Dị Thế Võ Thần dương Ân

“Đừng!”, lúc này, Thạch Sa Phong mới thật sự lo lắng, đó là tích luỹ cả đời của ông ta.

Đáng tiếc, cho dù ông ta kêu gào thế nào thì lão Rùa cũng đã lấy nó đưa tới trước mặt Dương Ân. Nó đã không còn là của ông ta nữa.

“Nhìn bộ dạng nóng nảy của ông ta, bên trong chắc chắn có không ít đồ tốt!”, Dương Ân vui mừng nói.

“Man vương nho nhỏ thì có thứ gì tốt, có thể cho ông ta biến được rồi đấy!”, Tiểu Hắc chẳng thèm để tâm mà nói.

“Nhớ lấy, trong vòng một ngày phải đưa huynh đệ Tôn Đẩu của ta qua đây, nếu không ta không chỉ giết cô ta mà còn điên cuồng báo thù tộc Man di các ngươi!”, Dương Ân uy hiếp nói.

Sau khi Dương Ân nói xong thì lão Rùa vung móng vuốt của mình quăng Thạch Sa Phong ra tít xa.

Dương Ân lập tức đem những đồ thu được kia gom lại, trừ một bộ quần áo, chiến giáp rách nát còn có một cái chuỳ Lạc Thiên, binh khí cấp Vương tạo nên danh tiếng của Thạch Sa Phong và một chiếc vòng càn khôn.

Chuỳ Lạc Thiên nặng gần 1700 cân, võ sĩ thông thường muốn chống đỡ nó rất khó, huống hồ muốn sử dụng một cách thành thục lại càng khó hơn.

Nhưng trong tay vương giả thì chỉ như binh khí thông thường, không có gì khác biệt.

Dương Ân không có hứng thú với chuỳ cho lắm, vứt thẳng cho Tiểu Hắc, bảo Tiểu Hắc giữ lại trước, sau này bỏ ra bán hoặc đổi lấy một khoản thu nhập hậu hĩnh. Trong tương lai, hắn muốn xây dựng lại Dương gia mà không có tiền tài để bắt đầu lại thì không được.

Sau đó, hắn lấy vòng càn khôn, nhìn kỹ càng một lát thì phát hiện ra chiếc vòng càn khôn này không có chỗ nào đặc biệt, chỉ như một chiếc vòng màu bạc bình thường, trừ bề mặt hơi bóng một chút còn lại không hề có hoa văn trang trí nào. Nếu không phải do Tiểu Hắc nói nó là vật giữ lại càn khôn thì hắn thật sự không để ý tới nó.

“Cái này dùng thế nào?”, Dương Ân hỏi Tiểu Hắc.

“Dùng thần thức thăm dò vào trong thử xem”, Tiểu Hắc nói.

Dương Ân làm theo lời nó nhưng không có động tĩnh gì, quay sang Tiểu Hắc nhún vai. Tiểu Hắc lại nói: “Xem ra gã kia chưa chết thì chiếc vòng càn khôn này sẽ không đổi chủ, nhưng chuyện này không thể làm khó được Tiên Hoàng ta”.

Sau đó, Tiểu Hắc dùng thần thức mạnh mẽ của nó để tấn công vòng càn khôn. Phương pháp cấm chế của vòng càn khôn hầu như không thể ngăn cản được tấn công mạnh mẽ của Tiểu Hắc, bỗng chốc sụp đổ.

“Được rồi đấy, ngươi thử lại xem!”, Tiểu Hắc lại nói.

Dương Ân lại thử một lần, lần này thì thần thức của hắn cực kỳ thuận lợi tiến vào trong vòng càn khôn, phát hiện không gian của vòng càn khôn chỉ có một vuông, khả năng đựng đồ cũng có hạn, nhưng ở đây có thứ khiến Dương Ân không phải thất vọng.

Hắn phấn khởi hô lên: “Nửa vuông huyền linh thạch này, phẩm chất cao hơn so với huyền linh thạch mà ta hấp thu lúc trước, còn có một đống linh dan diệu dược, trông cũng khá ổn đấy”.

“Chỉ có mấy thứ đồ rách này, thật chả có gì hay!”, Tiểu Hắc coi thường trợn trắng mắt.

“Đúng đúng, ngươi coi thường mấy thứ đồ này thì cho ta hết nhé”, Dương Ân vui vẻ nói.

“Ở đó có mấy viên linh dược có tác dụng luyện thể cho ngươi, cũng có thể luyện chế một số đan dược trị thương, hồi khí. Ngươi cầm lấy cũng chỉ phung phí của trời”, Tiểu Hắc nói một tiếng rồi lợi dụng thần thức thu lại hết những linh dược kia.

Dương Ân cũng không để ý. Hắn tin tưởng tất cả những gì mà Tiểu Hắc nói.

Sau đó, hắn lại phát hiện ra một ít vàng bạc châu báu trong này, mấy ngà voi trân quý, một cái khiên cấp Vương còn có một viên phong ấn châu.

Ngà voi có thể luyện binh khí, để một vương giả cao cấp thu giữ thì đều là ngà voi cấp Vương, thuộc về Vương tài.

Cái khiên cấp Vương kia cũng có chút lai lịch, là đồ mà hoàng thất tặng thưởng khi Thạch Sa Phong đột phá thành vương, có ý nghĩa đặc biệt.

Còn giá trị của phong ấn châu kia thì có lẽ là cao nhất, nói không chừng, ở bên trong còn phong ấn tuyệt thế huyền kỹ nào đó. Lúc đầu Dương Ân chính là giành được thuật Long Quy lật biển từ trong phong ấn châu.

Dương Ân không dùng những thứ này ngay. Hắn chuẩn bị đeo vòng càn khôn lên tay mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn vứt vào không gian càn khôn trong cơ thể mình để khỏi mất.

“Tốt nhất là nhỏ máu để vòng càn khôn cấp thấp này nhận chủ. Theo lẽ thường, nếu chủ nhân không chết, thì cho dù người khác có thể lấy được nó cũng không lấy được đồ bên trong, nhưng người có thần thức tinh thông đủ mạnh thì có thể phá giải tất cả các cấm chế!”, Tiểu Hắc nói.

Dương Ân hiểu lời này của Tiểu Hắc là để nói cho hắn nghe, cũng âm thầm ghi nhớ vào lòng. Tương lai có cơ hội tặng vòng càn khôn này cho ai cũng biết nên làm thế nào.

Tiểu Hắc lại nói: “Cô gái này và Tiểu Man cùng huyết mạch, có thể họ là chị em”.

Dương Ân bỗng chốc sững sờ. Hắn vẫn luôn nghi ngờ quan hệ của Hoàng Phủ Minh Ngọc và Tiểu Man. Hắn cảm thấy lớn lên giống nhau có thể là sự trùng hợp, nhưng thấy Tiểu Hắc khẳng định như thế thì hắn biết không thể nào là giả.

May mà Hoàng Phủ Minh Ngọc không nghe thấy lời nói của Tiểu Hắc, nếu không Dương Ân và Tiểu Hắc nói chuyện như vậy chắc chắn sẽ khiến cô ta vô cùng kinh ngạc.

“Chuyện này thật phức tạp!”, Dương Ân khẽ than.

Nửa ngày sau, cuối cùng Thạch Sa Phong cũng quay lại, nhưng ông ta không chỉ đưa Khỉ Gầy tới mà cả Hoàng Phủ Thái Canh cũng tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui