Dị Thế Võ Thần dương Ân

Trước mắt thấy nhiều đầu Man di như vậy, Dương Ân muốn đem về cũng không dễ dàng. Hắn cần mở rộng không gian càn khôn, nếu không thì lãng phí bao nhiêu đầu người như thế thì không đáng.

Tuy rằng, Tiểu Hắc có thể có năng lực này, nhưng tên nhóc đó lại không sẵn lòng giúp hắn thu đầu người, hắn đành phải tự làm.

“Thằng nhóc nhà ngươi đừng có si tâm vọng tưởng nữa. Muốn mở rộng không gian càn khôn thì phải nâng cao cảnh giới của mình, mới có thể dựa vào sức mạnh của mình để mở rộng nó. Với thực lực của ngươi mà có thể ngưng tụ thành không gian càn khôn thì đã không tệ rồi, đừng mơ mộng cao xa nữa!”, Tiểu Hắc nói

“Tiểu Hắc, ngươi đường đường là Tiên Hoàng duy ngã độc tôn trong trời đất này, chỉ có mỗi chuyện mở rộng không gian càn khôn mà không có cách nào sao?”, Dương Ân ra sức tâng bốc Tiểu Hắc nói.

Hắn biết sự thần kỳ của Tiểu Hắc, chắc chắn nó còn giữ lại chiêu cuối, nhưng không chưa bị hắn ép được ra mà thôi.

Quả nhiên, sau khi Tiểu Hắc nghe lời nịnh nọt của Dương Ân thì dương dương tự đắc hếch cái mặt chó lên trời, tỏ ra rất hưởng thụ lời nói của Dương Ân: “Tên nhóc nhà ngươi cũng biết nói chuyện đấy nhỉ, dùng câu “duy ngã độc tôn trong trời đất” để miêu tả Tiên Hoàng ta thật là cao ngạo”.

“Vậy chút chuyện nhỏ này không làm khó được ngươi chứ?”, Dương Ân lại hỏi.

“Nếu ngươi đã thành tâm muốn mở rộng không gian càn khôn như thế vậy thì để ta nghĩ cách xem sao”, Tiểu Hắc đồng ý nói.

Nó đi qua đi lại, trầm tư một lát rồi ngẩng đầu lên nói: “Có một cách, nhưng không biết nhóc con nhà ngươi có thể chịu khổ không”.

“Vết thương vừa rồi của ta, ngươi cũng thấy rồi đấy. Như vậy ta còn chịu được thì còn gì mà không chịu nổi”, Dương Ân vỗ ngực nói.

“Được, muốn mở rộng không gian càn khôn thì cách tốt nhất là nâng cao thực lực, đương nhiên còn một cách khác chính là ép buộc tiềm năng tới cực hạn, khiến mình tạo thành võ thể mạnh nhất, cũng có thể mở rộng được không gian càn khôn ít nhiều”, Tiểu Hắc thành thật nói.

“Không vấn đề gì, thời gian trước bản thân ta đã mở rộng được một chút. Nếu bây giờ mà có thể lớn hơn một chút nữa thì tốt, ta cũng không tham lam!”, Dương Ân gật đầu nói.

“Ngươi mới hình thành nó bao lâu mà lại mở rộng một chút rồi? Nhóc con nhà ngươi còn gọi là không tham lam, có tin ta triệu hồi sấm đánh chết ngươi không!”, Tiểu Hắc trợn trắng mắt mà nói.

“Được rồi, đừng lề mề nữa, nhanh dạy ta cách mở rộng đi, ta còn phải thu chỗ đầu người này”, Dương Ân thúc giục nói.

“Chuyện này không gấp được, còn phải cần tìm một vài thảo dược, ít nhất phải qua ba ngày mới được”, Tiểu Hắc trả lời.

“Lâu như vậy sao, vậy những đầu người này làm thế nào bây giờ”, Dương Ân cau có, khổ não nói.

“Thì để ở đây, có trận pháp Mê Huyễn của ta ngăn cách ở đây, kể cả Vương giả bình thường cũng không phát hiện được”, Tiểu Hắc rất bình tĩnh nói.

“Vậy thì tốt, ta tiếp tục phục hồi trạng thái cơ thể một lát!”, Dương Ân rất tin tưởng Tiểu Hắc, lại nhắm mắt vào trị thương.

Lần này, hắn không ngồi thiền mà đứng lên, lợi dụng tấn Long Quy trấn thuỷ để thu hút sức mạnh bên ngoài, như thế thì tốc độ sẽ càng nhanh hơn.

Còn Tiểu Hắc thì lại một mình rời khỏi đây, nhanh chóng tìm các loại lão dược ở trong khu rừng già này.

Tiểu Hắc có linh giác bẩm sinh kinh người, lai lịch phi thường, có một số loại thuốc chẳng lọt vào mắt nó cũng đều là loại thuốc quý, có thể hoá mục nát thành thần kỳ, biến phế vật thành của quý.

Lại một ngày nữa trôi qua, cuối cùng thân thể của Dương Ân cũng khôi phục hoàn toàn, sức mạnh hạch đào khôi phục được một nửa.

Đợi đến ngày hôm sau thì sức mạnh của hắn đã khôi phục ở trạng thái đỉnh phong. Đến ngày thứ ba thì hắn đã có thể đột phá rất nhiều huyệt vị, nhưng bị hắn áp chế lại, lại dùng sức mạnh lưu chuyển khắp cơ thể nhiều lượt để tái tổ chức lại mỗi ngõ ngách, khiến thân thể hắn hoàn toàn đạt tới mức hoàn mỹ.

Trong ba ngày này, hắn cảm nhận được tình hình trong thần đình của mình, phát hiện chi tiết những phát sinh của hoa đạo Tử thần và nụ hoa thần đình, hơn nữa nghĩ xem nên làm thế nào để giải quyết tác động của hoa đạo Tử thần, giúp mình luôn giữ vững tỉnh táo.

Hắn không muốn lại một lần nữa biến thành một cuồng ma giết người tẩu hoả nhập hồn.

“Làm thế nào mới có thể khống chế sức mạnh này trong lòng bàn tay đây?”, Dương Ân không ngừng hỏi đi hỏi lại câu này trong đầu.

Cuối cùng thì hắn tiếp tục thử một chút, sức mạnh của hoa đạo Tử thần từng chút được nắm vững, tất cả vẫn trong phạm vi khống chế của hắn, một khi khởi động toàn diện hoa đạo Tử thần này thì khó mà khống chế được.

Hắn rút ra được kết luận vẫn là cẩn thận sử dụng hoa đạo Tử thần, đợi sức mạnh của cơ thể lớn mạnh hơn mới có thể dùng hoa thần đình để áp chế nó, có thể khiến nó thật sự trở thành sức mạnh của mình tuỳ ý sử dụng.

Tới ngày này thì rốt cuộc Tiểu Hắc cũng trở về.

Dương Ân nhìn bộ dạng mệt nhọc của nó thì không nhịn được đau lòng nói: “Tiểu Hắc mệt rồi uống nước đi”.

“Tiên Hoàng ta mệt bao giờ, chỉ là hơi buồn ngủ, muốn ngủ một giấc!”, Tiểu Hắc nói xong thì lăn xuống đất ngủ.

Dương Ân đi lên nhìn cẩn thận thân thể của nó thì phát hiện cơ thể nhỏ gầy kia bị nhuốm không ít máu tươi, cũng không biết là của nó hay của linh yêu khác.

Hắn không khỏi thầm than: “Đời này Tiểu Hắc chính là ân nhân cứu mạng của ta. Nếu một ngày ngươi có yêu cầu gì thì cho dù là cái mạng của ta, ta cũng không từ chối”.

Một đêm không lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui