Dị Thế Võ Thần dương Ân

“Thì ra là như vậy!”, Dương Ân tỏ vẻ đã hiểu.

Người của Thánh Hỏa Giáo không thay đổi phương hướng, họ đã tu luyện trong rừng một thời gian, cần tìm nguồn nước để rửa sạch bụi bẩn tích tụ nhiều ngày.

La Hán Triều thậm chí còn cảm nhận được có người ở hướng này, nhưng gã không quan tâm chút nào, thân là người của Thánh Hỏa Giáo, bất kể ở nơi nào, gã đều tỏ ra vô cùng cao ngạo.

Ngay sau đó, họ đã xuất hiện trước mặt Dương Ân, Hoàng Phủ Thái Canh và Hoàng Phủ Minh Ngọc. Hoàng Phủ Thái Canh thầm cười bởi vì lão ta đã nhận ra lai lịch của nhóm người này. Có lẽ bọn họ đã được cứu rồi.

Chu Nhược Hồng ngừng gảy đàn, trên gương mặt có nét ửng hồng, nói: "Trước mặt có bao nhiêu người đâu".

“Chà, có vẻ như là người của tộc Man di ta, đi cùng một tên khác đến từ Đại Hạ”, Thác Bạt Nã Tác nhàn nhạt đáp, cưỡi trên lưng con sư tử vàng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt kiêu hãnh của Hoàng Phủ Minh Ngọc với một chút hứng thú.

Thác Bạt Nã Tác mang đoàn người đi về hướng của ba người Dương Ân, tới chỗ đầm nước gần đó thì tất cả xuống khỏi thú cưỡi, để cho thú cưỡi xuống đầm nước uống nước, còn bọn họ thì lấy ra rượu thịt, ngồi xuống đất bắt đầu ăn uống.

Dương Ân thấy những người này không làm việc gì mờ ám, cũng không có ý đối địch, dù sao hiện tại hắn cũng không nên gây thêm rắc rắc rối, mọi chuyện khác thì đợi đến khi tộc Man di bồi thường rồi tính sau.

Hoàng Phủ Thái Canh và Hoàng Phủ Minh Ngọc cũng không gây thêm những rắc rối không cần thiết khác cho Dương Ân, đều im lặng ngồi tại chỗ.

Nhưng có một số rắc rối dù có tránh thế nào cũng sẽ xảy ra, làm sao cũng không thể ngăn cản được.

Thác Bạt Nã Tác búng tay, nói với một nữ giáo đồ bên cạnh: "Sư muội giúp ta mời hai người bạn cùng tộc của ta qua đây".

Vị nữ giáo đồ kia duyên dáng đáp lại: "Ta nguyện ý góp công sức cho Nã Tác sư huynh".

Vị nữ giáo đồ có dáng đi ưỡn ẹo như một con rắn, nhanh nhẹn bước về phía Dương Ân, Hoàng Phủ Thái Canh và Hoàng Phủ Minh Ngọc.

Nữ giáo đồ này tên là Lam Anh, ước chừng khoảng mười bảy tuổi, thực lực cấp tướng hạ cấp, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới cảnh giới đó thì cũng coi như là thiên tài cực kỳ xuất chúng trong thiên hạ, vậy mà chỉ là một giáo đồ ngoại môn của Thánh Hỏa Giáo, có thể thấy được Thánh Hỏa Giáo huấn luyện và chọn lựa giáo đồ nghiêm khắc tới cỡ nào.

Lam Anh đi tới trước mặt ba người Dương Ân, cô ta bỏ qua Dương Ân, chỉ hướng về phía Hoàng Phủ Thái Canh cùng Hoàng Phủ Minh Ngọc, tỏ ra cao ngạo nói: "Hai ngươi qua bên kia một chút, sư huynh của chúng ta muốn nói chuyện với hai ngươi".

Giọng điệu này hoàn toàn là muốn ra lệnh, giống như không xem ba người trước mặt là cái thá gì, nếu không phải nhìn thấy ở nơi này có hai người Man di cùng tộc với sư huynh của cô ta thì có lẽ giọng điệu của cô ta sẽ càng tồi tệ hơn.

Đây chính là thái độ luôn tỏ ra cao ngạo đứng trên người khác mà Thánh Hỏa Giáo đã dạy.

Trước khi Hoàng Phủ Thái Canh và Hoàng Phủ Minh Ngọc lên tiếng, Dương Ân đã nói trước: "Bọn họ sẽ không đi qua đó cùng ngươi, ngươi quay về đi".

Lam Anh liếc mắt nhìn Dương Ân, nhàn nhạt nói: "Ở đây không liên quan gì đến ngươi. Tốt nhất ngươi nên tránh sang một bên, đừng có mà gây sự".

“Nàng ta là vị hôn thê của ta, còn đây là ông nội vị hôn thê của ta, tại sao lại không liên quan tới ta chứ hả?”, Dương Ân cười nhạt nói, tay đặt lên vai Hoàng Phủ Minh Ngọc, tỏ ra vô cùng thân mật.

Cơ thể Hoàng Phủ Minh Ngọc cứng lại, nhưng cuối cùng thì cô ta cũng không phản kháng lại hành động của Dương Ân, thay vào đó thì trái tim của người thiếu nữ lại đập nhanh và khuôn mặt của cô ta đỏ bừng.

Lam Anh bất mãn mắng một tiếng: "Ta nói lại lần nữa, lập tức để cho hai người bọn họ qua bên kia bái kiến sư huynh ta, bằng không ngươi tự gánh lấy hậu quả".

“Nếu có chuyện gì thì bảo sư huynh của ngươi tự qua đây nói, bọn ta không có thời gian để nói chuyện với hắn ta”, Dương Ân xua tay với Lam Anh như đang đuổi ruồi nhặng.

Lúc này Lam Anh đã hoàn toàn nổi giận, bọn họ ở trên thế gian trần tục cho dù gặp quốc vương thì cũng được kính trọng nhường nhịn tới ba phần, không ngờ ở dãy núi này lại gặp phải một gã thiếu niên không có mắt, cô ta lạnh lùng nói: "Nhóc con nhìn xem bọn ta là ai rồi hẵng nói chuyện, nếu không sẽ liên lụy đến cả người nhà của ngươi, không phải chuyện đùa".

“Liên lụy đến cả người nhà của ta sao?”, ánh mắt của Dương Ân trầm xuống trong nháy mắt, rồi hắn quát lên.

“Đúng vậy, nếu như ngươi còn dám nói thêm một lời, thì cho dù ngươi ở nơi nào, Thánh Hỏa Giáo của bọn ta cũng có thể quét sạch cửu tộc của ngươi như quét qua một ổ kiến hôi vậy!”, Lam Anh tự tin uy hiếp.

Nói xong lời này, cô ta cảm thấy nhất định Dương Ân sẽ quỳ xuống cầu xin cô ta tha thứ, ngoan ngoãn giao hai người kia ra, cô ta tin chắc không ai có thể cự tuyệt mệnh lệnh của Thánh Hỏa Giáo.

Thật không may, điều chờ đợi cô ta không phải là những gì cô ta nghĩ, mà là một cái tát bất ngờ của Dương Ân.

Chát!

Dương Ân ra tay cực nhanh, Lam Anh không kịp phản ứng, mặt bị đánh tới mức nóng hừng hực, in hằn cả năm ngón tay.

“Cút!”, Dương Ân không khách khí mắng.

Trong suy nghĩ của Dương Ân, người nhà của hắn sẽ luôn là giới hạn, người nào dám động vào sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Lam Anh che mặt, trợn mắt hoài nghi rồi mới hét lên: "Tên khốn kiếp nhà ngươi dám đánh ta, muốn chết à!"

Vừa dứt lời, cô ta đã xuất thủ muốn đánh chết Dương Ân, đáng tiếc là cô ta còn chưa có cơ hội để làm điều đó thì đã bị Dương Ân tiếp tục tát vào mặt.

Chát chát!

Lam Anh bị tát lệch cả mặt.

Cô ta là giáo đồ ngoại môn của Thánh Hỏa Giáo, đã đạt tới cảnh giới cấp tướng, bình thường dù cho có gặp võ giả cảnh giới cấp tướng trung cấp cũng có thể khiêu chiến, vậy mà khi đối mặt với thiếu niên này cô ta hoàn toàn không có cơ hội xuất thủ, niềm tự hào bên trong của cô ta đã hoàn toàn bị đánh gục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui