Dị Thế Võ Thần dương Ân

Luc Trí cả đời lận đận, vất vả lắm mới có thể thi đậu tú tài, nhưng cuối cùng lại bị sung quân đày ra biên ải làm tử sĩ, chuyện này đối với một thư sinh tay trói gà không chặt như hắn ta mà nói cũng chẳng khác nào án tử hình.

Nhưng bây giờ hắn ta đã đi theo đúng người, không chỉ có thể được cơm no áo ấm, mà còn có thể thi triển tài hoa, giải quyết công việc trong quân, chuyện này chính là sự may mắn lớn nhất cuộc đời hắn ta, nói là được sống lại lần nữa cũng không có gì quá đáng.

Dương Ân vỗ vai Lục Trí nói: "Trí muội đừng khóc, nếu không người khác lại nghĩ là ta ức hiếp muội".

“Phó đoàn trưởng, ta là đàn ông!”, Lục Trí phản đối.

“Ha ha, ta biết, nhưng mọi người đều nghĩ ngươi là một cô nương”, Dương Ân cười nói.

Lục Trí vừa khóc vừa cười nói: "Họ ghen tị vì ta đẹp trai hơn họ".

“Đúng đúng, ngươi đẹp trai không ai bằng”, Dương Ân cũng hùa theo.

Thế là Dương Ân đã đưa danh sách cho Tào Kiến Đạt, những người trong danh sách sẽ có cơ hội được bổ nhiệm, có được những đãi ngộ công bằng trong quân đội, tương lai còn có cơ hội thăng lên những cấp cao hơn, khiến cho tổ tiên nở mày nở mặt.

Tào Kiến Đạt cũng không mặc cả với Dương Ân, ông ta đã hiểu rằng Dương Ân không còn để ý đến những chuyện đã xảy ra trước đó, điều này khiến ông ta cảm thấy thoải mái hơn.

Những điều kiện mà Dương Ân đưa ra đều là dành cho quân đoàn Tử Thần, chính vì trước nay quân đoàn này vẫn luôn bị chèn ép, bây giờ hắn thuận thế làm tới, tin rằng nguyên soái cũng sẽ không phản đối.

Sau khi Tào Kiến Đạt rời đi, hoa hồng Tử thần gọi Dương Ân đến.

Dương Ân nhanh chóng đến lều của hoa hồng Tử thần, hắn thản nhiên ngồi xuống hỏi: "Hoa Hồng, cô tìm ta làm gì?"

Dương Ân càng ngày càng tự phụ, nhưng hoa hồng Tử thần dường như cũng không quan tâm đến chuyện này, thậm chí còn rót cho hắn một ly nước, sau đó hỏi: "Ngươi có thêm một vị sư tôn khi nào?"

Dương Ân nói: "Mới tối hôm qua".

Hoa hồng Tử thần nhìn Dương Ân chằm chằm, đôi mắt xinh đẹp như có thể phát ra tia sáng xuyên thấu nội tâm của Dương Ân, sau đó vạch trần sự thật của hắn.

Lúc đầu, khi Dương Ân suýt bị giết ở phía trước lãnh địa của Man tộc, nàng ta cũng chẳng thấy sư tôn của hắn đi ra cứu hắn, cho nên nàng ta hết sức hoài nghi về vị sư tôn này, chẳng biết nhân vật này từ đâu mà ra.

“Đừng nhìn ta như vậy, mặc dù ta đẹp trai thật”, Dương Ân tỏ ra ngại ngùng nói.

“Ngươi không muốn nói cũng được, vậy kế hoạch của ngươi hiện tại là gì?”, hoa hồng Tử thần không hứng thú tiếp tục vấn đề đó nữa, nói sang chuyện khác.

“Kế hoạch gì?”, Dương Ân có chút khó hiểu hỏi.

“Ngươi có thể rời khỏi quân đội một cách dễ dàng, cũng sẽ không ai dám nói nửa lời”, hoa hồng Tử thần nói.

Nàng ta cảm thấy nếu như Dương Ân đã có một vị sư tôn mạnh mẽ đến như vậy, thì hắn cũng không nên lãng phí thời gian ở bên trong quân đội, hắn nên rời khỏi quân đội để theo đuổi cảnh giới cao hơn, không bị thế tục trói buộc.

"Sẽ có một ngày ta rời đi, nhưng không phải bây giờ", Dương Ân nói, ánh mắt lộ ra khát vọng.

Bây giờ hắn có cảm giác như đã thoát ra được những mơ hồ trước mắt, vị sư tôn bí ẩn đã xuất hiện để ban cho hắn một cơn mưa kịp thời, xóa sạch mọi chướng ngại vật trong quân đội, việc hắn có thể trở lại Vương Thành trong tương lai xem ra đã có chút hi vọng.

“Ừm, chuyện trong quân ngươi có thể nắm chắc là được, nhưng tốt hơn hết là phải giữ thái độ khiêm tốn trong quân”, hoa hồng Tử thần nhắc nhở.

“Yên tâm đi, ta sẽ không lộn xộn đâu”, Dương Ân có thể cảm nhận được sự quan tâm của hoa hồng Tử thần dành cho mình, nên trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp. Sau đó, hắn lại dám to gan đưa tay vén tấm khăn che mặt của hoa hồng Tử thần ra. Đây rõ ràng là một hành vi tự tìm đường chết.

Hoa hồng Tử thần giật mình cử động cánh tay, nhưng rồi lại đột nhiên ngưng động, không hất cánh tay của Dương Ân ra, mặc cho hắn tháo khăn che mặt của nàng ta xuống, làm lộ ra gương mạt xinh đẹp vô ngần.

“Xinh đẹp như vậy, tại sao ngày nào cũng phải che mặt?”, Dương Ân dịu dàng nói.

Hoa hồng Tử thần và Vạn Lam Hinh là hai kiểu mỹ nhân khác nhau, Vạn Lam Hinh là mỹ nhân có anh khí bức người, giàu kinh nghiệm, lanh lẹ phóng khoáng, còn hoa hồng Tử thần trước mặt hắn là mỹ nhân lạnh lùng cao ngạo, giống như hoa mai trắng diễm lệ, thoang thoảng hương thơm.

"Ngươi càng ngày càng tự phụ. Ngươi thật sự cho rằng mình có một vị sư tôn cường đại thì ta không dám làm gì ngươi sao?", hoa hồng Tử thần bực mình hỏi.

“Hì hì, cô không nỡ làm tổn thương ta đâu”, Dương Ân tự tin cười nói.

Sau đó, hắn lại tiếp tục vươn tay ra thêm một chút nữa, muốn chạm vào khuôn mặt của nàng ta, muốn chinh phục nàng ta.

Á!

Bàn tay của hắn còn chưa kịp chạm vào gương mặt của nàng ta thì đã bị bẻ cong.

Ngay sau đó, hắn bị đá đít ra khỏi lều một cách thô bạo.

Bịch!

Dương Ân chật vật đập xuống đất, cả người lấm lem, khiến binh lính xung quanh khiếp sợ trợn tròn mắt.

“Mưu sát phu quân rồi!”, Dương Ân từ dưới đất đứng bật dậy la lớn.

Tất cả binh lính lúc này lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó đều trốn đi thật xa.

Ai mà không biết lều này là nơi ở của đoàn trưởng, Dương Ân bị ném ra từ trong đó, còn dám la lên như vậy, đoàn trưởng khổng nổi giận mới là lạ. Đồng thời, họ cũng âm thầm ngưỡng mộ phó đoàn trưởng Dương Ân dám gọi đoàn trưởng như vậy, thật là một tấm gương sáng.

Bọn họ đều đang đợi đoàn trưởng đi ra ngoài xử lý Dương Ân, nhưng lại phát hiện trong lều không có chút động tĩnh gì, Dương Ân cũng cười nói: "Các ngươi chờ đi, sớm muộn gì ta cũng sẽ xử lý cô gái này, chẳng biết tôn trọng phu quân của mình gì cả".

Soạt!

Một luồng sức mạnh hùng hậu ngay lập tức phóng ra khỏi lều, Dương Ân sợ hãi vội vàng chạy biến, chỉ cần chậm một chút là đã bị sức mạnh kia giết chết rồi.

Khi Dương Ân rời đi, đám binh sĩ xung quanh đều như muốn nổ tung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui