“Đây… Đây là thiên yêu!”, La Hán Triều kêu lên thất thanh.
Cảnh giới thiên yêu chính là sự tồn tại lớn mạnh, vượt qua cả cảnh giới yêu vương. Đến bước này thì đến đâu cũng sẽ là bá chủ một phương.
La Hán Triều là vương giả cao cấp, chỉ còn một bước nữa là đến đỉnh cấp, lực chiến đấu mạnh hơn Thạch Sa Phong rất nhiều. Nhưng gã căn bản không có dũng khí đối mặt với thiên yêu.
Lúc này, thiết đao của Dương Ân đã chém đôi Thác Bạt Nã Tác và con thú cưỡi của hắn ta không chút lưu tình, ánh đao đáng sợ đó còn lưu lại một vết hằn sâu những 10 trượng trên mặt đất.
Chu Nhược Hồng bị dọa đến mức tái mét cả mặt. Cô ta không những cảm nhận được yêu khí mạnh mẽ của thiên yêu mà còn lạnh người vì sự quyết đoán của Dương Ân nữa. Cô ta cảm nhận được mình như đang ở bên rìa của sự tử vong.
“Đi!”, La Hán Triều không hổ là vương giả cao cấp, gã nhanh chóng thoát khỏi áp bức của rùa yêu, kích thích toàn lực, bắn nhanh về phía Chu Nhược Hồng và kéo cô ta đi. Đồng thời, gã giải phóng đôi cánh huyền khí của mình rồi xông lên trời, mặc kệ sống chết của những kẻ khác.
Rùa yêu rống lên, định đuổi theo La Hán Triều nhưng đã bị Tiểu Hắc gọi lại: “Được rồi, không cần để ý đến con cá nhỏ đấy đâu”.
Nếu La Hán Triều mà nghe được Tiểu Hắc nói câu này thì chắc là sẽ tự đập đầu chết mất.
Gã đường đường là vương giả cao cấp, có địa vị nhất định trong Thánh Hỏa giáo, thế mà lại bị một con chó đen gọi là “cá nhỏ”, khinh thường gã quá mức mà.
Thật ra thì Tiểu Hắc đúng là khinh thường gã, nếu không rùa yêu cũng sẽ chẳng ngoan ngoãn vậy đâu.
La Hán Triều chạy trốn, những giáo đồ Thánh Hỏa giáo còn sống thì đều sợ đến chết đứng.
Bọn chúng đều là các thiếu niên thiếu nữ thiên tài, tương lai sẽ thành vương giả, bọn chúng không muốn chết ở đây chút nào. Chúng liền vừa quỳ vừa bò chạy trốn vào trong rừng, không dám lưu lại thêm một giây.
Tiểu Hắc không coi bọn chúng ra gì, Dương Ân cũng không rảnh truy sát. Hắn thu lại ý chí Tử thần, bắt đầu điều động huyền khí trị thương.
“Đám thiếu niên này lợi hại như thế, nếu ta chưa tôi luyện cực hạn lần đầu thì chưa chắc đã là đối thủ của chúng”, Dương Ân âm thầm cảm thán.
Hoàng Phủ Thái Canh và Hoàng Phủ Minh Ngọc ở nơi không xa đã sớm kinh ngạc vì biểu hiện của Dương Ân rồi.
Bọn họ tự nghĩ lại bản thân mình khi còn ở cảnh giới cùng với đám giáo đồ kia thì cũng chưa chắc đã mạnh bằng đám ấy.
Dương Ân không những đơn độc chiến mà còn giết được một thiên tài giáo đồ nội môn, mà cảnh giới của hắn mới chỉ là chiến sĩ đỉnh cấp thôi đấy. Đây thật sự là ngược đời quá mà.
Thiên phú thế này dù là thế lực nào đi nữa cũng sẽ muốn tranh đoạt về.
“A Ngọc, cháu thấy hắn thế nào?”, Hoàng Phủ Thái Canh nhỏ giọng hỏi.
Hoàng Phủ Thái Canh biết Hoàng Phủ Minh Ngọc có tình ý với Dương Ân, nhưng lúc trước lão ta không cho rằng hai người có khả năng ở bên nhau.
Có điều cho đến giờ thì lão ta không thể không cân nhắc lại, nếu Hoàng Phủ Minh Ngọc thật sự có ý đó thì có khi lão ta sẽ tác thành.
Hoàng Phủ Minh Ngọc đỏ bừng mặt, đáp: “Hắn là một dũng sĩ mạnh nhất!”
Dũng sĩ mạnh nhất là người đáng được tôn sùng tại tộc người Man di, là niềm yêu thích nhất của các cô gái. Câu nói này đại biểu cho tấm lòng của Hoàng Phủ Minh Ngọc.
“Không sai, hắn là dũng sĩ mạnh nhất, xứng đôi với công chúa A Ngọc lắm!”, Hoàng Phủ Thái Canh chắc nịch nói.
“Nhưng hắn chắc chắn là không thuộc về ta!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc đột nhiên nói.
“Công chúa A Ngọc nhà chúng ta xinh đẹp như thế thì ai mà không thích chứ. Chỉ cần cháu có lòng tin thì chắc chắn ước mơ sẽ trở thành sự thật”, Hoàng Phủ Thái Canh khích lệ.
“Thật sao?”
…
Ở bên ngoài dãy núi, Thạch Sa Phong dẫn một nhánh ba ngàn quân đang tăng tốc xông tới đây.
Trong nhánh quân này, người ở giữa chính là trưởng tộc Man di Hoàng Phủ Chiến Hùng. Ông ta cưỡi sư tử lông vàng, khắp người là màu vàng kim, khí thế Hoàng gia toát ra bốn phương.
Đột nhiên Hoàng Phủ Chiến Hùng tỏa ra huyền khí nồng đậm, hét lên, dáng vẻ như gặp kẻ địch: “Toàn quân dừng lại chuẩn bị ứng chiến”.
Thạch Sa Phong hướng lên trên không, cánh huyền khí tỏa ra, nhìn chằm chằm về phía trước. Ngoài ra còn hai người khác yên lặng bảo vệ bên cạnh Hoàng Phủ Chiến Hùng.
“Có La Hán Triều, người chấp sự của Thánh Hỏa giáo ở đây, kẻ nào dám chặn!”, phía xa xa truyền đến một tiếng hét kinh người.
Khi người đó hạ xuống, Hoàng Phủ Chiến Hùng sợ hãi bung cánh ra, chắp tay nói: “Hóa ra là chấp sự La, Vương ta thất lễ quá!”
“Đại nhân ta không rảnh để ý đến các ngươi!”, La Hán Triều kéo Chu Nhược Hồng rồi vội vàng bay đi. Hoàng Phủ Chiến Hùng và đám Thạch Sa Phong nhìn dáng vẻ vội vàng kinh hoảng của chúng thì sợ đến mức vội vàng tránh ra.
Sau khi La Hán Triều rời đi, Thạch Sa Phong đi đến bên Hoàng Phủ Chiến Hùng và nói: “Đại nhân, kẻ này thất lễ quá!”
“Có lẽ là có việc gì bận đấy!”, Hoàng Phủ Chiến Hùng cũng bất mãn, dù gì ông ta cũng là chủ của một quốc tộc, đối phương không nể mặt thì thôi. Mà cái bộ dạng kia rõ ràng là muốn đi tìm nơi nào đó giải quyết việc cấp bách, thật sự đáng hận.
Ông ta không biết rằng La Hán Triều đã bị người mà bọn họ muốn gặp lần này làm cho sợ hãi, nếu không thì e là người Đại Vương này cũng không dám tiến sâu hơn nữa.