Một chút này đủ để huynh tăng một, hai thạch lực, hơn nữa còn đủ để khôi phục vết thương của huynh. Bây giờ, huynh ở đây đợi bình phục đã, hồi phục vết thương, nâng cao thực lực. Đợi thêm một chút thời gian nữa, ta sẽ truyền cho huynh một bài kỹ thuật chiến đấu, đến khi đánh nhau, huynh sẽ không dễ chịu thiệt đâu”.

Khỉ Gầy cảm kích không nói nên lời. Hắn ta trân quý nhận lấy huyết sâm, nặng nề nói: “Sau này, huynh chính là đại ca của ta, ai muốn lấy mạng của huynh thì phải bước qua xác ta trước”.

Dương Ân hài lòng vỗ vỗ vai Khỉ Gầy, mỉm cười và cũng không nói thêm gì nữa. Khỉ Gầy rất vừa ý hắn, trong lòng hắn cũng đã đối xử với Khỉ Gầy như là huynh đệ.

Khỉ Gầy nuốt huyết sâm rồi ngồi xuống một bên để luyện hóa dược lực, Dương Ân mới có thời gian hỏi han tình hình của cô gái vừa rồi.

Lúc này cô gái mới đáng thương nói về chuyện của cô.

“Tì nữ tên là Tiểu Man, là nữ nô của Hoa phủ đến từ Lệ Đô, vì Hoa phủ phạm tội bị tịch thu tài sản, tì nữ cải trang thành đàn ông nên bị đưa đến sơn ngục để làm ngục nô trong năm năm…”

Giọng nói của cô gái Tiểu Man rất dịu dàng, nghe rất thu hút lòng người, đến Dương Ân cũng cảm thấy nghe giọng nói này mát hết cả tai. Hắn nhìn kỹ Tiểu Man, theo kinh nghiệm của hắn mà phán đoán thì Tiểu Man không phải là một con vịt xấu xí mà là một con thiên nga rất xinh đẹp. Nhưng vẻ đẹp đó đã bị che lấp bởi lớp than đen mất rồi.

“Đáng tiếc là phẳng quá!”, Dương Ân liếc nhìn bộ ngực của Tiểu Man, vô cùng tiếc nuối.

Vốn dĩ, hắn cảm thấy giọng nói của mình đã rất nhỏ rồi, không ngờ, Tiểu Man lại rất thính. Sắc mặt của cô ta trở nên đỏ bừng như phát sốt, nói: “Nô… nô tì dùng khăn quấn nó lại rồi. Nếu ân công muốn xem thì nô tì sẵn sàng lấy thân báo đáp”.

Trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, Tiểu Man không dễ gì mà tìm thấy một chỗ dựa nhìn cũng thuận mắt. Nên cô thật sự muốn làm như vậy bằng bất cứ giá nào, như thế còn tốt hơn bị gã đàn ông vừa già vừa xấu chiếm được.

Sắc mặt Dương Ân đỏ bừng, ho khan vài tiếng rồi nói: “Được rồi, ta đã biết tình hình của cô. Sau này, cô là nha hoàn thiếp thân của ta, chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của ta”, sau đó, hắn lại bổ sung một câu: “Có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng bất kỳ lúc nào. Bây giờ nếu cô thấy hối hận thì có thể bỏ đi”.

Tiểu Man chớp chớp đôi mắt, kiên định nói: “Mệnh nô tì rẻ mạt, chết cũng không có gì đáng tiếc!”

Vẻ mặt Dương Ân thoáng qua một tia hài lòng: “Ừ. Vậy cô ở đây nghỉ ngơi trước đã. Nếu bản Tử tước không chết thì chắc chắn sẽ đưa cô cùng thoát khỏi sơn ngục này”.

Tiểu Man lại cảm ơn một lần nữa, sau đó lùi vào một góc, co người lại dần dần chìm vào giấc ngủ.

Dương Ân nhìn Tiểu Man một chút rồi liếc mắt nhìn Khỉ Gầy, sau đó thì đi ra phòng ngoài, khoanh chân ngồi xuống.

Thái Thượng Cửu Huyền quyết là huyền quyết tối cao, phải thu nạp Huyền tinh khí mới có thể tiến hóa. Bây giờ, nó chỉ tương đương với huyền quyết bình thường, nhưng hiệu quả mà nó mang lại thì vô cùng khó tin.

Khi Dương Ân vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết thì phát hiện, tất cả những sức mạnh tiêu hao tối nay đã được phục hồi rất nhanh chóng. Sau đó hắn cảm nhận được lỗ chân lông trên da đều như có sức sống, đang thu nạp năng lượng ở thế giới bên ngoài. Từ da thịt thâm nhập vào trong cơ thể của hắn.

Cảm ứng này khiến Dương Ân mừng đến phát điên, vì hắn cảm nhận được một lượng lớn huyền khí của đất trời hội tụ vào trong cơ thể của hắn. Mà đan điền như một cái động không đáy, hút điên cuồng huyền khí của trời đất, 12 kinh mạch như dòng sông cuồn cuộn trôi vang lên những tiếng trầm bổng. Âm thanh đó thật tươi đẹp biết bao.

Màn đêm lặng lẽ trôi qua, mặt trời ngày mới đang dần lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui