Dị Thế Võ Thần dương Ân

“Khỉ Gầy thật sự vẫn còn cứu được sao?”, Dương Ân kích động hỏi.

"Chỉ cần thần hồn còn sống thì đều có thể cứu được!", Tiểu Hắc nói với vẻ vô cùng tự tin.

Dương Ân do dự một chút rồi kêu lên: "Lão Rùa mau dừng tay trước đã".

Lão Rùa trước tiên liền ngừng lại, lão đáp lại Dương Ân: "Cho ta thêm chút thời gian, ta có thể đánh nát dư ảnh này".

Hoàng Phủ Thái Canh đã thở không ra hơi, sắc mặt già nua lại càng thêm xấu xí, vội vàng nói với Dương Ân: "Ngươi muốn muốn bồi thường gì chúng ta đều có thể cho ngươi".

"Đây chính là do ông nói đó", Dương Ân nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó đảo mắt nói: “Đây là công chúa của ông, còn có tính mạng của hai vị vương giả và tính mạng của huynh đệ ta. Ông nhìn thử xem mình nên đền bù bao nhiêu thì thích đáng, nếu như ông không thể hiện một chút thành ý, thì ta đảm bảo các người ai cũng không thể thoát".

Sau khi nghe Dương Ân nói vậy, khuôn mặt của Thạch Sa Phong như đang âm thầm nhẹ nhõm. Số châu báu trân quý mà ông ta tích cóp được đều đã bị Dương Ân trấn lột hết, bây giờ lại đến lượt Hoàng Phủ Thái Canh, vậy thì ông ta cũng cảm thấy công bằng một chút.

Hoàng Phủ Thái Cánh rất quyết đoán, lão ta trả lời: "Không thành vấn đề, ta có thể đồng ý với ngươi trong vòng mười năm sẽ không giao chiến cùng với quân Đại Hạ các ngươi, hai bên sống chung hòa bình, ngoài ra còn đưa cho ngươi thêm vạn đồng tiền vàng, mười ngàn khối hạ phẩm huyền linh thạch, cùng với năm mươi bụi cây linh dược và một ngàn bụi cây lão dược".

Không thể không nói rằng Hoàng Phủ Thái Canh hết sức có thành ý, đã lấy ra một khoản không nhỏ tài sản, Dương Ân nghe tới đâu liền cảm thấy dao động tới đó.

"Muốn đuổi ăn mày hay gì!", Tiểu Hắc ở một bên lười biếng nói.

Dương Ân kìm lòng không đặng liền nói theo: "Muốn đuổi ăn mày hay gì!"

Hoàng Phủ Thái Canh luống cuống trên mặt đất, sau đó hỏi: "Vậy tiểu huynh đệ nghĩ bồi thường như thế nào mới thích hợp".

Dương Ân chờ Tiểu Hắc chỉ điểm tiếp cho hắn, nhưng hắn không ngờ Tiểu Hắc đã nhắm mắt lại không nói gì nữa.

Dương Ân suy tư một hồi liền nói: "Những thứ ông vừa nói nhân lên gấp năm lần đi!"

Hoàng Phủ Thái Canh và Thạch Sa Phong đều có cảm giác máu nóng muốn dồn lên não, trong lòng thầm rủa: "Tên nhóc này cũng quá tham lam rồi đó".

Tiểu Hắc một lần nữa mở mắt ra, ánh mắt quét qua một tia tán thưởng: "Cũng không quá ngu xuẩn".

Dương Ân không đợi bọn người Hoàng Phủ thái Canh lên tiếng, lại nói: "Điều kiện này không thay đổi, các người liệu mà làm".

“Tiểu huynh đệ, cái này thật là làm khó ta quá”, Hoàng Phủ Thái Canh quyết định giãy giụa một chút nói.

“Nếu đã như vậy thì các người đều ở lại đi, dù sao các huynh đệ của ta đều như vậy, mấy thứ đó của các người ta thật sự cũng chẳng quan tâm lắm!”, Dương Ân nói một cách lưu manh.

Bề ngoài hắn giả bộ thờ ơ, nhưng thật ra hắn vẫn rất mong chờ, nếu như thương lượng được thì hắn sẽ có được khối tài sản vô cùng lớn, sau này khi mối oan của hắn được giải, nhà họ Dương cũng sẽ có điều kiện để khôi phục lại.

Hoàng Phủ Thái Canh và Thạch Sa Phong đều không nói nên lời, không thể ngờ rằng bọn họ đường đường là vương giả thuộc cấp bậc cao nhất của tộc Man di, vậy mà lại thực sự bị đặt vào lòng bàn tay của một tên nhóc vô danh, hơn nữa họ chỉ có thể cắn răng chấp nhận.

Hoàng Phủ Thái Canh không thể mang theo nhiều tài vật như vậy, nên một trong số họ phải quay trở lại lo liệu chuyện này.

“Những điều kiện này thật sự là quá nhiều, xin cho bọn ta chút thời gian, bọn ta cần phải báo cáo với tộc trưởng…”, Hoàng Phủ Thái Canh tỏ ra khó xử nói.

Hoàng Phủ Thái Canh còn chưa kịp nói xong thì Dương Ân đã xua tay nói: "Ông ở lại với cô ta, để ông ta trở về chuẩn bị cho việc này".

“Ta sẽ ở lại, để ông Bát trở về chuẩn bị đi”, Thạch Sa Phong khó khăn đáp lại.

Hoàng Phủ Thái Canh nói với Thạch Sa Phong: "Ngươi quay về đi, ta sẵn sàng ở lại".

Nói xong, lão ta liền thu lại tất cả năng lượng, ngay cả dư ảnh Man tổ cũng thu vào nốt để bày tỏ thành ý của mình.

Dương Ân lập tức bảo lão Rùa đuổi Thạch Sa Phong đi, Thạch Sa Phong tội nghiệp lại bị ném đi như một quả bóng, bị lão Rùa ném đi thật xa rồi biến mất.

"Lão Rùa mau phong ấn năng lượng của lão già này lại đi", Dương Ân lại ra lệnh cho lão Rùa.

Lão Rùa thành thật đáp lại: "Ta không giỏi phong ấn loài người đâu".

“Đừng lo lắng, ta là một người đáng tin, sẽ không lật lọng đâu”, Hoàng Phủ Thái Canh không muốn bị phong ấn, vội vàng nói.

"Tiểu Hắc có biện pháp gì không?", Dương Ân hỏi Tiểu Hắc, hắn không tin lời của Hoàng Phủ Thái Canh.

“Mấy chuyện tầm thường!”, Tiểu Hắc đáp, sau đó truyền âm cho Lão Rùa: “Tiên Hoàng ta nói cho ngươi biết phương pháp phong ấn, ngươi hãy nghe cho kỹ”.

Lão Rùa rất nghiêm túc nghe Tiểu Hắc truyền thuật, rất nhanh liền hiểu ý, sau đó liền tiến hành phong ấn Hoàng Phủ Thái Canh. Hoàng Phủ Thái Canh rất muốn phản kháng cự tuyệt, nhưng đối diện với sức mạnh của lão Rùa, lão ta vẫn phải lựa chọn nghe theo.

Phương pháp phong ấn của lão Rùa chưa đủ thuần thục, vì vậy lão đã hành hạ Hoàng Phủ Thái Canh mất một lúc mới phong ấn lại được.

Điều này khiến Hoàng Phủ Minh Ngọc cảm thấy đau khổ, cô ta nhìn Dương Ân, tự nhiên cảm thấy không còn vừa mắt như trước nữa.

“Được rồi nhóc con, chúng ta có thể tiến hành rèn luyện lần thứ hai!”, Tiểu Hắc nói với Dương Ân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui