Dị Thế Võ Thần dương Ân

Chẳng mấy chốc, con rùa biển này biến thành một ông lão lưng gù, hai tay không ngừng tạo ra những động tác rất khó hiểu, nhìn có vẻ cực kỳ chậm chạp, không có chút sức mạnh nào nhưng nó lại làm rung động cả trời đất. Từng đợt sóng lớn điên cuồng xô nhau bập bềnh, lúc thì giống như bão táp tàn phá, lúc thì giống Hải long gầm thét, sức mạnh càng ngày càng lớn, giống như muốn hủy diệt cả đại dương vô tận này.

Dương Ân thì giống như một nhân chứng chứng kiến sức mạnh kinh thiên động địa này, trong lòng hắn trào dâng một nỗi chấn động vô hạn.

Từng là Tử tước, hắn đã nhìn thấy không ít cao thủ ở Vương thành, nhưng những cao thủ đó so với ông rùa biết biến hình này thì chỉ là loại cặn bã không đáng nhắc đến. Ông rùa này nhỡ tay cũng có thể tiêu diệt từng đám người bọn họ. Sức mạnh chiến đấu này quả thật là không thể thấy được trên thế gian.

Đây là siêu năng lực vô song, không phải là siêu năng lực của loài người mà là siêu năng lực chỉ có ở rùa yêu. Nhưng hắn lại có thể kế thừa, đã chứng minh hắn cũng có thể tu luyện. Nhưng hắn phải không ngừng tưởng tượng những hình ảnh này mới có thể học được siêu năng lực này.

Dương Ân đã hoàn toàn chìm vào cảnh này, thật lâu không thể tự thoát ra.

Cảnh tượng này quá sốc, quá kinh người và vượt xa khỏi trí tưởng tượng của Dương Ân. Hắn chịu đựng áp lực tinh thần, mới miễn cưỡng quan sát cảnh tượng này từ đầu đến cuối. Cuối cùng tinh thần của hắn dường như bị cạn kiệt mà ngã xuống.

Điều này đã khiến cho Tiểu Man đang đứng hầu ở gần đó chạy tới dìu Dương Ân lên, vẻ mặt lộ rõ lo lắng: “Thiếu gia, ngài không sao chứ?”

Dương Ân ngồi xuống, khẽ lắc đầu. Bây giờ hắn cảm thấy bộ óc như trương phềnh, khó khăn nói với Tiểu Man: “Ngươi ra ngoài trước đi, không cho phép bất kỳ ai vào quấy rầy ta”.

Tiểu Man gật gật đầu, vẻ mặt lo lắng bước ra bên ngoài phòng đá.

Lúc này, trong đầu Dương Ân đang lần lượt hồi tưởng về những khung cảnh vừa rồi, cho đến khi hắn không thể quên được nữa mới dừng lại. Mà Dương Ân cũng hoàn toàn ngất đi.

Đến khi hắn tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau.

“Đại ca, huynh tỉnh lại rồi, ta lo chết mất!”, giọng nói của Khỉ Gầy vang lên.

Dương Ân khó nhọc đứng lên, Tiểu Man đứng bên cạnh lo lắng nắm chặt góc áo, cúi gằm mặt xuống nói: “Thiếu gia, nô tì… nô tì không ngăn nổi huynh ấy”.

Dương Ân xua tay nói: “Không sao, đã làm cho các ngươi lo lắng rồi”.

“Thật sự không sao à. Huynh đã ngất xỉu một ngày một đêm rồi, dọa chết ta mất thôi”.

Dương Ân cười nói: “Ta không sao, hai người ra ngoài trước đi. Ta muốn yên tĩnh một lát”.

Khỉ Gầy và Tiểu Man không dám hỏi thêm gì, chỉ lẳng lặng lùi ra.

Lúc này, Dương Ân mới có thời gian để tiêu hóa thứ mà mình được thừa kế. Sau khi tưởng tượng lại khung cảnh đó hết lần này tới lần khác, hắn mới biết siêu năng lực vô song này có tên là “thuật Long quy lật biển”.

Một chưởng có thể lật đổ sông sâu biển lớn, một quyền có thể bao phủ cả đất trời!

Đây chính là sự đáng sợ của thuật Long quy lật biển, sức mạnh khủng khiếp tuyệt đối.

Không phải là kẻ mạnh vô song thì không thể phát huy được siêu năng lực này. Dựa vào thực lực của Dương Ân thì không thể sử dụng được nó, nếu có thể bắt đầu tu luyện thì đã giỏi lắm rồi.

Tuy nhiên, điều thần kỳ nhất của siêu năng lực này là phải mài dũa từ khi còn yếu đến khi thực lực lớn mạnh, mới có thể phát huy siêu năng lực này tới trạng thái hoàn hảo nhất, cũng chính là nói bây giờ Dương Ân giành được siêu năng lực này chính là cơ hội tốt nhất. Hắn có thể tu luyện hình dạng của nó, sau đó nhập vào xương tủy, tới cuối cùng hiểu được cái thần của nó, đạt đến mức độ hoàn mỹ.

“Ta muốn tu luyện thuật Long quy lật biển thì yếu tố đầu tiên để tu luyện là “tấn Long Quy trấn thủy”, chỉ có cách đứng vững trên mặt nước, hóa thân thành Long quy mới có thể phát ra siêu năng lực này!”, Dương Ân lặng lẽ nghĩ thầm.

Dương Ân đứng dậy, trong đầu nhớ lại tư thế Long quy trấn thủy, lại đứng tấn vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết. Đây là một kiểu tấn Mã bộ, rõ ràng là rất cổ quái, không giống các phương pháp tấn thông thường khác. Hai chân phải kiễng lên, lưng gù như rùa, hai tay đưa về trước như mái chèo, rất khó được tưởng tượng được kiểu đứng tấn này.

Dương Ân bắt chước bộ dạng của ông rùa, lúc đầu hắn cảm thấy vô cùng lúng túng, thế nào cũng thấy khó chịu. Nhưng sau khi vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết được vài châu thiên thì hắn nhận ra hai chân bắt đầu hơi nóng lên, ngay sau đó, trong đan điền có huyền khí chảy trong 12 kinh mạch dồn vào hai chân, khiến hắn cảm thấy hai chân có chút ẩm ướt.

Dương Ân cho rằng hai chân mình đang ngâm dưới nước, nhưng nhìn xuống thì lại không thấy nước đâu cả, lúc đó cảm giác cũng biến mất.

“Lẽ nào là ảo giác?”, Dương Ân khó hiểu, sau đó lại tiếp tục làm theo phương pháp vừa rồi đứng tấn. Không lâu sau, hắn lại cảm nhận sự ẩm ướt như có nước dưới lòng bàn chân, nhưng lần này, hắn không thèm quan tâm đến nó mà tiếp tục đứng tấn, dần dần tiến vào cảnh giới quên mình xa đời.

Cũng không biết bao lâu sau, trên mặt đất khô ráo của phòng đá xuất hiện một vũng nước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui