Dị Thế Võ Thần dương Ân

Miêu nữ tưởng rằng Dương Ân đã bị tiếng đàn tỳ bà của Chu Nhược Hồng mê hoặc, sẽ không thể phản ứng lại trong thời gian ngắn.

Điểm này ả ta cực kỳ rõ ràng, hơn nữa khi Dương Ân thất thần thì ả ta đã ra tay nhanh chóng, không để cho Dương Ân chút cơ hội nào. Nhưng ả ta không ngờ rằng Dương Ân lại tỉnh táo được trong giây lát rồi chém đứt một tay của ả ta.

Cánh tay nhuốm máu rơi xuống đất, nhìn vô cùng kinh hãi.

Miêu nữ ôm miệng vết thương, kêu thảm thiết rồi lùi về sau. Mặt ả ta chứa đầy sự kinh ngạc, ánh mắt nhìn Dương Ân như nhìn một sát tinh ma quỷ.

Dương Ân không cho ả ta cơ hội lui về sau, ban nãy đối phương rõ ràng muốn giết hắn, hắn lại thương hương tiếc ngọc. Hắn giận dữ chém ra, bổ vỡ não Miêu nữ.

“Gan chó của ngươi to thật đấy!”, Chu Nhược Hồng hoàn toàn tức giận, cô ta hét lên thất thanh.

“Ta đã đánh giá thấp tên nhãi đó rồi, hắn tuyệt đối không phải kẻ phàm tục!”, Thác Bạt Nã Tác âm hiểm nói.

“Thật sự là đàn ông quá đi mất!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc nhìn Dương Ân dứt khoát giết người, si mê nói, không hề có chút cảm giác gì của người đang bị bắt.

Dương Ân chém đầu Miêu nữ xong thì hưng phấn nhìn Chu Nhược Hồng và Thác Bạt Nã Tác: “Muốn giết ta thì cứ qua đây đi, đừng ngại nữa!”

Chiến huyết của Dương Ân sôi trao, hắn vẫn còn muốn luyện tay nữa. Chu Nhược Hồng và Thác Bạt Nã Tác là đối thủ tốt hơn, vì hắn cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của chúng.

“Ngươi chết đi!”, Chu Nhược Hồng hét lên rồi cầm đàn tỳ bà, đang định gảy ra một chiêu giết người thì lại bị Thác Bạt Nã Tác ngăn lại. Hắn ta nói: “Để ta lên đi, ta sẽ đòi lại mối thù của từng sư đệ và sư muội một”.

Nói xong, hắn ta đi thẳng về phía Dương Ân, giải phóng ra sức mạnh cấp tướng cao cấp trên người, ba tầng huyền giáp dày đặc hiện ra.

Dương Ân gặp không ít chiến tướng, nhưng không một ai có huyền giáp dày như của Thác Bạt Nã Tác. Từ đó có thể thấy Thác Bạt Nã Tác có nền tảng mạnh hơn bất kỳ ai hắn gặp.

“Địch mạnh!”

Trong đầu Dương Ân hiện ra hai chữ này, rồi ý chí chiến đấu trên mặt hắn càng mãnh liệt hơn.

“Thiếu gia Nã Tác đừng bị sa vào lưới của hắn, tên nhãi này không tầm thường đâu”, La Hán Triều không kìm được mà nhắc nhở Thác Bạt Nã Tác.

Gã là Vương giả, nên không muốn can dự vào cuộc chiến đấu của tụi thanh niên. Gã quan tâm đến tính mạng của Thác Bạt Nã Tác và Chu Nhược Hồng hơn. Người khác chết thì thôi, gã không quan tâm, nên gã mới không ra tay làm gì.

“Yên tâm đi, nếu đến hắn mà ta còn không giải quyết được thì khỏi phải vác mặt về Thánh Hỏa giáo nữa”, Thác Bạt Nã Tác tự tin nói, xông về phía Dương Ân.

Ngay sau đó, hắn ta nhấc cây kích hoàng kim của mình, chỉ vào Dương Ân nói: “Nhãi con, ta thấy ngươi có thiên tư không tệ, ở lại làm tùy tùng cho thiếu gia ta đi”.

“Haha, bảo ngươi làm tùy tùng của ta, ta còn chê vì ngươi xấu quá ấy chứ”, Dương Ân cười khẩy.

“Xem ra ngươi đã tự cắt đứt cơ hội sống cuối cùng của mình rồi, vậy ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường vậy”, Thác Bạt Nã Tác âm hiểm nói, bước đến phạm vi 3 trượng gần Dương Ân. Sau đó, hắn ta ngưng tụ thành quyền rồi đấm về phía Dương Ân.

Man thú quyền!

Đây là quyền pháp độc quyền của tộc Man di, nhưng chỉ có nhân tài hoàng thất mới luyện được.

Man di bình thường chỉ có thể tu luyện được một số kỹ thuật quyền như “Man tượng”, “Man ngưu”… do Man Thú quyền phân chia ra mà thôi. Uy lực của những chiêu thức này còn kém xa Man thú quyền, vì đây là kỹ thuật chiến đấu cao cấp!

Khi Thác Bạt Nã Tác đánh ra quyền này, một luồng sức mạnh như trăm loài thú đang gầm tỏa ra, uy thế đó mạnh mẽ bá đạo, không khí cũng bị đè đến mức hình thành gió giật màu vàng, muốn cuốn lấy Dương Ân.

Giỏi hay không đi đường quyền là biết.

Dương Ân cảm nhận được công kích của Thác Bạt Nã Tác thì cơ thịt trên người cũng bành trướng lên, sức lực từ kinh mạch bạo tẩu ra, đón lấy quyền này.

Binh quyền!

Đây là kỹ thuật chiến đấu không thể đơn giản hơn được nữa, nhưng khi thi triển ra, Dương Ân lại cảm thấy sức mạnh trong cơ thể lưu động vô cùng thuận lợi, phát huy được 100%.

Rầm!

Một âm thanh bùng nổ vang lên, khiến cả khu vực như bị sét đánh, những người xung quanh cũng cảm thấy điếc cả tai.

Hai người không ai lùi nửa bước mà vẫn giữ tư thế cũ, rõ ràng là thực lực tương đương.

“Ha, thú vị thật!”, Thác Bạt Nã Tác cười khẩy, lại xuất quyền, khí thế lại dâng cao hơn nữa. Hàng trăm hình hài con thú dần hiện ra, có Man tượng, Man ngưu, Man hổ…

Lực tinh thần của Dương Ân cực kỳ chuyên chú, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh bia chiến kỹ. Trực quyền, câu quyền, tiên quyền… đều điều động cơ thể hắn, mỗi một sức mạnh thi triển ra giống như đang sản sinh thêm một loại ý cảnh kỳ lạ trên người hắn vậy.

Nắm đấm của hai người một lần lại một lần chạm vào nhau, mỗi lần đều là rung trời chuyển đất, đá cát mù mịt, vô cùng hoang dại.

Sau vài cái chớp mắt, hai người đã giao thủ không dưới 100 quyền, không phân thắng bại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui