Dị Thế Võ Thần dương Ân

Khu vực đài khiêu chiến ngày càng có nhiều người đến xem, binh sĩ nào rảnh rỗi không có nhiệm vụ đều đi về phía này, thậm chí có cả các trưởng ngũ, tiểu đội trưởng, và thống lĩnh của các khu khác tới xem.

Nam Như Nam, người vừa mới bị chuyển vị trí, cũng không thể không có mặt, cô ta bây giờ rất thích Dương Ân, nên tất nhiên là sẽ muốn xem những trận đấu của hắn.

Nam Như Nam đưa đám thủ hạ của mình đến cổ vũ cho Dương Ân, những tiếng hò hét không ngớt, vô cùng phô trương thanh thế.

“Dương Ân nhất định sẽ thắng, Dương Ân đẹp trai nhất!”

Khẩu hiệu này khiến cho rất nhiều binh sĩ cảm thấy hâm mộ, xen lẫn ghen tị.

Nếu bọn họ cũng được ủng hộ như vậy, bọn họ nhất định sẽ dùng hai trăm phần trăm sức mạnh của mình để chống lại kẻ thù.

“Lam Hinh tỷ, thiếu gia thực sự rất được hoan nghênh”, Tiểu Man thì thầm với Vạn Lam Hinh.

“Tất nhiên, một người ưu tú như đệ ấy, tương lai sẽ càng có nhiều người yêu thích hơn”, Vạn Lam Hinh nói.

“Vậy thì Lam Hinh tỷ cũng nên sớm ra tay rồi”, Tiểu Man tinh quái nói.

“Ta và đệ ấy chỉ có thể là tỷ đệ”, Vạn Lam Hinh nói, say mê nhìn Dương Ân trên đài khiêu chiến.

Không phải là cô ta không thích hắn, mà bởi vì cô ta lớn tuổi hơn hắn, nói chung sẽ không ai chấp nhận được chuyện phụ nữ lớn tuổi hơn. Mà đây cũng không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất chính là, cô ta biết Dương Ân đã có người trong lòng, và hắn tuyệt đối sẽ không buông bỏ nàng.

Trên đài khiêu chiến, tình hình của Dương Ân trông có vẻ cực kỳ nguy cấp, nhưng thật ra mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Bước đi của hắn nhanh vô cùng, thân hình liên tục né tránh, thoát khỏi sự tập kích của đám kim thêu đang phóng tới. Nhưng Tạ Đông Nguyệt đang xông tới phía sau lưng Dương Ân thì không thể phát hiện ra sự hiện diện của số kim thêu kia, cho nên thay vì đánh trúng vào lưng của Dương Ân thì gã đã bị đám kim thêu đâm xuyên vào cơ thể.

Khi kim thêu xuyên qua cơ thể của gã, gã lập tức co giật, khóe miệng sùi bọt mép, ngã xuống đất bất tỉnh.

Kim thêu này có độc.

“Huyết Cơ, đừng phóng kim thêu loạn xạ nữa”, Vi Xích Viêm ngừng tấn công, quát lớn.

Gã cũng sợ bị Huyết Cơ đả thương nhầm, như thế thì thật là xui xẻo.

Tuy nhiên, vào lúc Vi Xích Viêm dừng lại, Dương Ân đã né được Phật trượng của Độ Quảng Phật và tấn công tới gã, kiếm linh xà trong tay hắn đâm thẳng tới Vi Xích Viêm.

Mười hai kiếm đuổi gió!

Tốc độ xuất kiếm của Dương Ân nhanh hơn Chu Dũng không biết bao nhiêu lần, mười hai thanh kiếm bao vây lấy Vi Xích Viêm.

Vi Xích Viêm là nhân tướng đỉnh cấp, gã phản ứng rất nhanh, liên tục đánh chặn những thanh kiếm của Dương Ân đang lao tới, đáng tiếc gã chỉ chặn được tám đường kiếm, bốn đường kiếm còn lại trong số đó vẫn xuyên thẳng vào giáp chiến của gã, khiến cho gã phải nôn ra máu.

Nếu không có giáp chiến trên người, thì bây giờ gã đã trở thành linh hồn dưới kiếm của Dương Ân, thực lực chênh lệch giữa hai người đáng ra không lớn như vậy.

Ngay khi Dương Ân đánh Vi Xích Viêm trọng thương, thì Xích Luyện Xà đã quan sát đúng thời điểm, lao ra cắn thẳng vào cổ của Dương Ân.

Con Xích Luyện Xà tấn công quá nhanh, trong nháy mắt nó đã sắp cắn trúng Dương Ân, khiến cho mọi người xung quanh không khỏi hét ầm lên.

Tất cả đều cảm thấy Xích Luyện Xà đã quá giỏi trong việc chọn thời điểm thích hợp, không ai có thể dễ dàng chống đỡ đòn công kích bất ngờ này.

Dương Ân không hổ là cao thủ có đóa hoa thần đình đã nở rộ, hắn đứng trên đài khiêu chiến, không cần nhìn cũng có thể cảm ứng được rõ ràng, xung quanh không hề có góc chết, cho nên dù con Xích Luyện Xà có công kích mau lẹ, thì vẫn nằm trong tầm cảm ứng của hắn.

Hắn còn không thèm nhìn nó, mà đã đưa tay ra chụp trúng, hắn siết chặt lấy cổ họng của con Xích Luyện Xà, nó chỉ cách hắn có nửa gang tay, chỉ cần chậm hơn một chút nữa là hắn đã trọng thương rồi.

“Chỉ là con yêu xà nhỏ nhoi mà dám hung dữ ở đây, chết cho ta!”, Dương Ân quát lên, dùng tay còn lại túm lấy thân nó, hai tay giật mạnh.

Không!

Vi Xích Viêm điên cuồng gào thét, con Xích Luyện Xà là bảo bối của gã, nhưng bây giờ nó đã bị Dương Ân dùng tay không xé thành hai mảnh, trong lòng gã vô cùng đau xót.

“Dương Ân, ngươi đáng chết!”, Vi Xích Viêm đã hoàn toàn bùng nổ, không biết từ lúc nào, trong tay của gã đã phóng ra thứ gì đó, hướng về phía Dương Ân.

Một làn sương mù bốc lên, tỏa ra một thứ mùi cực kỳ hăng, Dương Ân lập tức cảm thấy nhức mắt, choáng váng, bất giác quát lên một tiếng: “Phấn độc!”

Phấn độc là một thứ vô cùng độc địa, một khi ném vào người sẽ khiến người ta đau mắt, mùi của nó sẽ khiến người ta cảm thấy chóng mặt, buồn nôn.

Dương Ân thật sự không ngờ lại có người dùng thủ đoạn này để công kích trên đài khiêu chiến, tình huống lúc này vô cùng tồi tệ.

“Hèn hạ!”, Vạn Lam Hinh lập tức mắng.

Nam Như Nam thậm chí còn chửi bới: “Tên vô liêm sỉ, trên đài khiêu chiến mà dám dùng phấn độc, đáng chết!”

“Mau đá gã ra khỏi đài khiêu chiến, gã đã làm trái quy định!”, Nghiêm Minh Tranh cũng bất bình thay huynh đệ của mình.

“Trên đài khiêu chiến cũng không có quy định không cho phép dùng phấn độc, Dương Ân ứng phó không được thì cũng không thể trách ai”, có người đứng về phe Vi Xích Viêm nói.

“Tuy rằng không công bằng, nhưng cũng chỉ có thể trách Dương Ân quá bất cẩn”, người khác lại nói.

“Đây là đài khiêu chiến, không phải chiến trường, lợi dụng thủ đoạn hèn hạ này, dù có thắng cũng không phải anh hùng”.

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui