Dị Thế Võ Thần dương Ân

Những tia nắng đầu tiên đã hiện lên ở đằng đông, tử khí cũng rơi xuống.

Mỗi ngày, tử khí đều hòa vào ánh nắng đầu tiên, sức mạnh trong nó vô cùng nồng đậm và thuần khiết, chỉ có võ sĩ mạnh mẽ mới có thể lùng bắt và hấp thu được nó.

Dương Ân lại dựa vào Thái Thượng Cửu Huyền quyết mà bắt được một tia tử khí để hấp thu vào thân thể, trong hơi thở gấp gáp, đan điền cũng được bổ sung tràn trề. Tia tử khí này nhanh chóng được chuyển hóa thành huyền khí nồng đậm chảy trong 12 kinh mạch và thấm đều cơ thể của hắn, như có một tầng ánh sáng tươi đẹp đang phát ra trên cơ thể, mang một màu sắc thần thánh.

Khỉ Gầy và Tiểu Man trong phòng đá đã tỉnh lại, nhìn thấy cảnh này thì trong lòng không ngừng tán thưởng: “Thánh tử hạ phàm rồi!”

Một lát sau, bên trong thân thể của Dương Ân liên tục phát ra những âm thanh lớn, sức mạnh lan tràn trong cơ thể liên tục di chuyển, khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Khỉ Gầy mơ hồ nghe thấy âm thanh phát ra trong cơ thể của Dương Ân, không nhịn được hô lên: “Ta nuốt huyết sâm, trong một đêm vừa tăng được hai thạch lực, nhưng bây giờ đại ca còn tăng liên tục bốn thạch lực. Tốc độ này quả thật kinh người, xem ra đại ca trời sinh không tầm thường. Bây giờ, việc huynh gặp nạn ở đây cũng chỉ là nhất thời rồng ghé nhà tôm mà thôi”.

Khỉ Gầy không khỏi nghĩ tới một thanh niên mù có cây gậy thần. Cậu ta từng nói trong đời hắn ta có một lần hạn, nhưng trong hạn có phúc, được quý nhân hỗ trợ, bay vút lên trời.

Hắn ta cảm thấy có lẽ Dương Ân chính là quý nhân trong đời của hắn ta.

Tiểu Man thì lại cảm thấy Dương Ân uy vũ bất phàm, có lẽ tới một ngày, cô ta thật sự có thể đi theo thiếu gia rời khỏi nơi này.

Dương Ân đứng lên, xương cốt phát ra từng tiếng “rắc rắc”, toàn thân trong phút chốc cao lên mấy phân, kinh ngạc thấy rõ.

Dương Ân siết chặt nắm đấm, cười nói: “Trong một đêm đã tăng được đến bốn thạch lực sao? Tốc độ thăng cấp này thật là tuyệt vời!”

Trước mắt, hắn đã vượt qua cảnh giới võ binh trung cấp, đạt tới cảnh giới võ binh cao cấp, đã còn cách thực lực mà hắn từng có một khoảng không xa nữa.

Tất cả những điều này đều được xảy ra trong thời gian ba ngày, quả thật khiến hắn cảm thấy như đang nằm mơ, không thể tin nổi.

Dương Ân cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ hắn thân là ngục nô, sống chết của bản thân vẫn chưa nắm chắc trong tay, cho nên hắn vẫn phải không ngừng lớn mạnh mới được.



Vào một ngày, khu 68 xảy ra thay đổi cực kỳ lớn. Vương Diễm và Rết trước sau bị người ta đánh cho hỏng người. Trong đó, Vương Diễm vốn dĩ là ả đàn bà có bộ mặt xấu xí thì lại bị đánh cho càng tàn tạ, khiến ai cũng không nhận ra. Còn Rết thì bị giết chết, một số lượng lớn ngục nô cấp võ binh khác nhau bị đánh thương nặng. Điều này đã làm thay đổi bố cục khu 68.

Kẻ đánh người đã chiếm phòng đá của Rết, Khỉ Gầy tuyên bố mình là lão đại mới của khu 68 và đã thu nạp được mười mấy ngục nô võ binh sơ cấp sẵn sàng nghe lệnh, bảo bọn chúng bắt đầu thu đá Xích Cương trong tay của những ngục nô khác.

Còn Dương Ân thì ẩn thân sau màn, không lộ diện làm những việc khác. Bây giờ hắn không muốn chường mặt ra để bị lính gác tù nhìn chằm chằm vào kẻ đầu sỏ như hắn. Như thế không có ích gì cả.

Những lính gác tù kia biết những chuyện này, nhưng cũng không quan tâm quá nhiều. Vốn dĩ giữa các ngục nô có tồn tại cạnh tranh, bọn chúng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, ngay cả khi có đứa ngục nô nào chết rồi cũng chẳng nổi lên sóng gió gì được. Trong mắt chúng, sinh mạng của những ngục nô chỉ như cỏ rác mà thôi.

Nhưng, có một tên lính gác tù lại không nghĩ như thế. Hắn ta đã gọi Vương Diễm đến và tìm hiểu toàn bộ câu chuyện. Mà Vương Diễm mang trên mình đầy vết thương, vừa lau nước mắt, nước mũi giàn dụa trên mặt, vừa mếu máo kể lại chuyện xảy ra đêm đó cho tên lính gác tù nghe.

“Khi Dương Ân bị đưa tới đây không phải là bị phế rồi sao? Tại sao lại vẫn còn lực chiến đấu!”, tên lính gác ngục nói với giọng căm ghét.

Tên lính gác ngục này không phải là một tên lính gác ngục bé nhỏ bình thường, mà một tiểu đội trường của lính gác ngục tên là Hứa Tử Dương. Gã đã được cấp trên dặn dò từ trước để chăm sóc cho Dương Ân thật tốt.

“Đúng vậy. Nếu không thì sao tiểu nữ lại bị đành thành bộ dạng này, hơn nữa tiểu nữ còn nghe nói Rết bị giết rồi. Đều do thằng nhãi kia làm, xin đại nhân hãy làm chủ thay cho chúng ngục nô ạ!”, Vương Diễm khóc lớn tố cáo.

Hứa Tử Dương suy tư một lát rồi nói: “Chuyện này ta đã biết, lui xuống trước đi, hắn ta chết đến nơi rồi”.

Hứa Tử Dương muốn giết Dương Ân thì rất đơn giản. Nhưng cấp trên đã giao cho phải khiến hắn sống không bằng chết, cho nên gã mới bảo thủ hạ đánh đập Dương Ân, lại có thêm con mụ béo Vương Diễm sỉ nhục hắn, nhưng Dương Ân bị đánh vẫn còn sống sót, lại còn đánh Vương Diễm thành què. Gã cảm thấy Dương Ân này có chút tà môn, bắt buộc phải nhổ tận gốc mới yên tâm.

Nhưng gã chưa kịp đối phó với Dương Ân thì lại bị một chuyện kinh người xảy ra ở nhà ngục số tám làm cho vướng chân rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui